Editor: Trà Xanh
Phùng Miểu sửng sốt trước câu hỏi của Bùi Duyên. Hắn chưa nghĩ tới vấn đề này, hắn thậm chí cảm thấy sẽ tìm được người. Đây là lần đầu tiên Tứ vương tử Thát Đát công khai đi vào kinh thành, hắn chỉ quen biết với mỗi mình Bùi Duyên. Hơn nữa theo báo cáo của thám tử, vết máu biến mất ở gần đây, rất có thể là ở hầu phủ.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Bùi Duyên, Phùng Miểu đột nhiên không chắc chắn lắm.
Đúng vậy, đây là phủ đệ của trọng thần, nếu như không tìm thấy gì, e rằng không thể nói được gì.
“Thỉnh Hầu gia đừng làm ta khó xử. Ta nhận lệnh của Hoàng thượng truy tìm tội phạm, nếu có gì mất lòng cũng do bất đắc dĩ. Hầu gia ngăn ở đây không cho ta vào, chẳng lẽ đang cố ý kéo dài thời gian?”
Bùi Duyên hừ lạnh, giơ tay để binh lính của phủ lui ra: “Các ngươi tự mình làm đi.”
Phùng Miểu do dự một chút nhưng vẫn ra lệnh thuộc hạ vào phủ. Khi đi ngang qua Bùi Duyên, Bùi Duyên nhàn nhạt nói: “Chỉ Huy Sứ đại nhân rất trung thành và tận tâm với Hoàng thượng. Cẩm Y Vệ có mặt khắp nội viện của hoàng cung còn làm mất dấu tội phạm quan trọng. Không biết là do Cẩm Y Vệ bất tài hay là Chỉ Huy Sứ cố ý thả?”
Phùng Miểu quay đầu, cảm giác tựa như bị đánh mạnh vào ngực. Nếu không phải do được huấn luyện kỹ, e rằng lúc này trên mặt hắn sẽ hiện rõ hai chữ “hoảng sợ”.
Hắn luôn nghĩ rằng Tĩnh Viễn Hầu là kẻ vũ phu chỉ biết đánh giặc, quanh năm canh giữ biên giới, không biết quanh co lòng vòng như quan kinh thành. Không ngờ chỉ cần liếc mắt, hắn đã nhìn ra đây là cái bẫy.
Bọn họ không ngờ rằng Ngột Thuật có một đội tử sĩ đột nhập hoàng cung. Không ai biết bọn họ được ai bí mật đưa vào, tóm lại lúc ấy trọng binh bao vây mấy chục cá nhân kia, thật ra bọn họ có cánh cũng khó thoát. Nhưng vào thời điểm mấu chốt, đại nội quan bên cạnh Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện và đưa chỉ thị cho Phùng Miểu, Phùng Miểu cố tình để lộ sơ hở và thả họ chạy thoát.
Lúc ấy hắn còn cảm thấy kỳ quái, nhưng xong việc thì Hoàng thượng ra thánh chỉ, ai chứa chấp Ngột Thuật bị tội làm phản, yêu cầu hắn bắt người ở vùng lân cận hoàng thành. Tuy không bày mưu đặt kế rõ ràng nhưng Phùng Miểu đã hiểu, Hoàng thượng muốn mượn cơ hội này đối phó với Tĩnh Viễn Hầu.
Trước kia Tĩnh Viễn Hầu trấn giữ Tây Bắc và rất ít khi về kinh, tựa như một con đại bàng tung cánh trên bầu trời. Hoàng thượng muốn lấy dây thừng cột lại hoặc muốn dùng lồng sắt khóa lại đều rất khó khăn. Hiện tại Thát Đát đổi Hãn vương, nhìn bề ngoài thì Hãn vương này không hiếu chiến, thậm chí muốn có quan hệ tốt với Đại Nghiệp nên phái đoàn sứ thần đến. Trên thực tế, do hắn không có chỗ đứng vững nên kỵ binh Thát Đát ở trong tay hắn cũng không phát huy được bao nhiêu. Cho nên lúc trước khi Hoàng thượng biết Tĩnh Viễn Hầu muốn nâng đỡ Hãn vương này mới có thái độ ngầm đồng ý.
Vào thời điểm đó, hắn làm vậy để lót đường cho ngày hôm nay.
Đổi Hãn vương Thát Đát giống như con hổ bị nhổ răng nhọn, không còn là mối đe dọa cho Đại Nghiệp. Hoàng thượng thậm chí muốn mượn cơ hội này tấn công Thát Đát, thu hồi toàn bộ sức mạnh quân sự của quân Tây Bắc.
Suy nghĩ của Phùng Miểu xoay chuyển, không nói lời nào, trực tiếp đi vào phủ.
