Mắt của Nam Cung Bạch đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Vũ Triều, trong lòng vẫn có một tia không lỡ, người phụ nữ này xinh đẹp đức hạnh, biết săn sóc nhà cửa, những ngày tháng đó ngược lại trôi qua rất nhẹ nhàng.
“Sao thế? Anh nói tôi sợ hả? Biết tôi tại sao không thích anh rồi chứ? Ha ha…”
Lâm Vũ Triều lúc này không ngừng chọc tức Nam Cung Bạch, chỉ hy vọng mau chóng kết thúc cuộc sống thảm thương này của mình.
“Tìm chết.” Một tia thương hại trong mắt Nam Cung Bạch hoàn toàn biến mất, cò súng cuối cùng cũng được kéo lên.
Phằng!
Một tiếng súng vang lên, chỉ thấy Lâm Vũ Triều nằm trên đất, không có động đậy.
Sau đó lay động một tiếng, một miếng gỗ từ trên trần nhà rơi xuống.
“Bắt nạt phụ nữ, có phải không biết xấu hổ là gì không.” Cao Hạo luôn ở trên đầu cầu thang quan sát, dựa vào thân thủ của anh với khoảng cách gần như vậy anh tin chắc cho dù viên đạn thật sự nhắm vào cô thì anh cũng có thể thay đổi kết quả.
“Cậu là ai?” Nam Cung Bạch nhìn thấy Cao Hạo đột nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt mình, thì mặt mày trở nên khá hoảng hốt.
“Tôi chính là người đàn ông mà chị Vũ Triều nói.” Cao Hạo đau lòng liếc nhìn Lâm Vũ Triều, anh hy vọng Lâm Vũ Triều có thể hiểu bản thân tại sao cuối cùng mới xuất hiện, anh muốn Lâm Vũ Triều chết tâm, không tiếp tục ôm ảo tưởng với người đàn ông này nữa.
“Chính là loại người vô dụng như cậu? Tôi tưởng là người thành công hoặc người phong lưu hào phóng như thế nào đó, xem ra tiêu chuẩn của người phụ nữ này càng ngày càng thấp rồi.” Nam Cung Bạch nhìn thấy dáng vẻ sinh viên của Cao Hạo thì chế giễu.
“Người như anh chị ấy cũng gả cho rồi, còn có thể có tiêu chuẩn cao gì nữa.” Cao Hạo lúc này cười khẩy phản bác, nghĩ đến mấy thủ đoạn mà anh ta dùng với Lâm Vũ Triều thì bàn tay siết chặt lại, không có một chút thương hoa tiếc ngọc, sự tức giận của Cao Hạo sớm đã tràn đầy trong khoang ngực.
“Bớt miệng lưỡi đi, nếu cậu đã xuất hiện rồi, vậy thì bồi táng cùng đi.” Khẩu súng trong tay Nam Cung Bạch nhắm vào Cao Hạo, không do dự bóp cò.
Bụp!
Không phải tiếng súng, Nam Cung Bạch nhìn lại, Cao Hạo vậy mà đã đứng trước mặt mình, một tay giữ lấy tay trái của anh ta, một tay bóp cổ của anh ta.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”
“Anh đợt lát nữa sẽ biết.” Ánh mắt Cao Hạo hơi tối lại, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tay phải của Nam Cung Bạch bị vặn ngược , khẩu súng cũng rời từ trên tay xuống.
“Á… đau… đau.” Nam Cung Bạch đau đớn đến lạc giọng, sau đó là nước mắt tuôn ra, nói năng không được rõ ràng nữa.
“Loại súc vật như anh cũng biết đau, tôi tưởng anh không biết anh nữa chứ.” Cao Hạo không có bởi vì đau đớn của Nam Cung Bạch mà dừng lại, một tay anh túm lấy thắt lưng của Nam Cung Bạch, nhấc lên quá vai. Chỉ nghe một tiếng bụp, Nam Cung Bạch giống như đầu lợn chết nằm trên đất, không có nhúc nhích.
