Editor: Trà Xanh
Bùi Chương yên lặng chờ Phùng Ấp giải thích.
Theo những gì nhìn thấy và nghe thấy dọc đường, trong lòng hắn đã hiểu rõ, nhưng hắn muốn cho gã này một cơ hội biện hộ.
“Thần, thần… Thật sự không biết bọn điêu dân muốn gì. Chắc là lần trước, để giảm bớt thảm họa trong thành Đại Đồng, thần ban hành vài lệnh khẩn cấp, không hợp ý bọn họ, cho nên bọn họ mới náo loạn. Tây Bắc là nơi hoang dã, vùng khỉ ho cò gáy tạo ra điêu dân, bọn họ cũng làm loạn vài lần.”
Phùng Ấp nơm nớp lo sợ nói xong, còn nhìn thoáng qua bên cạnh. Chỉ thấy Bùi Duyên vòng tay trước ngực, mặt vô cảm nghe hắn nói điều vô nghĩa.
Phùng Ấp thấy Bùi Duyên không vạch trần ý mình nên hơi yên tâm. Hắn mong Bùi Duyên giống trước đây, chỉ lo việc quân sự, không dám nhúng tay vào chính sự. Nắm giữ binh quyền đã cực kỳ nhạy cảm, nếu dám vượt quyền để quản đến tri phủ Đại Đồng, có lẽ không phải là chuyện tốt đối với hoàng đế.
Phùng Ấp luôn lợi dụng tâm lý tinh tế này để không cùng Bùi Duyên đụng chạm.
Giọng nói uy nghiêm từ phía trên truyền đến: “Điều Trẫm biết không giống như lời ngươi nói. Trong thời gian ngươi làm tri phủ ở Đại Đồng, sưu cao thuế nặng, chèn ép bá tánh. Sau khi động đất xảy ra, ngươi lười biếng chậm trễ, che giấu không báo tình hình tai nạn, còn đẩy trách nhiệm cứu trợ thiên tai cho người khác, là một quan phụ mẫu vô dụng. Ngươi chỉ cần nói, những việc này có đúng hay không?”
Sắc mặt Phùng Ấp lúc đầu tái nhợt, sau đó đỏ bừng, liên tục kêu lên: “Hoàng Thượng, thỉnh ngài xem xét kỹ, oan cho thần quá!” Hắn biết sau khi hoàng đế lên ngôi, việc kiểm tra đánh giá quan lại vô cùng nghiêm khắc. Bất kể là quan kinh thành hay là quan viên địa phương, một khi phát hiện không làm tròn trách nhiệm thì lập tức xét xử. Hắn luôn cảm thấy Đại Đồng cách xa hoàng đế, Hoàng thượng trăm công ngàn việc không tra xét đến chuyện của hắn. Huống chi, trong kinh còn có đường đệ Phùng Miểu yểm trợ cho hắn, hắn có thể yên tâm thư giãn.
Bùi Chương lạnh lùng nói: “Ngươi đừng vội kêu oan, Trẫm đã hạ chỉ để Thừa tuyên bố chính sử của Sơn Tây đến đây điều tra ngươi, ngươi có gì oan ức thì đến lúc đó từ từ trình bày với hắn. Trước khi điều tra xong, ngươi tạm thời ngừng làm tri phủ, đi vào nhà giam. Người đâu, dẫn hắn đi.”
Đại nội quan lập tức ra hiệu hai gã nội thị, gọi bọn hắn kéo Phùng Ấp ra ngoài.
Phía trên công đường lập tức lặng ngắt. Thánh giá vừa đến Đại Đồng đã tước vũ khí tri phủ Đại Đồng. Bọn họ đã nghe thủ đoạn sấm sét của kim thượng, nếu không lúc trước sẽ không xoay chuyển được hoàn cảnh xấu, bước lên ngôi hoàng đế, dành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến tranh ngôi khốc liệt nhất trong lịch sử Đại Nghiệp. Sau khi lên ngôi, vì mục tiêu ổn định chính trị, hắn lệnh Cẩm Y Vệ âm thầm xử lý nhiều đối thủ. Trước đây mọi người chỉ nghe đủ thứ chuyện, hiện giờ đã được tận mắt chứng kiến.
