Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh quay đầu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, vừa cảm động vừa buồn cười.
Nàng không còn trẻ, nhưng tâm trạng lúc này bất ổn giống cô nương mười bảy mười tám tuổi. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc sống mới toanh của mình sẽ bị người này biến thành vũng bùn. Chính nàng cũng không biết sẽ đi con đường nào trong tương lai.
Thẩm Oanh bình tĩnh lại và nhìn bức tranh bên cạnh gối.
Nàng nghe mọi người xung quanh nói Tạ Vân Lãng hiện nay cũng đang ở Đại Đồng. Hắn gia nhập quân của Bùi Duyên, đồng thời cũng là Lại Bộ Thị Lang, với tình huống hiện giờ của Đại Đồng, tham gia cứu trợ thiên tai là điều hợp lý. Nhưng giữa hai người hoàn toàn không có giao điểm, vì sao hắn muốn Bùi Duyên chuyển giùm bức tranh?
Thẩm Oanh tràn đầy nghi ngờ, đưa tay chạm quyển trục, chậm rãi mở ra.
Khi hoa văn trong tranh hiện ra trước mặt nàng, trong đầu nàng nổ một tiếng ầm, tay run lên, làm bức tranh rơi xuống đất phát ra tiếng động. Hóa ra là bức tranh đạp tuyết tìm mai! Tuy rằng không phải là bức do nàng vẽ, chỉ là bản sao nhưng mỗi chi tiết trên mặt, bao gồm những lời nàng viết, đều bắt chước hoàn toàn giống.
Tim Thẩm Oanh đập dữ dội, trên cánh tay nổi một lớp da gà.
Tạ Vân Lãng có ý gì? Sau khi trùng sinh, bọn họ chỉ gặp một lần, hắn nhìn ra manh mối từ đâu? Hơn nữa bức tranh này bị thất lạc rất nhiều năm, tại sao hắn biết được? Có một nỗi sợ hãi bao phủ trong lòng Thẩm Oanh khi bị nhìn thấu bí mật, nàng run rẩy không ngừng, không dám liếc nhìn bức tranh kia lần nào nữa.
“Cô nương.” Hồng Lăng nghe được động tĩnh, vội đi vào phòng. Lục La vừa mới đi ra ngoài thay phiên với nàng, nàng biết Hầu gia ở trong phòng nên không vào.
Hồng Lăng nhìn thấy có bức tranh rớt dưới đất, cúi người nhặt lên, nhìn xem: “Hầu gia đưa bức tranh này cho cô nương hả? Nhạt như triều quang phù với thủy, tĩnh như thanh phong sơ liễu sắc. Mô tả này rất giống cô nương.”
Thẩm Oanh nhắm mắt lại, trong lòng cười khổ. Đây là lời nàng viết về Tạ Vân Lãng thuở niên thiếu. Khi đó Tạ công tử đầy khí phách và kiêu ngạo, như một khối ngọc chưa được mài dũa, rất hồn nhiên và cương trực. Nàng nghe nói hắn là tôn tử được Tạ Thái Phó thích nhất, còn biết hắn có nguyện vọng được đi du lịch khắp thiên hạ nên có sự đồng cảm.
Có lẽ đó chính là anh hùng trân trọng anh hùng.
Hai người bọn họ có rất nhiều điểm tương tự, người quá giống nhau không thích hợp ở bên nhau. Cho nên nàng đối Tạ Vân Lãng là thưởng thức nhiều hơn thích, trước sau không nảy sinh tình yêu nam nữ. Sau đó từng người kết hôn, chuyện cũ thời niên thiếu coi như chuyện cười.
Bây giờ bức tranh này lại xuất hiện trước mặt nàng. Nàng là người vẽ tranh, lại giống như là một người ngoài cuộc bỏ lỡ một câu chuyện xưa.
Thẩm Oanh thở dốc, sau khi bình tĩnh mới từ từ nói: “Cất đi.”
Nếu hắn đưa bức tranh có ý muốn thử, muốn biết gì thì tự hắn tới hỏi. Nàng bất động như núi.
