Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh ra khỏi y quán, nói với Thư Mặc đang ngồi cạnh cửa: “Nhờ ngươi đưa ta về.”
Thư Mặc nhìn Thẩm Oanh, muốn nói gì lại thôi. Thẩm Oanh đoán được ý hắn nên nói: “Ngươi yên tâm. Quan hệ giữa công tử nhà ngươi và ta không như ngươi nghĩ. Chúng ta có quen vài người, cần giải quyết đôi chuyện nên mới gặp mặt. Về sau sẽ không gặp nữa.”
Thư Mặc nghe nàng nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Thật lòng mà nói, hắn lo lắng công tử có suy nghĩ không an phận. Nếu là cô nương gia đình bình thường, cùng lắm thì lấy về làm thiếp, nếu phu nhân không chấp nhận thì làm ngoại thất. Nhưng đây là thiếp thất Tĩnh Viễn Hầu coi trọng nhất, nghe nói Tĩnh Viễn Hầu không quan tâm đến bản thân để cứu nàng, đủ thấy tầm quan trọng của thiếp thất này.
Khi trở về, tâm trạng của Thẩm Oanh không nặng nề như lúc đến. Nàng sợ Tạ Vân Lãng nói ra sự thật mà nàng không thể chấp nhận. May mắn chỉ có vậy. Thẩm Oanh không cách nào biết được, trước đây lão Hầu gia ôm tâm lý gì để chống đối tiên đế, nhưng cuối cùng làm cho toàn bộ Hầu phủ bị lật đổ là sự thật. Có lẽ ông muốn chấm dứt ân oán đời trước, không liên lụy đến thế hệ này nữa.
Làm như vậy cũng vì bảo vệ Bùi Duyên. Chỉ không ngờ thế tử cũng bị dính vào.
Thẩm Oanh vô cùng hiểu rõ sự vô tình của hoàng thất, không muốn Bùi Duyên phải chịu sự dày vò tương tự. Điều nàng cần làm là cố gắng bảo vệ Bùi Duyên.
Thư Mặc đưa Thẩm Oanh đến cửa Hầu phủ, Tương Tư đã trở lại và đang chờ trước cửa. Tương Tư đuổi theo thật xa mà không thấy xe ngựa Thẩm Oanh nên biết mình bị mất dấu, chỉ có thể quay về trước.
Thư Mặc thấy Tương Tư, nhận ra nàng chính là người theo dõi bọn họ trên đường, hỏi khẽ Thẩm Oanh: “Phu nhân xử lý được không?”
“Không sao, ngươi trở về đi.” Thẩm Oanh bình tĩnh nói.
Thư Mặc cáo từ, đánh xe ngựa rời đi.
Thẩm Oanh thản nhiên bước lên bậc thang, binh lính đã biết thân phận của nàng, mau chóng lùi sang hai bên. Tương Tư đuổi theo Thẩm Oanh chất vấn: “Ngươi đi đâu? Gặp ai?”
Thẩm Oanh quay đầu nhìn nàng, khẽ cười: “Tương Tư cô nương có hứng thú như vậy thì đến chỗ ta ngồi uống ly trà nhé?”
Tương Tư không biết nàng giấu gì trong hồ lô, cũng không rút lui, đi theo Thẩm Oanh về chỗ ở.
Thẩm Oanh vẫn ở cùng một chỗ với Bùi Duyên, chẳng qua trước đây hai người đều bị thương, để nghỉ ngơi tốt hơn nên tạm thời ở hai gian phòng. Bùi Duyên ở nhà chính, nàng ở tây sương phòng cách một hành lang.
Tương Tư theo Thẩm Oanh vào phòng, Hồng Lăng và Lục La đang thêu thùa may vá cùng Dịch cô cô, nhìn họ đi vào thì đứng dậy.
Thẩm Oanh hỏi Tương Tư: “Ngươi muốn uống trà gì? Trà hoa lài được không?”
Tương Tư thầm nghĩ, khoe cái gì? Nàng tự tìm một chỗ ngồi xuống: “Ta không tới để uống trà. Ta đã nghe những gì ngươi nói với gã sai vặt ở trước cửa phủ. Đầu tiên là Tạ đại nhân, bây giờ là công tử gì đó, ngươi là nữ nhân không đơn giản. Hầu gia vẫn chưa biết gì phải không?”