Mọi người đều biết Phùng Ấp là đường huynh của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Miểu. Phùng Miểu cũng được coi là tay sai đắc lực cho Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vẫn không nể mặt.
Bùi Chương lại lôi Thôi quan của Đại Đồng phủ ra, hỏi hắn tình hình trong thành. Chứng kiến Phùng Ấp bị xử lý, Thôi quan quá khẩn trương nên nói lắp ba lắp bắp, Bùi Chương nghe xong nhíu mày.
Sau đó có một chủ bộ trẻ tuổi đứng lên, chủ động giải thích tình hình. Hắn ngoài 30 tuổi, dáng dấp rất thanh tú, tuy rằng hơi khẩn trương nhưng bình tĩnh hơn Thôi quan nhiều. Bùi Chương nghe xong rất hài lòng, hỏi tên họ của hắn. Hắn nói hắn là Lý Từ Khiêm, người Đại Đồng, vốn là ứng cử viên cho kỳ thi. Do Đại Đồng gặp thiên tai, phủ nha thiếu nhân lực, hưởng ứng lệnh triệu tập cho nên tới nha môn làm việc mấy ngày trước.
Bùi Chương cảm thấy hắn có khí thế nghé con mới sinh không sợ cọp nên hỏi: “Đầu xuân muốn thi cử, ngươi đã là ứng cử viên, vì sao còn ở đây mà không đi kinh thành?”
Lý Từ Khiêm hơi ngượng ngùng: “Thảo dân xuất thân nghèo khó, không có tiền vào kinh. Tới nha môn làm việc để kiếm tiền đi đường, nhưng sợ năm nay không kịp.”
Bùi Chương thích sự gan dạ sáng suốt của người thanh niên này, dám đứng ra vào lúc này là chuyện không dễ dàng gì. Lập tức lệnh đại nội quan cho hắn một thỏi bạc để hắn ngay lập tức lên đường, vào kinh tham gia thi cử.
Lý Từ Khiêm cảm tạ rồi đi.
Bùi Duyên biết tiểu tử này, lúc trước luôn xum xoe trước mặt hắn và Tạ Vân Lãng hy vọng có cơ hội được giới thiệu. Hắn có chút thông minh, làm việc cũng chăm chỉ, nhưng Bùi Duyên và Tạ Vân Lãng đều không thích hành vi đầu cơ trục lợi của hắn, cho nên khi viết tấu chương cho Bùi Chương, hai người đều không nhắc tới hắn. Lý Từ Khiêm cũng biết nắm bắt thời cơ, nhân cơ hội này thể hiện trước mặt hoàng thượng, để lại ấn tượng cho thiên tử, còn kiếm được tiền vào kinh. Phải công nhận là khôn ngoan.
Sau khi xử lý công vụ, Bùi Chương cho tất cả mọi người lui ra, chỉ chừa Bùi Duyên ở lại.
“Trẫm đã đọc sổ con của Tứ thúc. Ngươi nói đại vương tử Thát Đát đã thuận lợi khống chế vương đình, khi hắn chính thức lên ngôi Hãn vương sẽ phái một đoàn sứ thần đến Đại Nghiệp?”
Tuy mấy năm nay Thát Đát và Đại Nghiệp không bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, biên giới cũng mở chợ chung. Nhưng xích mích nhỏ thường xuyên xảy ra, phái đoàn sứ thần vẫn là chuyện của tiên đế Hoằng Trị. Việc này có ý nghĩa lớn đối với sự hàn gắn giữa hai nước. Một khi giải quyết được nguy hiểm ở biên giới với Thát Đát, có thể danh chính ngôn thuận thu lại binh quyền trong tay Bùi Duyên.
“Đúng vậy. Đoàn sứ thần sẽ do Tứ vương tử dẫn đầu, đến lúc đó sẽ thảo luận với chúng ta thỏa thuận đình chiến và mở cửa thị trường chung.” Bùi Duyên đáp lời.
