Sở Nghiêu Nghiêu hồi tưởng một chút lời mình vừa nói, cảm xúc của Tạ Lâm Nghiễn bắt đầu chuyển biến từ lúc nàng nói người nàng thích là chính đạo chi quang, là thiên tài kiếm đạo.
Nàng cau mày suy nghĩ một lát, giật mình nhớ tới nội dung cốt truyện.
Đầu nguyên tác, Tạ Lâm Nghiễn chưa lợi hại như hiện tại, thanh danh càng không vang dội như bây giờ. Hắn chân chính bắt đầu nổi danh là từ sau khi hắn thắng một trận đấu. Trong cốt truyện các đại môn phái chính đạo cử hành đại hội luận đạo hữu nghị giữa các môn phái, cử thiên chi kiêu tử ra tỷ thí.
Mà lúc ấy, có một pháo hôi để lại cho người ta ấn tượng khắc sâu, người này là đệ tử của Thánh Đạo Cung, trời sinh kiếm cốt, người đầy chính khí, phù hợp với hai cái thuộc tính gọi là thiên tài kiếm đạo và chính đạo chi quang này, là đệ tử trẻ tuổi được chính đạo coi trọng nhất, thậm chí được các trưởng bối coi là người xuất sắc nhất trong Kim Đan kỳ.
Bốn trăm năm trước, đệ tử Thánh Đạo Cung không giống như hiện tại lánh đời không ra.
Tính cách của Tạ Lâm Nghiễn kỳ thật cũng không phải thích làm náo động, ngược lại phần lớn thời gian hắn đều ít gây chú ý nhất có thể, có thể không gây chuyện thì tuyệt đối sẽ không tự tìm phiền toái. Nhưng một lần kia, hắn giống như uống lộn thuốc, không hiểu sao lại nhảy ra trên đại hội luận đạo, trước mặt một đám tu sĩ danh môn chính phái tu vi cao hơn hắn, khiêu chiến với vị chính đạo chi quang này.
Là thiên tài kiếm đạo, lại cùng có tu vi Kim Đan Kỳ giống Tạ Lâm Nghiễn khi ấy, hắn đương nhiên tràn đầy tự tin đồng ý, kết quả không nghĩ cũng biết, hắn thua dưới kiếm Tạ Lâm Nghiễn. Không chỉ như thế, Tạ Lâm Nghiễn còn dùng phương thức vô cùng vũ nhục đánh tan từng chút tự tôn của vị chính đạo chi quang này, hung hăng đạp hắn ở dưới chân trào phúng.
Bởi vì trận chiến này, vị chính đạo chi quang này sinh tâm ma, tu vi lại không thăng tiến nữa, ngã thật mạnh xuống khỏi thần đàn. Tạ Lâm Nghiễn dựa vào trận chiến này hủy đi tương lai của một thiên tài, cũng vì trận chiến này, cái tên Tạ Lâm Nghiễn để lại trong lòng tu sĩ chính đạo một nét bút rực rỡ.
Với tính cách của Tạ Lâm Nghiễn ngày thường, hắn căn bản không có khả năng làm ra loại chuyên náo động ngoại trừ gây chú ý không còn chút ý nghĩa nào thế này, nhưng hắn chính là chán ghét chính đạo chi quang, cực kỳ chán ghét, nhất là chính đạo chi quang lại kết hợp thêm thiên tài kiếm đạo, ghét đến mức hắn gặp một lần đánh một lần.
Suy nghĩ cẩn thận điều này Sở Nghiêu Nghiêu hít vào một hơi khí lạnh. Lúc ấy nàng chỉ thuận miệng nói một câu, chỉ nghĩ nói cái gì đó không có liên hệ gì với Tạ Lâm Nghiễn để hắn đừng uổng phí sức lực đến dụ dỗ mình. Ai ngờ vừa mở miệng liền trực tiếp chạm vào vảy ngược của người ta.
Tạ Lâm Nghiễn sẽ không bởi vì chán ghét chính đạo chi quang, lại cho rằng nàng thích chính đạo chi quang liền giận chó đánh mèo với nàng chứ?