“Tương Tư cô nương, sao ngài lại nói vậy?” Dịch cô cô nghe không lọt tai, đi tới nói, “Nếu di nương chúng ta làm gì không tốt thì có Hầu gia tới nói. Cô nương có thân phận gì? Dựa vào gì mà ở đây vênh mặt sai khiến?”
Tương Tư nghe lời này nhưng chẳng có chút lo lắng: “Ngươi cũng biết di nương các ngươi chỉ là thiếp thất, thiếp thất còn không biết kiểm điểm, cả ngày õng ẹo…” Nàng chưa nói hết lời, đột nhiên một chén nước tạt vào mặt, nàng sợ ngây người, tóc nhiễu nước, nửa ngày nói không nên lời.
Thẩm Oanh dằn chén trà thật mạnh lên bàn, lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi tỉnh táo lại chưa? Ta là thiếp thất còn biết tự giác, chưa bao giờ dám quản người không đứng đắn trong phủ Hầu gia. Ngươi là khách nhưng tự cho mình là chủ, cả ngày ngang ngược quản lý ta, nói năng thô lỗ. Ngươi ở nơi nông thôn hoang dã nên không hiểu quy củ phải không?”
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?” Tương Tư nhảy dựng lên, “Ta nhất định phải nói cho Hầu gia biết bộ mặt thật của ngươi!”
“Hồng Lăng Lục La, đóng cửa lại, ra ngoài trông chừng, nghe được bất kỳ âm thanh gì cũng không cần mở cửa. Dịch cô cô ở lại.” Thẩm Oanh trầm mặt ra lệnh.
Hai nha hoàn hiếm khi thấy cô nương nóng tính như vậy, nhìn rất đáng sợ nên vội vàng làm theo.
“Ngươi muốn làm gì?” Tương Tư cảm thấy không ổn, lui ra sau hai bước. Dịch cô cô chắn phía sau nàng, mặt vô cảm đẩy nàng lên trước một chút: “Thành thật đi!”
Đây là thủ đoạn của chủ mẫu gia đình giàu có răn đe những cơ thiếp không nghe lời, đóng cửa lại thanh toán. Dịch cô cô không ngờ cô nương nhà mình lại biết chuyện này, trong lòng thầm thương tiếc. Tính tình này của cô nương đủ sức làm chủ mẫu của một phủ.
Thẩm Oanh ngồi trên giường La Hán, ngước mắt nhìn Tương Tư: “Hôm nay ta nói rõ ràng với ngươi. Thời điểm Hầu gia nạp ta đã hứa với ta, sẽ không nạp nữ nhân khác. Nếu ngươi có bản lĩnh làm chính thê của Hầu gia thì đến lúc đó lại quản ta, nếu ngươi cứ liên tục nhiều lần châm ngòi quan hệ giữa ta và Hầu gia, ta sẽ không để ngươi ở trong phủ!”
Tính tình Thẩm Oanh ngày thường rất mềm dẻo ôn hòa, ít khi tức giận, Tương Tư cảm thấy nàng là quả hồng mềm. Nhưng hôm nay nữ nhân ngồi trên giường La Hán có khí phách liếc nhìn thiên hạ, như thể là một người hoàn toàn khác. Tương Tư bị khí thế mạnh mẽ này làm cho choáng váng, ngay cả giọng nói cũng nhỏ lại: “Hầu gia đồng ý để ta và Ông ở trong phủ, ngươi không có tư cách đuổi ta!”
“Hầu phủ là của Hầu gia, ta sẽ có biện pháp làm Hầu gia đuổi ngươi đi. Hay là ngươi muốn thử trọng lượng giữa ngươi và ta ở trong lòng Hầu gia?” Thẩm Oanh mỉa mai.
Tương Tư bị Thẩm Oanh chọc trúng chỗ đau, tức giận run lên, quay đầu rời đi.
Thẩm Oanh thong thả nói: “Ta chưa nói xong.”
Dịch cô cô lập tức giơ tay ngăn Tương Tư. Tương Tư biết đây là một bà tử lợi hại, hai cú đẩy vừa rồi hơi mạnh, mình đấu không lại.
“Ngươi còn muốn gì?” Tương Tư sốt ruột nói.
Thẩm Oanh bưng chén trà lên, uống một ngụm: “Ta không muốn gì hết, nhưng ai cũng có điểm mấu chốt, Hầu gia chính là điểm mấu chốt của ta. Nói thực lòng, khi ta tới Tây Bắc, nhìn thấy ngươi liền không thích. Nhưng vì Kiều thúc và Hầu gia, ta để ngươi ở lại trong phủ, chưa bao giờ nói gì về ngươi ở trước mặt Hầu gia. Còn ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì?”