Vẻ mặt Bùi Chương ôn hòa: “Lần này động đất ở Đại Đồng, Tứ thúc là người vất vả nhất. Không những chăm lo cho cả quân doanh và Đại Đồng còn thúc đẩy đàm phán hòa bình giữa hai nước Thát Đát và Đại Nghiệp. Tứ thúc có công, muốn được thưởng gì cho gia đình?”
Bùi Duyên quỳ xuống nói: “Thần không dám yêu cầu ban thưởng cho gia đình, chỉ có một nguyện vọng.”
“Nói thử xem.”
“Thiếp thất của thần tuy xuất thân không cao nhưng thanh khiết, nhã nhặn, lịch sự đoan trang. Lần này Thát Đát vương đình gặp khủng hoảng, nàng hỗ trợ bày mưu tính kế, đóng góp rất nhiều. Thần mong được phong nàng làm chính thê, mong Hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện.”
Trong đầu Bùi Chương hiện lên dáng vẻ của thiếp thất kia, đẹp nhưng thiếu khí phách, dù sao cũng do gia đình bình dân dưỡng, làm Hầu phu nhân coi như nâng đỡ nàng. Nhưng đây là lần đầu Bùi Duyên cầu xin, hắn không thể lập tức từ chối, vì vậy hỏi: “Nàng còn nhỏ, thời gian vào phủ cũng chưa lâu, ngươi khẳng định nàng có thể đảm nhiệm chức trách chủ mẫu Hầu phủ?”
“Có thể.” Bùi Duyên nói chắc nịch.
Bùi Chương thấy hắn rất nghiêm túc và cố chấp, nếu không để hắn hoàn thành tâm nguyện, hắn sẽ không cam lòng. Bùi Chương luôn lo lắng hắn không có nhược điểm, rất khó khống chế. Hiện giờ nắm được nhược điểm này, xem như không phải chuyện xấu.
“Trẫm muốn thuận theo ý của Tứ thúc, nhưng còn gia pháp của tổ tông. Hay là vầy, chỉ cần nàng sinh hạ trưởng tử cho Tứ thúc, Trẫm nghĩ cách nâng thân phận của nàng, đến lúc đó Tứ thúc có thể để nàng làm thê.”
Bùi Duyên ôm quyền nói: “Đa tạ Hoàng thượng.” Hắn không ngờ hoàng đế sẽ đồng ý vui vẻ như vậy, dù sao đây không phải là chuyện đơn giản dễ làm. Hắn đoán, hoàng đế cho rằng nắm được nhược điểm của hắn, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Nhưng hắn không ngại bộc lộ chân tình của mình, muốn tranh thủ cho Thẩm Oanh.
Bùi Chương còn nói thêm: “Trẫm đến Đại Đồng không có chỗ nghỉ chân. Chỗ Tứ thúc chắc rộng rãi nhỉ? Trẫm muốn đến ở vài ngày.”
Bùi Duyên sửng sốt. Phủ đệ của hắn thật ra có vài gian, cũng có chỗ ở. Nhưng hắn chưa chuẩn bị gì để tiếp đón hoàng đế, sợ có chỗ chậm trễ.
“Sao vậy, Tứ thúc khó xử à?”
“Không phải. Thần không ngờ Hoàng Thượng muốn ở chỗ thần, thần lập tức phái người trở về thông báo một tiếng để bọn họ dọn dẹp.”
Xe ngựa Thẩm Oanh trở về phủ, Hồng Lăng và Lục La đi xuống trước, sau đó dìu nàng từ từ xuống.
Thẩm Oanh còn đang suy nghĩ tìm cách tránh Bùi Chương, chân mới vừa chạm đất, bên cạnh có người lòi ra, khom người nói: “Công tử nhà ta muốn tiểu nhân tới thỉnh phu nhân.”
Hồng Lăng hỏi: “Công tử nhà ngươi là ai? Báo tên trước đi.”
