Mỹ Nhân Hội Tụ CHƯƠNG 51: NHƯNG TÔI LÀ NGƯỜI ĐÃ CÓ BẠN TRAI RỒI
Năm người đã gặp lại nhau trong tình cảnh như thế.
Trong những người có mặt, Lưu Thi Thi và Nam Cung Ngự là ba chồng và mẹ chồng của Lâm Vũ Triều, con trai của Nam Cung Ngự – Nam Cung Bạch chính là người mà Cao Hạo phái người đến để thủ tiêu, Lưu Thi Thi cũng chuẩn bị bắt người con dâu gian tế kia… Mối quan hệ của Lâm Thủy Triều, hai người chị em của Lâm Thủy Triều với Cao Hạo vô cùng mờ ám. Nhưng Cao Hạo dựa theo sự chỉ định của Lưu Thi Thi, vì thế cũng được xem là kẻ thứ ba khiến cho người người oán trách.
Lưu Thi Thi đến là nhờ sự giúp đỡ của Lâm Vũ Triều, nếu như Nam Cung Ngự biết được Nam Cung Bạch chính xác là chết dướt tay của con dâu và Cao Hạo, sao có thể không phẫn phát điên lên ngay lúc ấy đây?
Lâm Vũ Triều phản ứng thật nhanh chóng, lập tức đi đến trước kéo tay em gái lại, lại âm thầm nhìn cô bằng một ánh mắt đầy ý vị rồi nói: “ Thủy Triều, sao lại ở đây vậy? Nào đến đây, để tôi giới thiệu.”
Nói xong, Vũ Triều kéo người em gái Lâm Thủy Triều đến trước mặt mẹ chồng Lưu Thi Thi nhẹ nhàng giới thiệu: “Thủy Triều, đây là cha mẹ chồng của chị.”
“Chào con.” Lưu Thi Thi nhìn Lâm Vũ Triều cười cười, Nam Cung Ngự lúc này cũng đi tới.
“Con chào chú, con chào dì ạ.” Lâm Thủy Triều khôn khéo chào hỏi.
Lâm Vũ Triều bên cạnh tiếp tục giới thiệu: “Thưa mẹ, đây là em gái của con, Thủy Triều, đây là bạn trai của cô ấy Cao Hạo.” Nói xong cô chỉ vào Cao Hạo đang đứng phía sau.
“À.” Lưu Thi Thi gật gật đầu mỉm cười, liếc mắt nhìn Lâm Thủy Triều một cái, rồi cuối cùng dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cao Hạo.
Đối với những lời giới thiệu của Lâm Vũ Triều về Cao Hạo, Lưu Thi Thi chỉ tin một nửa. Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt e thẹn của Lâm Thủy Triều, Lưu Thi Thi đã chọn lựa sự tin tưởng. Thật khó có thể tưởng tượng ra nổi cảnh hai chị em có cùng một chồng, vì thế thà không tin, việc này có liên quan đến quan niệm của bà.
Chung quy lại đó là vì trân châu lâu năm cũng sẽ ngả vàng , suy nghĩ cũng không thể theo kịp .
Cao Hạo dùng vẻ mặt tươi cười đối mặt với Lưu Thi Thi. Cho dù là trân châu đã ngả vàng cũng không thể che lấp được vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn ngày xưa. Là một gái tài hoa xuất chúng nổi tiếng , là người có tài trong lĩnh vực âm nhạc, Lưu Thi Thi của ngày xưa cũng có vẻ đẹp khiến cho người ta ao ước.
Lưu Thi Thi, đã trải qua một thời huy hoàng, khiến cho nhiều tài tử thầm thương trộm nhớ, si mê cuồng nhiệt, cũng là một trong ba bông hoa có danh tiếng của Viễn Nam.
Nếu không có hai từ “ đã từng”, Cao Hạo đoán chừng cũng có thể nhìn người phụ nữ chăm sóc nhan sắc vô cùng tốt này thêm một chút. Chỉ là anh không có cái khẩu vị nặng như vậy. Vậy nên, chỉ là nhìn để so sánh với người phụ nữ ở độ tuổi hai mươi của anh một chút mà thôi, nhìn liếc qua con mèo quý tộc đang nằm trên đùi của Lưu Thi Thi vài giây rồi nhìn đến Nam Cung Ngự.
Sau khi nhìn chính diện, Cao Hạo đã nhận ra tại sao lúc trước lại có một cảm giác quen thuộc. Hơn nữa thông qua lời giới thiệu của Lâm Vũ Triều, anh biết đây chính là cha của Nam Cung Bạch. Hai cha con có điểm giống nhau vì thế nhìn Nam Cung Bạch có thể xác định được anh ta là con của Nam Cung Ngự với Lưu Thi Thi, chứ không phải là hàng xóm Lão Vương,nghĩ đến đây Cao Hạo có chút buồn nôn.
Giới thiệu xong, mọi người mỗi người một suy nghĩ riêng ngồi xuống, Nam Cung Ngự nói chuyện chỉ vài câu, chủ yếu chỉ là nhìn Cao Hạo gật gật đầu.
Bởi vì có hai người đàn ông ở đây nên Lâm Vũ Triều lấy một chai rượu vang của Pháp trong hầm rượu ra rót cho mọi người.
Bởi có Nam Cung Ngự và Lưu Thi Thi, mọi người ăn cơm có chút cẩn trọng. Cao Hạo chỉ là cảm thấy đồ ăn hương vị đậm đà, vừa lúc đói bụng, cũng không để ý mọi người, ngay ngắn ngồi chậm rãi ăn cơm, ăn uống một cách vui vẻ. Còn Lâm Thủy Triềuvà Lâm Vũ Triều ra dáng thục nữ ăn từng miếng từng miếng .