Tương Tư không nói nên lời. Nàng vừa ghen ghét vừa hâm mộ, Thẩm Oanh và Bùi Duyên cả ngày ra vào có đôi như hình với bóng, người khác không xen vào được. Nàng không khống chế được bản thân nên muốn phá bọn họ.
“Hôm ấy Kiều thúc tới tìm ta, nói rằng hy vọng trong tương lai ngươi có thể xuất giá dưới thân phận là nghĩa muội của Hầu gia, ta cũng đồng ý. Tương Tư, nếu ta là ngươi, ta sẽ thông cảm cho khổ tâm của Kiều thúc, chấp nhận sự sắp xếp này. Ngươi trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ ta và Hầu gia, việc này đối với ngươi chẳng có chỗ tốt. Không phải ta rời khỏi thì ngươi có cơ hội với Hầu gia. Các ngươi quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Hầu gia không nhìn ra tâm tư của ngươi? Chẳng qua hắn chưa bao giờ có tình yêu nam nữ đối với ngươi mà thôi.”
Mỗi câu nói của Thẩm Oanh giống tảng đá đè trong lòng Tương Tư. Nàng không phải không biết, chỉ lựa chọn làm như không thấy. Câu cuối cùng hoàn toàn đánh nát phòng ngự của Tương Tư. Nước mắt nàng lưng tròng, cuồng loạn hét lên: “Nhưng ta thích hắn, ta hận trong mắt hắn chỉ có ngươi!”
Thẩm Oanh cảm thấy mình nói hơi nặng lời đối với một tiểu cô nương mười mấy tuổi. Nhưng nếu nàng không nói, Tương Tư vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình mà không chịu tỉnh lại. Nàng hòa nhã nói: “Ngươi còn trẻ, có thể không hiểu rõ. Thích một người không phải là muốn chiếm hữu hắn, mà làm hắn hạnh phúc. Cho dù ngươi cố gắng hết sức, cuối cùng thật sự trở thành nữ nhân của Hầu gia, chính ngươi sẽ hạnh phúc à? Trong lòng hắn không có ngươi, không thể cho ngươi thứ ngươi muốn. Lúc ấy, ngươi muốn rút lui cũng không có đường lui. Không phải chuyện gì muốn là được.”
Tương Tư giơ tay lau nước mắt, không nói lời nào.
Thẩm Oanh đứng lên, đi đến bên cạnh nàng: “Ngươi còn trẻ, cuộc sống còn vô vàn khả năng. Ngươi nên tin rằng tương lai sẽ thấy rất nhiều phong cảnh, nhận thức rất nhiều người, sẽ có hạnh phúc của riêng mình. Dù người đó đến lúc nào, sớm muộn gì sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, sẵn sàng cho ngươi mọi thứ. Ngươi không cần hèn mọn ở trước mặt hắn.”
Tương Tư che miệng và đột nhiên khóc rống lên. Rõ ràng nàng rất ghét nữ nhân này, nhưng từng lời từng chữ này đã đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng. Thật ra nàng đã thua ngay từ đầu. Bất kể lòng dạ, kiến thức hay là cách nói chuyện đều khác nhau một trời một vực.
Thẩm Oanh thở dài, kêu Dịch cô cô cho nàng rửa mặt chải đầu chỉnh tề, rồi đưa nàng ra ngoài. Sau khi Dịch cô cô quay lại nói: “Vừa rồi ta cảm thấy cô nương sẽ dạy nàng một bài học, cô nương vẫn quá nhân từ.”
“Không phải ta nhân từ, dù sao nàng cũng là cháu gái Kiều thúc, nếu ta thật sự đánh nàng ấy, Hầu gia giải thích thế nào với Kiều thúc? Sẽ làm hắn thương tâm.”
Dịch cô cô hiểu rõ: “Cô nương chỉ mạnh miệng, quả nhiên có tâm từ bi. Nếu là người khác, gặp Tương Tư cô nương ngáng chân như vậy, đánh một trận cũng chưa hết giận. Nhưng ngài hở chút là nói Tương Tư cô nương còn trẻ, chẳng lẽ ngài không phải xấp xỉ tuổi nàng à? Toàn nói chuyện như ông cụ non.”
