Trong nguyên tác rốt cuộc tính cách của Tạ Lâm Nghiễn như thế nào?
Trong sách kỳ thật vẫn chưa đề cập những gì Tạ Lâm Nghiễn trải qua, chỉ nói hắn là Ma Tôn của Cực Kì vực, lại tu luyện Huyền Thiên Công của chính đạo đến thượng thừa, khi còn trẻ từng tu hành ở đạo môn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại phản bội đạo môn đến Cực Kì vực, dựa vào thủ đoạn độc ác trở thành Ma Tôn tối cao.
Khi thanh danh hắn nổi lên thì thông tin đạo môn ghi lại về hắn ít ỏi không bao nhiêu, thậm chí không người nào biết hắn lúc trẻ rốt cuộc là bái sư ở môn phái chính đạo nào, lại càng không biết sư phụ hắn là ai.
Trong sách nói hắn không tin bất kỳ ai, hắn luôn cho rằng tin tưởng sẽ hại chết hắn, hắn không có đồng cảm hay thương xót.
Điều duy nhất khiến hắn để ý là giữ vững đạo của hắn, vừa không phải chính đạo, cũng không phải ma đạo, là đạo của riêng hắn, phàm là người cản trở hắn, bất luận già trẻ, phụ nữ hay trẻ con, đều sẽ chết dưới kiếm của hắn.
Có người hiểu được hắn, thậm chí nguyện ý đi theo hắn, nhưng đa số sợ hãi hắn, oán hận hắn, hận không thể đưa hắn vào chỗ chết.
Sở Nghiêu Nghiêu trước kia chỉ là một độc giả, lúc đọc sách người trong sách chẳng qua chỉ là một cái tên, một ký tự, cho dù chết cũng chỉ là một đoạn văn mà thôi, nhưng hiện giờ những nội dung kia lại trở thành thế giới chân thực hiện ra tại trước mắt nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc ý thức rõ ràng ma đầu này đáng sợ thế nào, không còn là giết những tên người trong sách mà là người sống sờ sờ, một ác quỷ phảng phất trở về từ trong địa ngục.
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn không biểu tình mà nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt băng hàn, hắn cười lạnh: "Sao lại nhìn như vậy ta? Sợ ta?"
"Cũng không đến mức sợ hãi." Sở Nghiêu Nghiêu dừng một lát, lại nói: "Cũng không phải ngày đầu tiên biết ngươi, ngươi cũng không thể làm gì ta."
Lần này Tạ Lâm Nghiễn thật sự bị lời nói của Sở Nghiêu Nghiêu chọc cười: "Đã rất lâu không gặp được người ở trước mặt ta mà có thể không sợ hãi như ngươi."
"Đa tạ đã khen ngợi." Trầm mặc một lát, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên lại gần, trong mắt ngập tràn ý cười.
Sở Nghiêu Nghiêu rụt về sau một chút: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngươi không sợ ta như trước kia."
"Ta sợ ngươi khi nào?"
Tạ Lâm Nghiễn lại kề sát hơn một chút, Sở Nghiêu Nghiêu muốn trốn về sau lại bị hắn cách tay áo nắm lấy tay.
Sở Nghiêu Nghiêu vẻ mặt không hiểu mà nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
"Trước kia ta vừa lại gần ngươi, ngươi liền run rẩy."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Còn có chuyện này?
Chính nàng đều không biết.
Có điều cũng đúng, nàng từng bị Tạ Lâm Nghiễn giết một lần, coi như trong lòng tự nói với mình hắn hiện tại không thể ra tay với mình, nhưng thân thể vẫn rất thành thực.
Tạ Lâm Nghiễn cười buông nàng ra, Sở Nghiêu Nghiêu nghi ngờ nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không hiểu rốt cuộc hắn đang tính toán gì.
"Sở cô nương, tại hạ thực lòng muốn cùng cô nương ở chung hoà thuận."
Sở Nghiêu Nghiêu dời ánh mắt đi: "... Hay là trước tiên ngươi nói kế hoạch năm ngày sau của ngươi thế nào đi."
Nàng không muốn cùng Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục đề tài này, dựa vào hiểu biết của nàng đối với Tạ Lâm Nghiễn, nếu như giữa bọn họ bây giờ không có đồng sinh cộng tử chú, Tạ Lâm Nghiễn tuyệt đối sẽ giết nàng không chút do dự.
Hư tình giả ý thật sự đều không cần.
"Sở cô nương muốn biết?" Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn rất ôn nhu, làm trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu dâng lên dự cảm không tốt.
Nàng xê dịch sang ghế đá bên cạnh, có chút căng thẳng: "Ngươi đừng dựa vào ta gần như vậy."
"Không tới gần chút làm sao nói cho ngươi."
Nói xong hắn chống một tay lên bàn đá, một tay nhẹ nhàng đặt trên vai Sở Nghiêu Nghiêu, nửa người trên đều nghiêng qua, môi ghé đến bên tai Sở Nghiêu Nghiêu.