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Thật sự không hiểu nổi chính đạo chi quang làm gì hắn mà khiến hắn chán ghét thành như vậy. Trong nguyên tác không có viết trước khi Tạ Lâm Nghiễn nhập ma trải qua những gì, chẳng lẽ trước kia hắn có hôn thê gì đó, sau đó hôn thê của hắn chạy theo chính đạo chi quang, hắn bị đội nón xanh?
Tựa như mấy tiểu thuyết như Long Ngạo Thiên, nhân vật chính vốn có một vị hôn thê thiên tài, sau đó vị hôn thê bởi vì các loại nguyên nhân từ hôn, nhục nhã nam chủ. Vì bi phẫn đan xen nên sau khi nam chủ hô to "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo", liền bắt đầu con đường vả mặt của hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu tưởng tượng cái cảnh Tạ Lâm Nghiễn mặt đầy quật cường hô to "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo".
"..."
Không hiểu sao có chút xấu hổ thế này?
...
Tạ Lâm Nghiễn lẳng lặng đứng ở trên hành lang, nhìn mưa trượt dọc xuống theo mái hiên, thần sắc có chút âm u không rõ.
Trảm Uyên màu đen được hắn ôm vào trong ngực, tay phải của hắn đặt trên thân kiếm nắm chặt, khớp xương trắng nhợt.
Ngày mưa u ám, phảng phất vĩnh viễn chìm trong hoàng hôn, trời từ đầu đến cuối đều không sáng lên.
Người trong khách điếm không đông, thời điểm này càng ít người hơn, bốn phía yên lặng, chỉ ngẫu nhiên có tiếng người đi lại.
Không biết Tạ Lâm Nghiễn đứng bao lâu, cho đến khi trên người cũng dính một chút hơi nước thì hắn đột nhiên nhíu mày quay đầu lại nhìn.
Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt mặc y phục màu vàng đứng sau lưng hắn, tóc xõa rối tung, bởi vì trọng thương mà thân thể có vẻ gầy yếu.
"Trở về."
Tạ Lâm Nghiễn có chút không kiên nhẫn, nhìn thấy mặt Sở Nghiêu Nghiêu liền nhớ đến những lời nàng vừa nói.
Chính đạo chi quang có cái gì tốt? Tay đặt trên kiếm của Tạ Lâm Nghiễn lại xiết chặt hơn vài phần. Thật sự muốn bóp chết nàng...
Sở Nghiêu Nghiêu bị ánh mắt đột nhiên nổi lên sát khí của Tạ Lâm Nghiễn làm hoảng sợ, nàng theo bản năng rụt về sau một cái.
Tạ Lâm Nghiễn nâng mí mắt lên, cho rằng nàng bị gió thổi vì thế bước lên một bước ngăn nàng ở cửa, giọng nói có chút ngang ngược: "Vào phòng."
Gió ngày mưa ướt lạnh, Sở Nghiêu Nghiêu trọng thương chưa lành, bị gió thổi vào thật sự có thể bị bệnh, nhưng thái độ của Tạ Lâm Nghiễn đối với nàng làm nàng cực kỳ bất mãn: "Ta muốn đi đâu thì đi đó, ngươi định hạn chế quyền tự do của ta sao?"
Trên mặt của nàng không có chút huyết sắc, làn da tái nhợt giống bị bệnh, Tạ Lâm Nghiễn nhìn thiếu nữ chỉ tới ngực hắn, thậm chí có thể nhìn rõ ràng mạch máu màu xanh lộ ra trên cổ nàng.
Dưới trạng thái này nói lời tàn nhẫn tuyệt đối không phải hành động sáng suốt. Sở Nghiêu Nghiêu vì sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương ở vai trái, thậm chí ngay cả khi nói chuyện nàng cũng không dám dùng sức.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: "Tại hạ đương nhiên sẽ không hạn chế tự do của Sở cô nương, nhưng ít ra cũng khoác thêm áo hẳn ra ngoài."