Tĩnh Viễn Hầu phủ rất lớn, có thể dễ dàng che giấu một người. Nhưng Cẩm Y Vệ tìm người cũng có phương pháp riêng, không bỏ sót ngõ ngách hay ám cách nào. Thậm chí Phùng Miểu còn hỏi Bùi Duyên về căn hầm và địa đạo.
“Hầm trong phủ dùng để chứa băng, không thể giấu người. Nếu Chỉ Huy Sứ không yên tâm thì phái người xuống xem xét.” Bùi Duyên hào phóng nói.
Trang phục mùa thu mỏng, hầm như động băng, những người này không có công cụ chống lạnh, không ở được bao lâu. Hơn nữa Thát Đát ở phía bắc, mùa đông rét lạnh hơn nhiều so với Đại Nghiệp, thể chất người Thát Đát tự nhiên có thể chịu đựng được.
Phùng Miểu thấy Bùi Duyên không chút hoang mang, trong lòng có chút chùng xuống, vẫn kêu người xuống hầm lục soát. Căn hầm rất lớn, bên trong có một bức tường băng được tạo thành từ nhiều khối đá to giống như một mê cung. Vài Cẩm Y Vệ đi vào lập tức bị chóng mặt, hơn nữa thật sự quá lạnh, qua loa nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Côn Luân nghe thấy tiếng bọn họ rời đi, lúc này mới rời tay khỏi chuôi đao trên eo. Tuy hắn tin tưởng những người này không phát hiện được nhưng vẫn lo lắng không giải thích được.
“Người cao to, bọn họ đi rồi.” Ngột Thuật quấn chăn, ngáp một cái, “Ta hơi mệt.”
Côn Luân đỡ vai và vỗ mặt hắn, không cho hắn ngủ.
Hiện giờ Ngột Thuật không phải người thường mà bị thương nặng, thân thể vốn dĩ yếu hơn người thường một chút. Nhưng hầu phủ không có chỗ trốn ngoại trừ ở đây.
Côn Luân vác Ngột Thuật lên vai, quyết định đưa hắn đến gần lối vào sát mặt đất, nơi đó ấm áp chút để hắn khỏi bị chết cóng. Cẩm Y Vệ chắc sẽ không đến đây nữa.
Cẩm Y Vệ lục soát hầu phủ khoảng một canh giờ, không tìm thấy gì. Nhưng động tĩnh quá lớn, ngay cả hậu viện cũng bị lục soát. Ngụy Lệnh Nghi vừa đến Thọ Khang Cư thỉnh an, nhìn thấy người của Cẩm Y Vệ xông vào, quát lớn: “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Người của Cẩm Y Vệ không để ý đến nàng mà trực tiếp xông vào nội thất tìm kiếm.
“Ngang ngược! Ai cho các ngươi vào!” Vương thị lớn tiếng nói, “Tĩnh Viễn Hầu phủ của chúng ta là nơi nào!”
Ngụy Lệnh Nghi nhìn trang phục của bọn họ, nói với Vương thị: “Mẫu thân, e là người của Cẩm Y Vệ.”
“Cẩm Y Vệ thì sao? Cẩm Y Vệ cũng phải nói vương pháp! Tùy tiện xông vào chỗ nữ quyến của công hầu phủ như vậy còn ra thể thống gì! Ta nhất định cho người tố cáo các ngươi!”
Năm đó thời điểm Định Quốc Công phủ và hầu phủ bị xét nhà, đúng là do Cẩm Y Vệ động tay. Vương thị ghét bọn họ cực kỳ, chỉ muốn đánh tất cả bọn họ.
Cẩm Y Vệ xôn xao một trận nhưng không tìm thấy gì như cũ, rút lui như một cơn gió, báo cáo với Phùng Miểu. Bọn họ nói nhỏ bên tai Phùng Miểu một hồi, Phùng Miểu nhìn Bùi Duyên đang ngồi uống trà bên cạnh: “Hầu gia, sao thiếu một vị nữ quyến trong phủ? Vị thiếp thất của ngài hiện giờ đang ở đâu?”
“Sao nào, Phùng Chỉ Huy Sứ còn quan tâm đến chuyện này à?”
“Tại hạ nhận lệnh truy lùng tội phạm, thỉnh Hầu gia hợp tác.” Phùng Miểu ôm quyền nói một cách chính trực.
Bùi Duyên nhàn nhạt nói: “Thiếp thất của ta đi gặp bạn bè, dĩ nhiên không ở trong phủ. Nàng và Ngột Thuật chưa từng gặp mặt, không liên quan đến việc này, Chỉ Huy Sứ đừng nhầm lẫn.”