Hồng Lăng thấy vẻ mặt nàng không ổn nên không dám hỏi nhiều, cuộn tròn bức tranh lại rồi đặt trên kệ sách.
“Vừa rồi nô tỳ thấy Hầu gia từ trong phòng đi ra ngoài, vừa ra ngoài thì lập tức kêu Thanh Phong dìu hắn. Hắn vẫn còn rất yếu, chắc không muốn làm cô nương lo lắng mới giả bộ như không sao. Nô tỳ cảm thấy Hầu gia rất tốt, Dịch cô cô cũng nói, hiếm thấy nam nhân như vậy ở gia đình giàu có. Cô nương đừng bỏ lỡ.” Hồng Lăng ngồi trên ghế nhỏ gần mép giường, nghiêm túc nói.
Nàng và Thẩm Oanh lớn lên cùng nhau, tuy là chủ tớ nhưng trên thực tế giống như tỷ muội.
Nàng biết cô nương nhà mình thanh cao, luôn canh cánh trong lòng chuyện làm thiếp, cũng chưa thật sự tiếp nhận tình cảm của Hầu gia. Nhưng nhìn sự sâu nặng trong tình cảm của Hầu gia đối với cô nương, có lẽ thật sự một lòng một dạ đến già. Vì sao cô nương không chấp nhận? Về phần lão phu nhân, sau này cô nương sinh hài tử, chia phủ ở cũng không sao. Đó không phải là vấn đề.
Thẩm Oanh chỉ chú ý chuyện Tạ Vân Lãng, cuối cùng chuyển sang những gì Hồng Lăng nói.
Nàng biết Bùi Duyên tốt. Lúc trước nàng bị ép vào Tĩnh Viễn Hầu phủ để tránh Hoắc Lục, không nghĩ tới việc ở đó lâu dài. Nàng muốn cuộc đời mới không phải giới hạn trong nội trạch, vây quanh một người nam nhân. Nàng nói những lời này với Bùi Duyên không phải xuất phát từ chân tâm, mà chỉ là kế sách tạm thời vì sinh tồn, không trông mong hắn sẽ thực hiện lời hứa.
Nhưng lâu ngày ở chung, nàng dần dần phát hiện, Bùi Duyên không chỉ nói suông. Hắn và nàng đều coi trọng lời hứa. Lần động đất này xảy ra, hắn không tiếc công sức để cứu mình, đó chính là bằng chứng tốt nhất.
Nhưng như vậy làm Thẩm Oanh lâm vào tình cảnh khó xử.
Nếu hắn vô tình, nàng có thể phất tay áo, thoải mái xoay người rời đi, vui vẻ đi tìm thế giới của mình. Nhưng hắn thâm tình như núi đè lên nàng. Trái tim băng giá của nàng đang dần tan chảy, hai người hằng ngày ở chung, nàng dần dần tìm được cảm giác có thể tin tưởng hết lòng.
Không thể nghi ngờ điều này rất nguy hiểm.
Nàng không thể tin, có thể nói là sợ tin tưởng người khác. Cô đơn ngày đêm trong Trường Tín Cung, nàng uống cạn sự cô độc và chua xót, trải qua áp lực và dày vò mà người thường không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng buồn bực mà chết. Ông trời cho nàng một cơ hội làm lại, nàng chỉ muốn sống vui vẻ, không ngờ bị số phận đẩy đến bên Bùi Duyên.
Nàng hiểu rõ Bùi Duyên và Bùi Chương là hai người khác nhau. Nhưng thời điểm ở Lệ Vương phủ, Bùi Chương cũng đối với nàng rất tốt. Khi đó vương vị của Bùi Chương chỉ là thùng rỗng kêu to, bọn họ mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, nhưng đã trải qua hai năm ân ái. Chẳng qua sau khi Bùi Chương lên ngôi, mọi việc đều thay đổi.
Người đã bỏ ta đi, không thể níu giữ được quá khứ.