Vừa rồi Thẩm Oanh vô ý nói ra, đã quên hiện giờ mình cũng chỉ mười mấy tuổi. Nàng cười tự giễu, nàng thật sự ra sao khi mười mấy tuổi? Khi ấy, nàng là thiếu nữ muốn làm gì thì làm, không sợ gì cả. Nhớ rõ khi Bùi Chương tới cửa cầu hôn, đưa cho nàng tín vật đính ước, nàng ném thẳng xuống hồ sen.
Thiếu nữ yêu ghét rõ ràng, không hề che dấu. Sau này lớn tuổi, địa vị càng cao càng ít thẳng thắn trung thực. Sự thẳng thắn này thực sự đáng quý.
Nghĩ như thế nên nàng không tức giận Tương Tư. Đã trải qua quá nhiều mưa gió, không cần chấp một tiểu cô nương.
Trong phủ trên dưới đều bận rộn dọn dẹp, hạ nhân nghỉ ngơi cũng bị Kiều thúc kêu trở lại, còn tìm đám người Trần Nguyên hỗ trợ. Tĩnh Viễn Hầu phủ ở Đại Đồng tuy rằng số một số hai, nhưng vẫn khó coi so với hoàng cung của hoàng đế. Thời gian gấp gáp không thể chuẩn bị tốt hơn được, chỉ có thể cố gắng ngăn nắp.
Thẩm Oanh đang ngồi trong phòng, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, lật sách trên tay như không có việc gì. Nhưng thật ra nàng không đọc được chữ nào. Nàng hơi khó chịu, đổ mồ hôi liên tục, cảm thấy hơi nóng.
Hồng Lăng từ bên ngoài bước vào: “Cô nương, có một người kỳ quái ngồi trước cửa phủ, nói muốn gặp Hoàng thượng. Kiều thúc kêu binh lính đuổi hắn đi, hắn không chịu, ở đó chơi xấu.”
“Ai?” Thẩm Oanh đặt sách xuống hỏi.
“Hình như là một thư sinh. Hắn nói Hoàng thượng thiếu hắn cái gì đó, phải lấy được mới bằng lòng rời đi. Điên điên khùng khùng, không biết thật hay giả.”
Thẩm Oanh vừa lúc muốn đi ra hít thở không khí, vì vậy nói với Hồng Lăng: “Đi, đi xem thử.”
Trước cửa phủ đã có nhiều bá tánh xem náo nhiệt, một thư sinh tuấn tú ngồi thiền trên mặt đất, hai binh lính của phủ đang lôi kéo hắn. Trần Nguyên đứng bên cạnh, định tự mình động thủ nhấc hắn lên.
“Đánh người, đánh người! Mọi người đến xem nè, Tĩnh Viễn Hầu phủ đánh người!” Hắn hét lên.
Hai binh lính nhìn nhau, Trần Nguyên tức giận nghiến răng nghiến lợi, còn chưa đụng tới ống tay áo, đánh người chỗ nào?
Người nọ lại nói: “Ta nói Hoàng thượng thiếu ta một thứ, ta lấy rồi đi liền! Ngươi xem nè, ta đã chuẩn bị hành lý xong.” Hắn vỗ đồ trên vai, lộ ra hàm răng trắng.
Trần Nguyên cảm thấy hắn ở chỗ này thật sự kỳ cục. Chút nữa Hoàng thượng tới sẽ cho rằng ngay cả điêu dân mà trị không được, Hầu gia sẽ bị mất mặt. Hắn kêu binh lính trực tiếp khiêng thư sinh vào trong phủ, sau đó giải tán bá tánh trước cửa.
Thẩm Oanh từ hành lang đi tới, thấy thư sinh ồn ào trong sân, hạ nhân bận rộn không khỏi nhìn hắn vài lần. Nàng đi tới hỏi: “Hoàng thượng thiếu ngươi thứ gì?”
Thư sinh ngẩng đầu lên, sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Oanh, ngay sau đó đứng dậy: “Ồ, thật không thể tin được!”
Thẩm Oanh bị hắn làm cho hoảng sợ, thư sinh kia muốn chạy đến trước mặt nàng, bị Trần Nguyên dùng một mũi tên ngăn lại.
Hắn chỉ có thể nói cách đó vài bước: “Tướng của cô nương này trăm năm mới gặp một lần!”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi không phải là thư sinh à? Còn biết xem tướng?” Trần Nguyên mắng. Loại thư sinh càn rỡ này, nhìn thấy cô nương xinh đẹp là lộ nguyên hình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!