“Mình… Mình chưa chết?” Lâm Vũ Triều được Lâm Thủy Triều ôm trong lòng nằm ở cầu thang, từ từ tỉnh táo lại, vừa rồi cô quá sợ hãi nên đã ngất đi.
“Chị, chị chưa chết, xin lỗi, em… em vô dụng.” Lâm Thủy Triều nhìn Lâm Vũ Triều trong lòng, nước mắt như hạt đậu lớn rơi xuống không ngừng, rơi cả trên mặt Lâm Vũ Triều, nóng hôi hổi.
“Em gái ngốc, chị không phải chưa chết hay sao?” Khóe môi trắng bệch của Lâm Vũ Triều lộ ra một nụ cười khổ, cô giơ tay lau nước mắt trên mặt của Lâm Thủy Triều.
“Chị, chị quá ngốc rồi, nếu không phải Cao Hạo…”
Lúc Lâm Thủy Triều muốn nói thì lại nghẹn ứ, nhất thời không nói ra được.
“Chị biết.” Lâm Vũ Triều chớp chớp mắt, lúc này cô cảm thấy như được sống lại, cô không còn nợ nhà Nam Cung nữa, từ bây giờ cô cũng không phải người của nhà Nam Cung nữa.
“Cậu… cậu… cậu biết tôi là ai không?” Nam Cung Bạch nằm trên sàn, mặt mày đều là vết thương, hơn nữa khi thấy Cao Hạo muốn đi đến chỗ mình, không hề có dấu hiệu dừng tay thì nỗi sợ hãi của Nam Cung Bạch lại tăng lên.
“Anh không phải một con chó sao? Chó cũng sẽ không cắn chủ, anh vậy mà lại đánh phụ nữ.” Trong lòng Cao Hạo lúc này cũng không có chút thương hại, trong đầu của anh đều là cảnh tượng Nam Cung Bạch hung hăng đạp vào bụng của Lâm Vũ Triều.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu nếu như không dừng tay, cậu sẽ hối hận đấy.”
Cao Hạo cười khẩy: “Tôi nghĩ nếu tôi dừng tay thì mới hối hận.”
Cao Hạo đi đến trước người của Nam Cung Bạch, nhìn Nam Cung Bạch lúc này như con chó rơi xuống nước, tư thái cao ngạo trước đó đã hoàn toàn không còn.
“Tôi là người của nhà Nam Cung, cậu nếu như bây giờ dừng tay tôi bảo đảm sẽ không truy cứu… Á.”
Nam Cung Bạch còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một âm thanh gào rú chọc thẳng trên trời.
Giống như muốn xé nát trời đất!
Người bình thường vĩnh viễn đều không bao giờ chịu đựng được loại nỗi đau này, tiếng hét thảm vang lên.
Cao Hạo lúc này chân đạp vào háng của Nam Cung Bạch, chỗ đó bây giờ đã bị giẫm phẳng, Cao Hạo còn hung hăng giẫm thêm vài cái.
“Anh chắc đã hại không ít người, bây giờ tôi cũng coi như hại cho dân.” Cao Hạo thấy Nam Cung Bạch không chút để tâm nói.
“Cậu… cậu dám…” Nam Cung Bạch run rẩy nhấc ngón tay lên, chỉ Cao Hạo, nhưng đau đớn của nửa thân dưới vào lúc này khiến anh ta sắp tắc thở rồi, sắc mặt trắng bệch như giấy, mồ hôi như hạt đậu lớn từ trên trán rơi xuống.
“Làm người nên giữ lại chút tình, ngày sau dễ nhìn mặt. Anh đã thế đừng oán trách tôi.” Cao Hạo nói xong, chân lại hung hăng giẫm lên cánh tay của Nam Cung Bạch.
Lại một tiếng gào thảm thiết vang lên.
“Một cước này tôi coi như giẫm thay Lâm Vũ Triều, ngay cả phụ nữ cũng đánh, tôi xem thường anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!