“Cô nương, cho nô tỳ nói vài câu thiệt lòng.” Hồng Lăng giúp Thẩm Oanh dém chăn, nhẹ giọng nói, “Tuy nô tỳ không biết vì sao ngài băn khoăn, nhưng ngài không thiệt lòng tiếp nhận Hầu gia, Hầu gia cũng nhìn ra được. Tuy vậy Hầu gia vẫn đối với ngài không hề dè chừng, chứng tỏ hắn thật sự thích ngài, thích đến độ nguyện ý bao dung mọi thứ về ngài. Vì sao ngài không cho hắn một cơ hội để thử? Trước đây ngài từng nói, sống đừng làm chuyện gì phải hối hận. Nếu ngài bỏ lỡ hắn, thật sự không cảm thấy hối hận ư?”
Thẩm Oanh không nói nên lời. Nàng không phân biệt được hối hận là sai hay hối hận vì tình yêu, rốt cuộc cái nào nhiều hơn. Nàng biết mình quá mong manh, cho nên giấu mình trong lớp vỏ cứng, không muốn bước ra.
“Ngươi để ta suy nghĩ.” Thẩm Oanh thở dài.
Vài ngày sau đó, Bùi Duyên ngoài việc xử lý công việc, thỉnh thoảng chạy đến chỗ Thẩm Oanh. Đôi khi đưa thức ăn cho nàng, đôi khi ngồi chơi với nàng. Thẩm Oanh kinh ngạc khả năng hồi phục của hắn giống như cỏ dại. Chỉ cần gió xuân thổi qua là phát triển mạnh mẽ. Dù sao cũng là người lính từng trải qua sự tàn sát khốc liệt, thân thể cường tráng như làm bằng sắt.
Lục La đưa Thẩm Oanh rất nhiều thoại bản để nàng giết thời gian. Bùi Duyên thấy, lấy đại một quyển, đọc cho Thẩm Oanh nghe.
Nhưng đọc được một chút, hắn phát hiện không ổn nên dừng lại.
Thẩm Oanh đã có thể nhúc nhích môt chút, nghiêng người hỏi: “Hầu gia có chữ nào không biết hả?”
Bùi Duyên không nói nên lời, hắn cũng là người từng đọc kinh thư! Hắn giơ sách tới, lấy ngón tay chỉ đoạn đó cho nàng xem. Hắn không thể đọc đoạn này, quá xấu hổ.
Thẩm Oanh thấy đoạn kia miêu tả chuyện nam nữ rất hấp dẫn. Nàng đã quen với điều đó, cười nói: “Chuyện này bình thường mà. Khi có cảm tình, đó là điều tự nhiên. Hầu gia thẹn thùng cái gì?” Làm như mình chưa từng làm chuyện đó vậy.
Bùi Duyên không phải thẹn thùng, mà là khó chịu. Hắn gặp nàng mỗi ngày, cả người nóng bừng, nhưng ngại không thể chạm vào nàng vì nàng còn bị thương. Nàng nói chuyện với hắn, hắn sợ không tự chủ được. Nàng cười với hắn, hắn sợ không khống chế được bản thân. Thậm chí nàng nghiêng người, chỉ cần ngửi được mùi hương trên người nàng, hắn liền mơ hồ không khống chế được.
Nội tâm hắn muốn hỏng luôn. Trước kia chưa từng phát hiện mình cầm thú như thế! Đối với một nữ tử yếu đuối bị thương lại có thể sinh ra ý tưởng không an phận. Đặc biệt khi nhìn đoạn miêu tả này, hắn càng không kiềm chế được.
Bùi Duyên ngồi bên cạnh Thẩm Oanh, duỗi tay vuốt ve mặt nàng và cúi đầu hôn nàng.
Lúc trước hắn cũng có thời điểm liếc mắt đưa tình như vậy, Thẩm Oanh không cảm giác gì. Huống chi hiện tại nàng đang bị thương ở eo, nàng tin rằng hắn sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng nàng mau chóng phát hiện mình sai rồi.
Cả người hắn nằm lên giường, để đầu nàng trên khuỷu tay, sau đó thò tay vào trong chăn. Thẩm Oanh thở dốc, cả người căng như dây đàn, sau đó mềm mại như bãi biển.
Hồng Lăng và Lục La ở bên kia bình phong, nàng lấy tay che miệng để không phát ra âm thanh.