Cùng Sở Nghiêu Nghiêu chung đụng mấy ngày nay, Tạ Lâm Nghiễn kỳ thật đã hiểu tương đối tính tình của nàng.
Nàng chính là người ăn mềm không ăn cứng điển hình.
Ngữ khí Tạ Lâm Nghiễn hòa hoãn lại, hướng nàng cười nói: "Trở về mặc thêm đồ vào, muốn đi đâu ta đi cùng ngươi."
Năm trăm năm này hắn cũng không phải sống uổng phí, nếu đến một tiểu cô nương cũng không dỗ được, danh hiệu ma đầu của hắn chẳng phải là hư danh.
Quả nhiên, cơn giận của Sở Nghiêu Nghiêu bị nghẹn lại, nàng há miệng thở dốc, một lúc lâu cũng không thể nói được lời phản bác, cuối cùng rầu rĩ xoay người chủ động về phòng.
Tạ Lâm Nghiễn cũng theo nàng vào trong, hắn âm thầm quan sát Sở Nghiêu Nghiêu đi đường cũng có chút lung lay sắp đổ, hỏi: "Sở cô nương muốn đi đâu?"
Sở Nghiêu Nghiêu sợ kéo căng miệng vết thương, cẩn thận từng li từng tí sờ mép giường ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn: "Ta cũng không định đi đâu, ta là muốn đi tìm ngươi."
"Tìm ta làm gì?"
"Đương nhiên là tìm ngươi lấy giải dược!" Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu bất thiện, nàng hoài nghi Tạ Lâm Nghiễn đã quên mất chuyện này.
Từ lúc Tạ Lâm Nghiễn cưỡng ép nàng ăn thứ gì đó không biết cụ thể, nàng liền có cảm giác trong đan điền có một khối không khí lạnh âm u, cái này thật làm cho người ta bất an, nàng cũng bởi vậy mới nhịn đau ra ngoài tìm Tạ Lâm Nghiễn lấy giải dược.
Quả nhiên, Tạ Lâm Nghiễn nghe được từ "Giải dược" thì thần sắc mờ mịt: "Giải dược gì?"
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên đỏ lên, nàng có chút thẹn quá hóa giận: "Chính là giải dược của cái kia!"
Nếu không phải biểu tình trên mặt Tạ Lâm Nghiễn quá chân thật, Sở Nghiêu Nghiêu thật sự cảm thấy hắn đang cố ý đùa cợt nàng.
Hắn nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Sở Nghiêu Nghiêu thì rốt cuộc nhớ ra: "Hóa ra ngươi nói đến cái kia."
Trong mắt hắn có vài phần ý cười, ánh mắt như có như không nhẹ nhàng quét trên môi Sở Nghiêu Nghiêu, hiển nhiên cũng nhớ đến tình hình lúc đó.
Sở Nghiêu Nghiêu vươn tay ra: "Vậy thì mau đưa giải dược cho ta, ta đã dựa theo lời ngươi nói tới tìm ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn ngước mắt cười khẽ: "Không có giải dược."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó cả khuôn mặt đều suy sụp: "Ngươi sẽ không nói với ta độc dược ta dùng khó giải, đời này cũng đừng nghĩ thoát ra khỏi ma trảo của ngươi đi."
"Không đến mức đó" hắn cười đứng lên, tựa hồ là cảm thấy có chút thú vị: "Ta căn bản không hạ độc ngươi."
"Có ý gì?" Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu được.
"Ý là lúc ấy ta lừa gạt ngươi." Tạ Lâm Nghiễn lại thản nhiên nhìn lướt qua môi Sở Nghiêu Nghiêu: "Cái ngươi ăn là Ngưng Ngọc Thúy."
Đôi mắt Sở Nghiêu Nghiêu lập tức trừng lớn, khó tin mà nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Hoá ra là như thế, nàng xem như đã hiểu, khi đó Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên hôn nàng cũng không phải xuất phát từ tâm thái trêu đùa nàng, mà là sợ bị nàng phát hiện manh mối, trên người hắn căn bản không có độc dược, chỉ có thể lấy Ngưng Ngọc Thúy thật giả lẫn lộn.