Phùng Miểu nhíu mày. Quan chức trong kinh thành bình thường nhìn thấy Cẩm Y Vệ đều run rẩy lo sợ, sợ xúc phạm tay sai như bọn họ. Nhưng người này thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức kết luận Cẩm Y Vệ sẽ không phát hiện được gì. Có lẽ Ngột Thuật không ở Tĩnh Viễn Hầu phủ, hoặc Bùi Duyên đã chuyển người đi từ lâu.
“Hầu gia, đã làm phiền ngài rồi.” Phùng Miểu thâm trầm nói.
“Chỉ Huy Sứ đã lục soát xong chưa? Chắc chắn không tìm thấy ai ở chỗ ta phải không?” Bùi Duyên hỏi lại.
Phùng Miểu lúng túng: “Ta đã nghĩ sai.”
Bùi Duyên đứng dậy, đi đến trước mặt Phùng Miểu, bất ngờ lấy một tay đè vai hắn ấn mạnh vào tường. Phùng Miểu nhìn hắn đầy khiếp sợ, muốn nhúc nhích nhưng giống như bị đóng đinh, không cử động được.
Cẩm Y Vệ bên cạnh thấy thế muốn bao vây hắn, Bùi Duyên liếc mắt, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Đây chính là tướng quân hầu tiếng tăm lừng lẫy, lập vô số chiến công vì Đại Nghiệp, dù những người này không phải là thủ hạ của hắn nhưng trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ và kính sợ.
Bùi Duyên ấn Phùng Miểu, nói với hắn: “Ta cho các ngươi khám xét phủ đệ không phải vì sợ Cẩm Y Vệ mà bởi vì các ngươi đại diện cho Hoàng thượng, chẳng qua là nhận lệnh làm việc. Những người tham gia quân ngũ như chúng ta ở trên chiến trường liếm máu trên đầu đao cũng không sợ chết, chỉ sợ không có tôn nghiêm. Hiểu chưa?”
Phùng Miểu rùng mình, nặng nề gật đầu. Cũng là quân nhân, hắn hiểu rõ sức nặng của những lời này.
Lúc này Bùi Duyên mới thả tay, Phùng Miểu dẫn đội lính rời đi.
Ngay sau khi bọn họ vừa đi, Ngụy Lệnh Nghi đến tìm Bùi Duyên: “Hầu gia, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cẩm Y Vệ đến phủ?”
“Đừng lo lắng, không sao đâu.” Bùi Duyên nói. Thật ra hắn hiểu được hoàng đế kiêng dè mình từ lâu, chỉ không ngờ sâu như vậy, đến mức muốn vu oan cho hắn. Lần này có thể bình an vượt qua, nhưng còn những lần sau thì sao? Bùi Duyên hiểu rõ tính tình của hoàng đế, hắn là người cứng rắn, một khi xác nhận chuyện gì thì tìm mọi cách để thực hiện.
Kinh thành không phải là nơi ở lâu dài.
Ngụy Lệnh Nghi biết Bùi Duyên không muốn nhiều lời, nhưng thấy hắn đưa Thẩm Oanh đến Bảo Định, Cẩm Y Vệ lại đến phủ lục soát, nàng đoán chừng sự việc không đơn giản như vậy. May mắn Bùi An ở cùng Thẩm Oanh, nàng có thể yên tâm một chút.
Một lúc sau, tiểu quan nhi bên cạnh Lam Yên theo Thanh Phong trở lại hầu phủ.
Tiểu quan nhi vẫn cười tươi như cũ, chẳng qua bị Bùi Duyên đè tay treo trên cổ.
Tiểu quan nhi nói thẳng: “Chủ nhân muốn Tứ vương tử đi theo ta, nàng sẽ đưa hắn về Thát Đát bình an. Nàng còn hỏi Hầu gia, cần nàng hỗ trợ không?”
Vị Vĩnh Vương phi này không phải là nữ nhân đơn giản, có thể đoán được hoàn cảnh của hắn. Nhưng có nữ nhân hoàng gia nào là kẻ đầu đường xó chợ đâu?
“Ta tạm thời chưa cần.”
Tiểu quan nhi khẽ mỉm cười: “Vậy ta lập tức đưa Tứ vương tử đi, Hầu gia tự giải quyết cho tốt.”
Thanh Phong thắc mắc: “Tứ vương tử bị thương nặng, e rằng đi lại rất khó khăn. Một mình ngươi sao đem hắn đi được?”
“Đương nhiên phải thỉnh Hầu gia cho ta mượn trợ thủ đắc lực. Tuy nhiên chúng ta không đi phía trên mà đi từ bên dưới.” Tiểu quan nhi chỉ dưới chân.
Thanh Phong không hiểu.