“Nàng đừng nhúc nhích.” Thanh âm Bùi Duyên vừa trầm vừa thấp, còn mang theo hơi thở nóng rực, một bàn tay ôm eo nàng, “Cẩn thận bị thương.”
Thẩm Oanh bó tay. Nếu thật sự lo lắng nàng cử động thì đừng làm bậy. Sao nàng nhịn được… Hắn hơi mạnh tay, nàng hét lên, vô thức nhìn ra ngoài bình phong.
“Chờ nàng khỏe, chúng ta thử nha.” Bùi Duyên dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được, thì thầm trong tai nàng, “Giống như trong sách viết đó, bịt mắt hoặc trói tay nàng lại. Chắc thú vị lắm.”
Thẩm Oanh tức giận hắn không đứng đắn, giơ tay đấm ngực hắn, chuyện trong sách sao coi như thật? Nhưng nàng đã sớm mất sức.
“Hay là nàng thích trói ta?” Bùi Duyên cười nói.
Thẩm Oanh hung hăn cắn môi hắn, không cho hắn nói.
Hồng Lăng nghe tiếng sột soạt phía bên kia bình phong, tiếng đọc sách cũng ngừng, nàng nháy mắt với Lục La, hai người ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Lục La cũng có kinh nghiệm, nói nhỏ với Hồng Lăng: “Vết thương ở eo cô nương vẫn chưa lành, mặc kệ bọn họ như vậy có sao không?”
Hồng Lăng nói: “Yên tâm, Hầu gia sẽ có chừng mực.”
Lục La thở dài: “Hồng Lăng, ta thật sự rất mâu thuẫn, vừa hy vọng Hầu gia và cô nương vui vẻ ở bên nhau, vừa sợ tương lai cô nương sẽ bị ủy khuất vì thân phận. Nếu Hầu gia thật sự thích cô nương, thì nên cho nàng danh phận phải không? Như vậy cô nương sẽ không buồn.”
Hồng Lăng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Dịch cô cô từ hành lang đi tới, nói với các nàng: “Các ngươi đừng nghĩ quá đơn giản. Địa vị Hầu gia quá cao, vốn là hoàng tộc, thân phận cô nương không xứng đáng để làm chính thê của hắn. Hơn nữa nâng thiếp trở thành thê nói dễ hơn làm. Cô nương cũng chưa sinh cho Hầu gia đứa con nào. Nếu đến lúc đó Hầu gia đưa ra ý kiến, Tông Nhân Phủ sẽ phản đối đầu tiên. Không có sự chấp thuận của Tông Nhân Phủ, thân phận của cô nương vẫn là danh không chính ngôn không thuận.”
Hồng Lăng hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác ư?”
Dịch cô cô nhíu mày: “Biện pháp khác cũng có. Nhưng phải chờ cô nương sinh được thứ trưởng tử mới nói được.”
“Điều này dễ mà.” Lục La vỗ ngực, “Giải quyết chuyện Thát Đát xong, để cứu trợ thiên tai, Hầu gia phải tạm thời ở đây. Chúng ta nghĩ cách tạo cơ hội để bọn họ ở chung là được rồi. Hầu gia sẽ không biết chuyện này, có cơ hội làm cô nương mang thai.”
Dịch cô cô đẩy đầu Lục La và nói: “Còn nhỏ mà suốt ngày suy nghĩ chuyện này, không biết mắc cỡ à. Nhưng ngươi nói có lý, ta thấy Hầu gia cũng có ý này.”
Hồng Lăng hạ quyết tâm: “Vì kế hoạch tương lai của cô nương, cứ làm như vậy nha.”
—
Tây Bắc gặp thiên tai truyền vào kinh thành, thu hút sự chú ý của toàn bộ triều đình. Hộ Bộ phân phát bạc để phân bổ vật tư Ứng Thiên phủ, Công Bộ cử quan viên đi đến hỗ trợ trùng tu.
Mỗi ngày tấu chương bay đến trên bàn Bùi Chương như tuyết rơi, hắn gần đây không cách nào ngủ được.