Thật không hổ là Tạ ma đầu, đủ âm hiểm! Tạ Lâm Nghiễn thấy vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu giống như ăn ruồi bọ, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, hắn nhẹ nhàng liếm môi nói: "Tại hạ chỉ từng hôn một mình ngươi" hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Suốt năm trăm năm, chỉ có ngươi."
Lời này khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy rất khó chịu, giống như là Tạ Lâm Nghiễn phải chịu thiệt thòi vậy, nàng cười lạnh nói: "Vừa khéo, ta cũng vậy."
"Ồ, vậy tại hạ cũng không tính chịu thiệt." Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt sáng quắc.
"Ta cũng vậy."
Hai người giương cung bạt kiếm trừng mắt nhìn đối phương.
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nhếch môi cười ngả ngớn: "Môi Sở cô nương rất mềm mại."
"Ha ha, ngươi cũng vậy." Sở Nghiêu Nghiêu âm dương quái khí trả lời.
Nàng cảm thấy mình nhất định là có bệnh, Tạ Lâm Nghiễn càng có bệnh hơn, bọn họ hiện tại đang tranh luận cái gì đây? Cái này có gì hay mà tranh luận?
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi thật là quá ngây thơ."
Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười, cười đến bả vai cũng run lên: "Ngươi nói ta ngây thơ?"
"Cách ta xa chút." Sở Nghiêu Nghiêu nhích sang bên cạnh một chút: "Ta không muốn cùng người ngây thơ nói chuyện, ta muốn nghỉ ngơi."
Nói xong, nàng còn thật sự nhấc chân lên giường, chuẩn bị nằm xuống.
"Không được." Tạ Lâm Nghiễn nói chuyện vô lại, cánh tay vươn tới ngăn cản eo Sở Nghiêu Nghiêu, không cho nàng nằm xuống.
Hắn nhìn ánh mắt hoảng sợ của Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: "Sở cô nương có vẻ rất sợ đau?"
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu đầy đề phòng nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi muốn làm gì?"
Đúng vậy, Sở Nghiêu Nghiêu vừa mới hoảng sợ, sợ động tác của Tạ Lâm Nghiễn quá mạnh kéo rách miệng vết thương.
Là một sinh viên gầy yếu, lần bị thương nặng nhất của nàng là lúc nghịch máy đóng sách, không cẩn thận bị đinh đóng vào ngón tay.
Tạ Lâm Nghiễn đỡ hông của nàng chậm rãi đặt nàng lên giường, sau đó đưa tay còn lại hướng về phía miệng vết thương trên vai trái của Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức nhắm hai mắt lại, trong lòng mắng to Tạ Lâm Nghiễn biến thái, vậy mà làm loại chuyện này!
Thật không hổ là nhân vật phản diện giết người tru tâm!
Ngay sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai trái của nàng, dòng nước ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi tràn vào miệng vết thương, cảm giác đau đớn vậy mà nhạt dần.
Nàng lần nữa mở to mắt, đối diện đôi mắt chứa ý cười của Tạ Lâm Nghiễn.
"Như vậy có phải đỡ đau hay không?" Hắn nhẹ giọng hỏi nàng, tiếng nói dịu dàng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn trong chốc lát, đột nhiên thấy không tự nhiên quay đầu đi, giọng điệu cứng rắn: "Đừng có lấy lòng ta."
"Ừm, ta biết, ta cũng không trông cậy ngươi sẽ cảm kích ta." Hắn lại cầm tay trái của Nghiêu Nghiêu lên, nàng dùng tay không tiếp kiếm nên bàn tay trái cũng bị thương không nhẹ.
Sở Nghiêu Nghiêu mím môi, tùy ý Tạ Lâm Nghiễn cầm tay nàng.
Tạ Lâm Nghiễn mỉm cười với nàng: "Nghiêu Nghiêu, ta là muốn nàng thích ta."