Chỉ có Lưu Thi Thi tâm trạng cứ nặng nề, vốn định lợi dụng cơ hội nhân lúc ăn cơm lật ván bài này ra, kết quả nhìn thấy Cao Hạo ăn cơm ngon đến mức khiến người khác cảm thấy rất có hương vị.
Đứa trẻ không hiểu chuyện này chẳng lẽ đói đến mức ấy? Không thấy mọi người có chuyện cần nói sao? Sao một chút lễ phép cũng không có? Không thể tỏ ra khiêm nhường được sao? Lúc ăn cơm cùng mọi người trò chuyện vài câu cũng không được? Đừng có chỉ biết ăn với ăn thôi như vậy… Lưu Thi Thi một bụng ảo não chỉ mong Cao Hạo ăn xong sớm một chút để còn lật bài cho xong chuyện.
Thế nhưng Cao Hạo chỉ tập chung vào mấy đĩa thức ăn, chứ không quan tâm gì đến những người đang ngồi bên cạnh là ba mẹ chồng của Lâm Vũ Triều, hơn nữa đây lại là người của nhà Nam Cung . Trong mắt của anh, làm cho no cái bụng mới là việc quan trọng.
Thế là, một người chỉ tập trung ăn uống, một người thì nóng lòng chờ cơ hội để mở lời. Một bữa ăn tối trong áp lực, cứ thế mà kết thúc.
Lau qua miệng, Cao Hạo dùng đầu lưỡi liếm liếm môi nói với giọng đầy thoả mãn: “Wow, thật là ngon. Vũ Triều, đồ ăn là do chị làm sao? Sau này em và Thủy Triều có thể ngày nào cũng sang ăn ké không ?”
Lâm Vũ Triều sớm đã nhìn ra vẻ mặt không vui của Lưu Thi Thi, cười ngượng ngùng nói: “À, là do mẹ làm đấy.”
“Á?” Cao Hạo nhìn Lưu Thi Thi với ánh mắt tò mò: “Là do dì làm thật sao?”
Nhìn biểu tình trên mặt anh, rõ ràng là không tin những món ăn hương vị đậm đà chuẩn vị kia là do Lưu Thi Thi tự tay nấu. Nhìn Lưu Thi Thi chăm chút bản thân tốt thế kia, có chỗ nào giống người phụ nữ của gia đình? Hơn nữa, người phụ nữ trong gia đình họ Nam Cung mà cũng phải tự tay làm cơm?
Nhìn vẻ mặt của Cao Hạo, đồ ăn nhà ngươi đều ăn qua hết rồi, lại còn bày ra cái vẻ mặt đó? Lưu Thi Thi có chút tức giận. Đồ ăn nhà ngươi ăn thơm ngon như vậy, có tư cách gì mà nghi ngờ tay nghề của ta?
Lưu Thi Thi không vui lòng gật gật đầu.
“Thật sao?” Cao Hạo có chút không tin lắm gãi gãi đầu, tên này đúng là không khiến người ta tức chết thì không tha mà. Đúng lúc có Nam Cung Ngự trước mặt, cầm lấy tay Lưu Thi Thi lật qua lật lại nhìn ngắm nói: “Đây có chỗ nào giống bàn tay của người nấu nướng? Dì xác định, đồ ăn là do dì làm?”
Phải biết rằng, đây là đang trước mặt Nam Cung Ngự. Cho là Nam Cung Ngự kiềm chế giỏi, mặt cũng không nhịn được mà đen lại vài phần. Đừng nói là người trong cuộc hiện giờ là Lưu Thi Thi.
Lưu Thi Thi căn bản không có bất kì phản ứng gì, kết quả muốn rút ra cũng không kịp nữa rồi. Sắc mặt đỏ hồng lên nhưng rồi đanh lại ngay lập tức.
Từ khi kết hôn với Nam Cung Ngự, ai dám trêu trọc Lưu Thi Thi? Lại còn trêu một các quang minh chính đại như thế?
Lâm Vũ Triều và Lâm Thủy Triều chỉ biết giương mắt mà nhìn không nói nên lời.
Thế nhưng trước khi Lưu Thi Thi tức giận bỏ đi, Cao Hạo nhanh chóng rút tay về.
Điều khiến người khác tức giận nhất chính là vừa rút tay về lại tiện tay với lấy mấy tờ giấy ăn chà chà tay, chà lấy chà để, chà trên chà dưới, sau đó quăng mấy tờ giấy về phía xa xa, làm như trên tay có đầy vi khuẩn vậy, đã thế còn bày ra bộ dạng khoan thai chậm rãi.
Lưu Thi Thi tức chết mất thôi, trên đời này sao có thể có người đàn ông đê tiện như vậy Trêu chọc mình thì cũng thôi bỏ qua , đã thế lại sờ tay mình, hơn nữa còn cứ lau tay không ngừng… Người đàn ông khác nếu như được chạm vào bàn tay mình, chắc chắn nhiều ngày liền sẽ không rửa tay để lưu lại cái cảm giác ấy. còn tên này thì ngược lại, cứ chà tay mãi thôi…
Mặt Lưu Thi Thi như bị đóng băng, nhưng may được chăm sóc tốt, trong lòng thì phẫn nộ cực điểm, hận đến mức mở to mắt nhìn Cao Hạo trừng trừng.
Thế nhưng Cao Hạo cứ như không cảm nhận thấy tâm trạng đầy phẫn nộ của Lưu Thi Thi vậy, trông thấy Lưu Thi Thi trợn mắt nhìn mình thì nghi hoặc sờ sờ mặt mình hỏi: “Dì nhìn gì vậy? Con là người đã có bạn gái rồi…”
Lưu Thi Thi chính thức sụp đổ…