Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Tuyền Kha thức dậy rất sớm.
Vừa làm bữa ăn sáng cho Cao Hạo, vừa xem tin tức.
Lại là phóng viên kia, lại là cảnh tượng quen thuộc kia, cậu chủ nhà họ Vân nằm trong bảy gia tộc lớn ở Viễn Nam vừa về nước lại bị tai nạn xe cộ, đầu một nơi thân một nơi.
Chuyện này không khỏi để cho người ta nhớ đến sự cố lần trước của Nam Cung Bạch, không khác biệt gì mấy.
Cuối cùng phóng viên còn ấp nhắc nhở mọi người, về nước nhất định phải chú ý an toàn.
Cao Hạo đứng ở lầu hai loáng thoáng nghe được tin tức này, xem ra Tiểu Bạch làm việc rất đáng tin cậy.
Cao Hạo thảnh thơi cầm bàn chải đánh răng tự luyến trước gương, mà lúc này Viễn Nam đã sôi trào.
Gia chủ Vân Hạo Đãng nhà họ Vân lúc này đang ngồi trên một chiếc xe thương vụ lao vụt đi, mặc dù biết con trai của mình bị sát hại, nhưng vẫn duy trì trấn định như cũ. Bởi vì hôm nay ông ta còn một bản hợp đồng phải ký, mà lại là cùng với nhà Mộ Dung, cho nên ông ta không thể xử lý theo cảm tính được.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ thật lâu rốt cuộc vẫn gửi một tin nhắn cho Vương Thiên Hạ, bởi vì ông ta biết vụ án lần trước của Nam Cung Bạch đến bây giờ cảnh sát cũng không thu hoạch được gì, mà con của mình cũng chết cùng một kiểu với Nam Cung Bạch, chuyện này khiến ông ta không ôm bất kỳ ảo tưởng gì với cảnh sát. Ông ta biết có một số việc cảnh sát không làm được, nhưng một số người ở thế giới ngầm lại có thể làm rất tốt.
Sau khi Vương Thiên Hạ nhìn thấy tin nhắn này cũng không hề do dự chút nào mà đồng ý ngay, ông ta biết rất rõ nếu như bang Thanh Long muốn phát triển lớn mạnh ở Viễn Nam thì không thể thiếu người hợp tác là nhà họ Vân, nếu như có thể trèo lên cây to là nhà họ Vân này thì địa vị của bang Thanh Long sẽ phát triển thẳng lên.
Mà lúc này nhà Nam Cung nhìn thấy tin tức này lại thức tỉnh một lần nữa cơn đau thấu trời khi mất người thân, gia chủ của nhà Nam Cung ông nội Nam Cung Thiên của Nam Cung Bạch đang nằm trên giường, bác sĩ gia đình vừa mới tới kiểm tra, cũng không có trở ngại gì.
Chỉ là lúc này không khí trong phòng không tốt đẹp gì, thậm chí còn có chút kiềm chế.
Ba người con trai của Nam Cung Thiên và nhân vật lớn quyền cao chức trọng của nhà Nam Cung ở trong phòng đi tới đi lui, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Cung Bạch đã chết lâu như vậy rồi mà bây giờ vẫn không có chút manh mối gì, cái này khiến danh tiếng nhà họ Nam Cung của bọn họ ở Viễn Nam bị đã kích nghiêm trọng, rất nhiều bạn hợp tác đều nói nhà Nam Cung đã là mặt trời chiều ngã về phía tây, đã già hết rồi.
Nhà Nam Cung có danh tiếng lâu năm ở Viễn Nam, ở thời kỳ dân quốc thì cũng đã hơi có chút danh tiếng ở nơi đây, cho đến khi Nam Cung Thiên chỉnh hợp tài nguyên tập hợp con em có mục đích khác nhau của nhà Nam Cung, sau đó gia tộc Nam Cung mới phát triển đến bây giờ, đã trở thành gia tộc đứng top ba trong bảy gia tộc lớn ở Viễn Nam.
