Sở cảnh vệ, thành phố Vân Hải.
Lý Phù Sinh vừa xuống xe, hai người đàn ông trung niên lập tức đi đến, người còn lại là sở trưởng sở cảnh vệ tên là Lư Dũng.
Triệu Thiên Nam nhìn Lý Phù Sinh với vẻ mặt âm trầm.
Lý Phù Sinh nhướn mày, cười khẩy: “Ông là cha của đồ vô dụng đó sao? Chậc chậc... đúng là giống hệt nhau, đều vô dụng”
“Được lắm!”
Triệu Thiên Nam nén giận, nói: “Mong rằng lát nữa cậu vẫn có thể cười được.”
Ông ta vừa nói dứt lời. “Bốp bốp...” Chỉ nghe thấy tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Lý Phù Sinh đột nhiên giáng vào mặt Triệu Thiên Nam hai cái tát
Cả người Triệu Thiên Nam bị đánh bay ra ngoài.
“Sếp Triệu!” A Cẩu nhanh chóng bước tới.
Cảnh vệ đứng bên cạnh trợn tròn mắt, hình như không ngờ rằng Lý Phù Sinh lại dám ra tay đánh người ngay dưới mí mắt họ.
Hơn nữa người bị đánh còn là Triệu Thiên Nam!
“Hỗn xược!”
Lư Dũng nghiêm giọng quát: “Đúng là coi trời bằng vung, đưa vào trong cho tôi!”
Lý Phù Sinh lên tiếng: “Khoan đã, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”
Lư Dũng khịt mũi: “Cậu còn muốn gọi điện thoại sao?”
Lý Phù Sinh lườm ông ta, lạnh lùng đe dọa: “Nếu không cho tôi gọi cuộc điện thoại này, mong rằng ông đừng hối hận!”
“Lão Lư, ông đã nhìn thấy rồi đấy, hắn vậy mà dám đánh tôi, mau tóm cổ hắn ta lại đi!”
A Cẩu đỡ Triệu Thiên Nam đứng dậy, ông ta chỉ vào Lý Phù Sinh và chửi ầm lên.
Tuy nhiên, Lư Dũng chỉ nuốt nước bọt.
Khi ông ta bắt gặp ánh mắt của Lý Phù Sinh, cứ như bị mãnh thú hồng hoang nhìn chăm chằm vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!