Một loạt động tác này của Tạ Lâm Nghiễn diễn ra quá nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí không kịp trốn. Môi lạnh băng như có như không cọ qua vành tai nàng, trong nháy mắt cả người Sở Nghiêu Nghiêu đều cứng lại rồi, một lúc lâu, nàng chỉ nghe được Tạ Lâm Nghiễn nói một câu: "... Sở cô nương có nghe rõ không?"
Vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu kinh hoảng quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, Tạ Lâm Nghiễn cách nàng rất gần, gần đến mức nàng có thể rõ lông mi của hắn khẽ run.
Hơi thở của hắn cũng rất gần, chậm rãi thở ra. Không giống trong tiểu thuyết viết, trên người hắn không có bất kỳ hương khí nào, chỉ có một loại hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta liên tưởng đến trăng thanh gió mát.
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng ngừng hô hấp, cứ thế kinh dị trừng Tạ Lâm Nghiễn, trừng mắt hơn nửa ngày, nàng ngả ra sau, muốn từ ghế đá đứng lên lại bị Tạ Lâm Nghiễn ôm chặt vai kéo vào trong lòng mình.
Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng lấy tay đè cánh tay của hắn lại, mới không bị hắn kéo vào trong ngực.
Tuy rằng trước đó Tạ Lâm Nghiễn cũng từng ôm Sở Nghiêu Nghiêu, nhưng tình huống lúc đó đặc thù, cũng không phải loại không khí quỷ dị như bây giờ.
Tạ Lâm Nghiễn lại mắc bệnh gì?
"Sao mặt Sở cô nương lại đỏ như thế? Không thoải mái sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi nàng, ánh mắt chứa vài phần vô tội cùng chân thành quan tâm, dường như không ý thức được mình rốt cuộc đang làm gì.
Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, cuối cùng một câu cũng không nói ra.
Tạ Lâm Nghiễn cười tủm tỉm mà nhìn nàng, rõ ràng đang đợi nàng nói tiếp.
Thần sắc của Sở Nghiêu Nghiêu có chút âm trầm, không biết tại sao nàng lại cảm thấy hành vi của Tạ Lâm Nghiễn bây giờ... Là đang câu dẫn nàng?
Cái ý nghĩ này làm nàng nổi một tầng da gà, nàng nâng tay đẩy Tạ Lâm Nghiễn ra, nhanh chóng đứng lên tránh ra xa, giọng nói của nàng có chút tức giận: "Muốn nói cũng không cần lại gần ta như vậy."
Trông có hương vị thẹn quá hoá giận hơn.
"Cho nên Sở cô nương là vì ta dựa quá gần mới đỏ mặt sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng hít sâu một hơi để bình phục tâm tình, sau đó nói: "Thời gian không còn sớm, ta đi về ngủ trước, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."
Sau khi nói xong, nàng cũng không quay đầu lại đi về phía nhà trúc, sau đó "Oành" đóng cửa lại, giống như chạy trối chết.
Tạ Lâm Nghiễn vẫn ngồi ở bên bàn đá, sau khi nhìn theo Sở Nghiêu Nghiêu rời đi, ý cười trong mắt chậm rãi biến mất, hắn nhìn chằm chằm nhà trúc tối mịt, hơi cau mày, dường như đang cân nhắc điều gì.
Sau khi Sở Nghiêu Nghiêu đi vào phòng liền trùm chăn bọc kín người.
Thật thái quá, nàng cũng không rõ vừa rồi Tạ Lâm Nghiễn là đang câu dẫn nàng hay là đang đùa giỡn nàng, hoặc là cả.
Đây là chuyện Tạ ma đầu lãnh khốc vô tình có thể làm ra sao?
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
... Mặc dù thái quá, nhưnb đúng là có khả năng, Tạ ma đầu xưa nay âm hiểm giả dối, thật sự có thể vì để nàng giải đồng sinh cộng tử chú mà đến câu dẫn nàng.
Nếu nàng thật sự là tiểu cô nương mười bảy tuổi chưa thấy qua việc đời nói không chừng sẽ luân hãm, may mà nàng xem quyển 《Lăng Thiên Ma Tôn》 này đến tận sáu lần, còn bị Tạ Lâm Nghiễn giết một lần, đối với bản tính của hắn vô cùng thấu hiểu, không phải tùy tiện là có thể bị lừa.
Nhưng vừa nghĩ đến sau này Tạ Lâm Nghiễn có khả năng sẽ làm một vài hành vi làm người ta hoảng sợ, Sở Nghiêu Nghiêu kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
Đáng sợ, đáng sợ! Không hổ là Tạ ma đầu tiếng xấu đầy mình! Quả thực khủng bố như vậy!
Nghĩ một hồi, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên phẫn nộ siết chặt chăn.
《Lăng Thiên Ma Tôn》 là tiểu thuyết không couple, một nam chính không couple như Tạ Lâm Nghiễn đang làm cái gì?!
Không thể cho người đọc không couple một mảnh đất lành sao?!
Sở Nghiêu Nghiêu nặng nề mà vỗ vào mặt mình, không được, phải bình tĩnh! Lần sau không thể lại chạy trối chết giống vừa nãy, nếu không dựa theo tính cách của Tạ Lâm Nghiễn, chắc chắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, không thể cho hắn cơ hội.