Tiểu quan nhi giải thích: “Hầm ngầm của kinh thành ban đầu được xây dựng với rất nhiều thủy đạo rắc rối phức tạp để lưu trữ lượng nước mưa dư thừa nhằm chống chọi với những năm mất mùa. Hiện giờ nhiều thủy đạo đã bị bỏ hoang, nhưng chúng được nối kết lẫn nhau, chỉ cần tìm được thợ thủ công quen thuộc là có thể mở ra một mật đạo đi thông ra ngoài thành. Tuy nhiên thủy đạo này quá khổng lồ và phức tạp, không có bản vẽ, e rằng sẽ bị kẹt trong đó, người khác tìm không thấy, ngươi cũng không ra được.”
Đây là lần đầu Thanh Phong nghe nói về sự tồn tại của thủy đạo này, nói vậy chỉ có nhân tài của hoàng gia mới biết được.
Bùi Duyên đưa tiểu quan nhi đi tìm Ngột Thuật. Ngột Thuật nằm trên giường, sắc mặt kém hơn trước. Hắn miễn cưỡng mở mắt, liếc nhìn Bùi Duyên: “Nói thật, ngài trả thù ta phải không… Ta dù gì cũng là người Thát Đát, nếu như bị đông chết, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chết.”
“Nếu không làm vậy, bây giờ ngài đã ở trong đại lao hoàng thành. Côn Luân, ngươi đưa hắn đi theo người này.” Bùi Duyên chỉ vào tiểu quan nhi.
Ngột Thuật trợn to mắt: “Người này là ai? Ta không phải là người tùy tiện như vậy.”
“Một người sẽ đưa ngài về Thát Đát an toàn.” Bùi Duyên vô cảm nói, “Nếu không thì ngài ra ngoài đường tự sinh tự diệt.”
Ngột Thuật co người trong chăn, buồn bã nhìn Bùi Duyên, không nói lời nào.
Thanh Phong đưa một cái tay nải: “Đây là quần áo để thay đổi, lương khô và một ít lộ phí. Tứ vương tử, Hầu gia sẽ không hại ngài.”
Côn Luân không có bao nhiêu kiên nhẫn, nắm cánh tay Ngột Thuật đặt hắn trên lưng bất kệ hắn rên rỉ kêu đau. Trước khi ra cửa, Ngột Thuật quay đầu liếc nhìn Bùi Duyên: “Không lời nào cảm tạ hết đại ân này được, ngày sau chắc chắn báo đáp.”
Hắn quen cà lơ phất phơ, đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến Bùi Duyên có chút không quen.
Khi bọn họ đi rồi, Thanh Phong mới hỏi Bùi Duyên: “Gia, vì sao chủ nhân Ca Nguyệt Phường lại mạo hiểm như vậy để giúp Tứ vương tử? Đối với người ấy có ích gì?”
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Sau này sẽ có ích.” Bùi Duyên thuận miệng giải thích.
Thanh Phong không rõ thân phận và mục đích của Lam Yên, càng không rõ nội tình cho nên không hiểu. Nhưng cuối cùng đã tiễn củ khoai lang nóng phỏng tay đi rồi, lòng hắn an tâm một chút.
Phùng Miểu trở lại hoàng cung, báo cáo với Bùi Chương.
Sau khi nghe xong, Bùi Chương hơi kinh ngạc: “Không tìm thấy Ngột Thuật trong Tĩnh Viễn Hầu phủ?”
Phùng Miểu gật đầu: “Thần gần như lật tung Tĩnh Viễn Hầu phủ, không phát hiện dấu vết nào. Nhìn dáng vẻ của Tĩnh Viễn Hầu vô cùng bình tĩnh, không giống như đang che giấu ai.”
Điều này không hợp lý. Ngột Thuật không quen ai ở kinh thành, chỉ có Tĩnh Viễn Hầu có thể giúp hắn.
“Ngươi chắc chắn đã tìm kỹ?” Bùi Chương hỏi lại.
“Đúng vậy, ngay cả nội viện của Tĩnh Viễn Hầu phủ cũng được khám xét. Ngoại trừ di nương của Tĩnh Viễn Hầu vắng mặt, không phát hiện có gì bất thường. Thủ hạ của thần tìm thấy vài thứ ở chỗ của vị di nương đó, không biết có ích hay không. Thỉnh Hoàng Thượng nhìn xem.” Phùng Miểu trình lên một xấp giấy.
Đại nội quan lấy xấp giấy kia, tình cờ nhìn lướt qua, đột nhiên dừng bước, trợn to mắt.
Thấy hắn có hành vi khác thường, Bùi Chương nhìn ra được nên hỏi: “Sao vậy?”
“Hoàng, Hoàng thượng…” Đôi tay của đại nội quan hơi run, nhìn Bùi Chương, ngập ngừng muốn nói.
Bùi Chương hiểu ý, cho Phùng Miểu lui xuống. Tuy Phùng Miểu cảm thấy bọn họ bất thường cũng không dám hỏi, cung kính lui ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!