Mà lúc này, Nam Cung Thiên nhìn mọi người ở trong phòng, trái tim của ông ta cảm giác như đang bị xé rách, ánh mắt như đuốc, làm sao có thể không biết được những người trước mắt này đang nghĩ cái gì trong lòng chứ?
Ban đầu người kế thừa có hi vọng nhất của gia tộc Nam Cung chính là con trai cả của mình, bởi vì con của ông ta cũng chính là Nam Cung Bạch là người có thành tựu nhất trong đời thứ ba của gia tộc Nam Cung, cho dù là trình độ hay là tài nói chuyện thì cũng là người nổi bật nhất của đời thứ ba.
Cho nên Nam Cung Thiên sớm muốn đem vị trí chủ quyền này truyền lại cho con trai cả là Nam Cung Ngự. Lần này Nam Cung Bạch về đây chính là để chạy việc này, ai ngờ chuyện như người đầu bạc tiền kẻ đầu xanh vậy mà lại xảy ra trên gia tộc của bọn họ.
Nam Cung Ngự đối mặt với nỗi khổ mất con nên đã sớm không quan tâm gì đến vị trí gia chủ, mà em hai và em ba ngấp nhé vị trí kia đã lâu, một số người khác trong gia tộc cũng đều có mục đích riêng phải đạt được, hiện tại gia tộc Nam Cung có thể nói là sụp đổ chỉ trong trước mắt.
Chỉ cần Nam Cung Thiên có chuyện gì nguy hại đến tính mạng thì tất cả mọi người sẽ lộ nguyên hình.
Nam Cung Ngự lại vô tâm trong cuộc tranh đấu gia tộc này, lúc đầu ông ta chỉ là một người nhàn nhạ, rất thích đọc sách và du lịch, chỉ là làm sao có thể sống như vậy trong gia tộc được. Mà con trai Nam Cung Bạch của mình lại ưu tú như vậy, mới khiến cho ông ta không thể không khuất phục dưới người của ông cụ, tùy thời chuẩn bị thừa kế vị trí gia chủ.
Bây giờ con trai đã qua đời, ông ta cũng không có gì để hoài niệm, hai cánh tay chắp ở sau lưng, yên lặng chuẩn bị đi khỏi.
“Anh cả, anh muốn đi đâu vậy?” Nam Cung Ngự còn chưa đi khỏi, em trai thứ hai Nam Cung Thoái của ông ta liền vội vàng kêu lên. Trong lúc này ông ta cũng không muốn anh cả của mình không có ở đây, bởi vì hiện tại ông ta đã trở thành người thừa kế gia chủ có hi vọng nhất trong gia tộc Nam Cung. Anh cả đã không quan tâm đến gia chủ, vậy thì theo thứ tự thì người tiếp theo chính là mình, chỉ là trong gia tộc có nhiều người không phục, chỉ cần Nam Cung Ngự đứng về phía mình vậy vị trí gia tộc này cũng sẽ của ông ta.
Nam Cung Ngự không nói gì, bây giờ ông ta chỉ muốn đến thư phòng của Nam Cung Bạch nhìn, đó là chỗ lớn lên từ nhỏ với anh ta, lập tức cũng phải hỏa táng cùng một chỗ với Nam Cung Bạch.
Nam Cung Thiên nhìn thấy bóng lưng cô đơn của con trai cả mình, cực kỳ đau lòng, phất phất tay ra hiệu cho mọi người để ông ta đi.
Đột nhiên người cố vấn Gia Cát Thiên, cũng là quản gia của nhà Nam Cung đã gần sáu mươi tuổi vội vàng chạy vào.
“Ông chủ, gia chủ nhà họ Vân điện thoại tới nói là muốn bàn bạc với ông một ít chuyện, không biết là ông?” Gia Cát Thiên đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên nhẹ giọng nói, ông ta biết hiện tại gia tộc này không có bất kỳ ai có thể tin tưởng được.