Người nọ chỉ nhìn Thẩm Oanh. Thẩm Oanh nhớ mang máng hắn là tuỳ tùng bên cạnh Tạ Vân Lãng, hình như tên Thư Mặc. Tạ Vân Lãng chắc đã biết chuyện Bùi Chương tới Đại Đồng phủ. Hắn muốn gặp Thẩm Oanh lúc này, Thẩm Oanh đại khái đoán được hắn sẽ nói gì.
Thẩm Oanh nhàn nhạt nói: “Trở về nói cho công tử nhà ngươi, ta sẽ tự xử lý chuyện của mình, không cần hắn lo lắng.” Nói xong liền cất bước vào phủ.
Thư Mặc không bỏ ý định, giơ tay ngăn Thẩm Oanh: “Phu nhân! Công tử nói có chuyện rất quan trọng muốn đích thân nói với ngài, thật sự rất quan trọng! Liên quan đến Hầu gia, còn có vị kia!” Hắn không nói chi tiết, cũng không dám nói quá rõ, nhưng Thẩm Oanh hiểu được hắn đang nói ai.
Tạ Vân Lãng không phải là người ba hoa chích choè. Vào thời điểm này, chuyện hắn muốn nói phải thật sự rất quan trọng. Thẩm Oanh còn hơi do dự, vừa lúc đó người Bùi Duyên phái trở về lao vào phủ, hét to rằng Hoàng thượng muốn ở trong phủ vài ngày.
Trong phủ truyền ra từng tràng thốt lên giống cái nồi bị nổ. Những người này ở Tây Bắc xa xôi, chưa từng gặp thiên nhan. Lần này có thể tận mắt nhìn thấy, có ai không kích động cảm tạ tổ tiên?
Nhưng Thẩm Oanh lại giật mình, hoàng đế mà không có chỗ ở, cố tình muốn ở đây? Hắn cố ý? Hay đã nhìn ra manh mối gì? Vừa rồi ở trên đường cái, nàng tin chắc rằng Bùi Chương tuyệt đối không thể nhìn ra sơ hở gì.
Thư Mặc rất sốt ruột. Công tử biết Hoàng thượng tới, không chịu nghỉ ngơi, bắt hắn tới đây một chuyến, nói tìm mọi cách phải mời được thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu. Hắn cảm thấy công tử là người có gia đình, cho dù thích thiếp thất Tĩnh Viễn Hầu cũng phải lo lắng đến phu nhân trong nhà và Tĩnh Viễn Hầu, cho nên lúc đầu không muốn hỗ trợ. Không ngờ công tử dọa hắn không điều trị vết thương, hắn đành phải chạy đến đây.
“Phu nhân tin tưởng công tử chứ? Hắn tuyệt đối không hại ngài.” Thư Mặc thì thào, “Hiện tại hắn không chịu uống thuốc, đòi phải gặp ngài.”
Hồng Lăng và Lục La chỉ nhìn nhau không có phản ứng về chuyện hai người bọn họ đang nói điều gì, và đang nói về ai.
Thẩm Oanh âm thầm thở dài, nói với hai nha hoàn: “Ta đi làm một việc, các ngươi về trước.”
“Cô nương, hiện giờ trong thành đang hỗn loạn.” Hồng Lăng không yên tâm, “Ít nhất để nô tỳ đi theo ngài nha?”
Thẩm Oanh vỗ vai nàng: “Không cần, đối phương là người ta biết. Ta có một số việc muốn nói với hắn. Đừng lo lắng, ta nói xong sẽ trở về.” Nói xong, nàng đi theo Thư Mặc.
Lục La nhìn bóng dáng nàng rời đi, lẩm bẩm: “Hồng Lăng, ngươi có cảm thấy, kể từ khi cô nương tỉnh lại sau cơn hôn mê ba tháng năm ngoái, không chỉ thay đổi bản thân, còn giống như trong lòng giấu một bí mật lớn lao nào đó? Dù sao ta cảm thấy có gì kỳ lạ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!