Đại nội quan muốn khuyên hắn nghỉ ngơi một chút, nhưng không dám nói thẳng, thừa lúc Bùi Chương dừng lại, nói: “Chính sự không thể làm xong một lần được, long thể là quan trọng. Trang phi nương nương đã hoài thai được vài tháng, nghe nói tiểu long tử bắt đầu đá nàng, Hoàng Thượng có muốn thăm không?”
Bùi Chương mở mắt, suy nghĩ đã lâu không đến hậu cung, nên nói với đại nội quan: “Bãi giá Kiêm Gia cung.”
Hôm nay Hoắc Thái hậu cũng tới thăm Từ Hành. Hai người ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm, bụng Từ Hành đã phồng lên, gương mặt cũng đẫy đà. Hoắc Thái hậu nói với nàng: “Ngươi nên ăn nhiều một chút, cần cảnh giác mọi việc. Đây chính là trưởng tử của Hoàng thượng, bao nhiêu người ngóng trông.”
Từ Hành sửng sốt: “Không phải Hoàng thượng phong…”
Nàng biết Gia Huệ hậu đã từng hoài thai, dù chưa sinh, không biết nam hay nữ, Hoàng thượng vẫn công nhận đứa bé kia là hoàng trưởng tử, được đặt trong hoàng lăng, thờ phụng hương khói. Hoàng thất không có tiền lệ này, cũng không phù hợp quy củ tổ tông. Nhưng hoàng đế muốn làm như vậy, ai dám cãi lời.
Hoắc Thái hậu phản bác: “Một hài tử chưa ra đời, phong hào là để cho người khác nhìn, không may mắn giống mẫu thân hắn. Ngươi hoài đứa này mới là hàng thật giá thật. Ngươi nên tranh đua, sinh đứa con trai xong, về sau hưởng thụ phú quý.”
Lời Hoắc Thái hậu có ẩn ý. Từ Hành lắc đầu, kinh sợ nói: “Hoàng thượng chưa lập tân hậu, tương lai đương nhiên hài tử của Hoàng Hậu mới tôn quý, thần thiếp không dám nhận.”
“Tân hậu?” Hoắc Thái hậu cười lạnh, “Ngươi thấy Hoàng thượng có muốn lập tân hậu không? Triều thần và Tông Nhân Phủ không biết khuyên nhủ bao nhiêu lần, tuyển ra bao nhiêu người, lần nào hắn cũng có lý do từ chối. Ta thấy Trường Tín Cung sẽ không có chủ nhân thứ hai.”
Từ Hành không dám nói lời nào. Mặc dù trong lòng nàng cũng nghĩ thế.
Khi người còn sống không được hưởng thụ sự ấm áp. Chết rồi còn nhung nhớ thì có ích gì? Nếu là nàng, nàng thà không cần.
“Trang phi, ủy khuất cho ngươi.” Hoắc Thái hậu vỗ mu bàn tay Từ Hành, “Hoàng thượng dạo này bận rộn chính sự, bỏ bê mẫu tử các ngươi. Hắn cũng khó khăn, ngươi thông cảm chút.”
Từ Hành cười nói: “Thái hậu, ngài nói quá lời, trong lòng thần thiếp chưa bao giờ trách Hoàng thượng. Thần thiếp có đứa nhỏ này, lại được Thái hậu yêu mến, đã rất mãn nguyện.”
Hoắc Thái hậu thầm thở dài. Bà biết Trang phi không phải là người rộng lượng, mà trong lòng không có Hoàng đế. Hoàng đế nhiều ngày không tới hậu cung, bà làm mẫu thân đều thấy không được, thay mặt đến thăm, Trang phi lại giống như người không sao cả. Nói vậy, lúc trước tiến cung cũng không phải tự nguyện, hơn phân nửa là vì gia tộc, phải hy sinh bản thân.
Hoắc Thái hậu không thể không nghĩ tới Gia Huệ hậu Thẩm thị.
Thẩm thị vốn là thiên kim tiểu thư, không tình nguyện gả cho Hoàng đế lúc còn là Lệ Vương. Nhưng lâu dần, vợ chồng son tình chàng ý thiếp nảy sinh tình cảm. Những năm tháng gian nan của Lệ Vương phủ, bọn họ đùm bọc lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn. Sau khi Hoàng đế đăng cơ, Thẩm thị không khỏi có chút kiêu căng.