Con ngươi của Nam Cung Thiên bỗng nhiên trừng lớn, nhà Nam Cung và nhà họ Vân có thể nói là đối thủ cạnh tranh một mất một còn, lần này vậy mà lại gặp tới chuyện giống nhau. Nam Cung Thiên luôn lắm mưu nhiều kế chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, chẳng lẽ đến lúc mình sắp chết rồi Viễn Nam còn phải xảy ra chấn động to lớn vậy sao?
Người giết cháu mình và Vân Tư Minh có phải là cùng một người qua đường hay không, hoặc nói là cùng một người, nếu như cùng một người thì rốt cuộc người này có bối cảnh như thế nào, vậy mà có thể trong lúc thần không biết quỷ không hay liên tiếp ra tay với hai gia tộc lớn của Viễn Nam.
Nam Cung Thiên chậm rãi vẫy tay, nhỏ giọng nói: “Đưa điện thoại vào đây.” Nói xong cũng không biết là do già thật rồi hay là do quá kích động mà ho khan dữ dội một trận, sau đó nắm tay nhăn nheo không ngừng đấm vào lồng ngực của mình.
Mọi người đều thấy đau lòng, Gia Cát Thiên lo lắng nói: “Ông chủ, nếu như ông không tiện, có thể để…”
“Không được, Vân Hạo Đãng chính là gia chủ của nhà họ Vân, vậy thì nhất định phải để ta tiếp.” Lúc này giọng nói của Nam Cung Thiên không thể địch nổi, thậm chí thân thể còn Từ từ chậm rãi ngồi dậy, trên mặt đầy uy nghiêm không thể lay động được.
Một lát sau, điện thoại liền được kết nối.
Quả thật sức khỏe của Nam Cung Thiên rất khó chịu, điện thoại nắm trong tay thật lâu mới nói ra được.
“Ông cụ, thật sự rất xin lỗi, vãn bối họ Vân hiện tại mới có thể vấn an ông được.” Vân Hạo Đãng ở đầu dây bên kia điện thoại dùng ngữ khí cùng kính nói, dù sau Nam Cung Thiên Cũng là bậc cha chú của mình, như vậy thì mình nhất định phải hạ thấp tư thái.
Nam Cung Thiên ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Hạo Đãng à, nhiều năm không gặp rồi.”
“Tám năm.” Vân Hạo Đãng nói.
“Đúng vậy, tám năm đã trôi qua rồi, không ngờ tám năm sau ngày hôm nay ta lại nằm ở trên giường nói chuyện cùng với cậu.” Trong mắt Nam Cung Thiên có vô hạn bi ai, đó là nỗi buồn của người chết.
Chỉ có những người già bị chôn dưới đất vàng mới có bi ai.
“Ông cụ, tôi nghĩ ông đã biết mục đích tôi gọi điện thoại cho ông rồi, không biết ông có thời gian gặp nhau không?” Mặc dù Vân Hạo Đãng là gia chủ của nhà họ Vân, nhưng lúc nói chuyện với Nam Cung Thiên Lại giống như một cậu học sinh.
Thấy như vậy, Nam Cung Thiên rất hài lòng: “Hạo Đãng, tình huống của cậu ta cũng biết, Tần Tư Nam cũng là niềm kiêu ngạo của nhà họ Vân, ai biết lại xảy ra chuyện như thế này. Không biết cậu muốn gặp ta lúc nào?”
“Càng nhanh càng tốt.” Vân Hạo Đãng đã sớm chịu không nổi, nói thật thì ông ta cũng không biết mình sẽ lập tức sụp đổ vào lúc nào, kể từ khi biết được con trai mình mất mạng đến bây giờ, ông ta cũng chưa từng rơi giọt nước mắt.
Không có thời gian, càng không có thời gian cho nước mắt của ông ta chảy ra.
“Được, bây giờ sức khỏe của ta không tốt, cậu tới nhà của ta đi.”
“Không thành vấn đề.” Vân Hạo Đãng thẳng thắn trả lời.