Lúc vừa tiến cung, bà nhiều lần thấy Thẩm thị nóng nảy với Hoàng đế, ngốc nhi tử của bà còn rất vui vẻ. Lúc đó bà không đồng ý, cảm thấy Hoàng hậu dĩ hạ phạm thượng(*), liên tục không cho nàng sắc mặt tốt.
Bà thừa nhận mình không thích Thẩm thị, thời điểm Thẩm thị bệnh nặng, bà chưa bao giờ đi thăm.
Nhưng sau khi Thẩm thị rời đi, bà mới dần dần hiểu được đó là thứ tình cảm chất phác vô tư nhất, đáng quý nhất thâm cung. Hậu cung có thể chứa 3000 mỹ nữ, các nàng làm nữ nhân của Hoàng đế đều vì quyền lợi, vì gia tộc, vì địa vị danh phận đủ loại nguyên nhân.
Chỉ có Thẩm thị ở nơi vô cùng phú quý nhưng không hề đòi hỏi gì, chỉ chân thành yêu con trai của bà.
Nhưng nữ nhân kia mang đầy thương tích, ảm đạm xa rời trần thế.
Bùi Chương tới Kiêm Gia cung, không cho cung nhân bẩm báo, một mình đi đến hoa viên, nghe được cuộc đối thoại giữa Thái hậu và Trang phi. Hắn có thể sắm vai một Hoàng đế tốt, một nam nhân dịu dàng chu đáo, nhưng vĩnh viễn sẽ chỉ là trượng phu của một người. Hắn đối với hài tử của Trang phi là sự chờ mong có người thừa kế, hy vọng giang sơn có người kế vị. Lúc trước khi biết Thẩm Oanh mang thai, trong lòng hắn tràn ngập niềm vui.
Hai cảm giác này không so sánh được.
“Trẫm tới gặp Trang phi, hóa ra mẫu hậu cũng ở đây.” Bùi Chương thong dong bước ra. Từ Hành kinh ngạc đứng lên, vội hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
“Nàng đang có thai, miễn lễ.” Bùi Chương đỡ nàng dậy.
Từ Hành cúi đầu nói: “Thần thiếp thất trách. Cung nhân không biết đang làm gì, Hoàng thượng tới mà không bẩm báo.”
Bùi Chương đỡ nàng ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Đừng trách bọn họ, do Trẫm không cho thông báo. Nhân lúc mẫu hậu cũng ở đây, Trẫm không cần đi thêm một chuyến, có chuyện nói với các ngươi. Lần này Tây Bắc động đất mạnh, tình hình tai nạn vô cùng nghiêm trọng, nhà cửa ở Đại Đồng hư hại gần một nửa, bá tánh bị thương và chết nhiều vô số. Tây Bắc là cửa ngõ của Đại Nghiệp, chuyện Thát Đát vừa mới lắng xuống, Trẫm không dám thiếu cảnh giác, quyết định tự mình đi một chuyến kiểm tra tình hình tai nạn.”
“Hoàng thượng!” Hoắc Thái hậu dĩ nhiên không đồng ý, “Tây Bắc có quan viên, nếu vô dụng còn có người Hộ Bộ và Công Bộ, ngài tùy tiện sai người đi không được ư?”
Bùi Chương lắc đầu: “Những người đó chỉ biết báo cáo chuyện tốt, không làm tai mắt của trẫm được. Trẫm đã nghe nói quan viên Tây Bắc lười biếng. Lần này Tạ thị lang dâng sổ con cũng nhắc tới điểm này. Bọn họ lừa trên gạt dưới, không muốn Trẫm biết tình hình thực tế. Trẫm chỉ có thể tận mắt chứng kiến để đưa ra quyết định. Hơn nữa Trẫm đến cũng có thể an ủi lòng dân, khiến Thát Đát sợ hãi.”
Hoắc Thái hậu vẫn không tán thành, nhưng bà biết, không ai có thể thay đổi quyết định của Hoàng thượng.