Editor: Ê Đê Ban Mê
Buổi tối hai người ăn một bữa cơm với Minh Trường Phong và Minh Ly, Minh Trường Phong thấy Minh Hoàn khôi phục tâm tình nhanh như vậy thì nghĩ chỉ là phu thê xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, Mục Vương điện hạ đã đuổi theo thì chứng tỏ Mục Vương có ý với Minh Hoàn.
Ban đêm, Lưu Đàn theo lệ cũ cùng Minh Hoàn ngủ trên giường nhỏ của nàng.
Lưu Đàn vốn sẽ không ở vương phủ quá lâu.
Đời trước Lưu Đàn tạo phản, Hoàng Đế ngu ngốc vô đạo là một mặt, dã tâm của hắn bừng bừng lại là một mặt khác, có điều, Mục Châu đã chuẩn bị nhiều năm như vậy đều không có phản loạn, cũng cần một cơ hội.
Đời trước, sau khi Lưu Đàn giết Xưng Tâm công chúa thì đã không nể mặt mũi hoàng thất nữa, mấy tháng sau phương Bắc gặp hạn lớn, lưu dân tràn vào Mục Châu, Mục Châu giàu có nhất thiên hạ, Lưu Đàn thu nạp toàn bộ lưu dân, được lòng dân, hai năm sau lấy cờ hiệu “Trời xanh đã chết, trời vàng phải lập” khởi binh tạo phản, đẩy ngã triều Lương vương. Cuối cùng lại chưa nhìn ra được tính toán và dã tâm của Sở Tinh Trạch thì đã bị người của Sở Tinh Trạch ám hại rồi.
Sở Tinh Trạch nhẫn nại ở ẩn, không dễ dàng để lộ bản thân nên hắn ta mới có thể ung dung thản nhiên giết huynh đệ, đạt được vị trí thế tử.
Buổi chiều Minh Hoàn không ngủ chút nào, đương nhiên là nàng đã sớm nhắm mắt.
Lưu Đàn lẳng lặng nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, lúc Minh Hoàn ngủ thì dáng vẻ rất bình thản, tóc dài tản ra, áo lót phân tán hơn phân nửa, để lộ ra da thịt như băng tuyết.
Rất đáng tiếc, làn da trắng như vậy vẫn không phải là bị hắn cắn đỏ lên rồi sao.
Lưu Đàn chống lên trán nàng, cũng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Lưu Đàn mang theo Minh Hoàn trở về Mục Vương phủ.
Xưng Tâm công chúa đương nhiên là nghe được tin tức Minh Hoàn rời đi. Thật ra nàng ta vô cùng lo lắng, nhưng mà bản thân Xưng Tâm công chúa vốn không có năng lực gì. Ngay cả tiểu thị nữ cực kỳ bình thường trong phủ mà nàng ta cũng không lôi kéo được.
Đang lúc Xưng Tâm công chúa nóng lòng thì Sở Tinh Trạch thế mà lại một thân một mình tới Mục Châu.
Xưng Tâm công chúa nhìn nam tử thân thể như ngọc trước cửa sổ, trong lúc nhất thời nàng ta thế mà lại không dám vênh váo sự uy phong của nàng ta.
Trong khoảng thời gian này Sở Tinh Trạch sống cũng không tốt.
Sở Tinh Tế nhận được sự chỉ điểm của Lưu Đàn, đối với hắn ta vô cùng kiêng kỵ. Sở Tinh Tế là thế tử, Sở Tinh Trạch chẳng qua là thứ tử, về mặt thân phận hai người đã có khoảng cách.
Cho nên, dù Sở Tinh Tế không có năng lực, tâm kế tài trí cũng không sánh nổi với Sở Tinh Trạch nhưng Sở Tinh Tế chỉ nói mấy câu bên tai Hiến Vương, chuyện vốn dĩ có thể được phân công cho Sở Tinh Trạch sẽ không còn nữa.
Phe cánh bên ngoài của Sở Tinh Trạch cũng bị người của Lưu Đàn loại bỏ từng người một, Hiến Vương thậm chí còn nghe theo lời của Sở Tinh Tế, gả một quý nữ của gia đình giàu có nào đó cho Sở Tinh Trạch.
Sở Tinh Trạch nhìn quý nữ kia, dung mạo được xưng tụng là xinh đẹp, nhưng mà, tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân*, Sở Tinh Trạch đã nhìn thấy người sắc nước hương trời như Minh Hoàn thì làm sao có thể động lòng với nữ nhân bình thường như vậy được nữa.
*曾經滄海難為水,除卻巫山不是雲: Dịch nghĩa là: Đã từng đi qua biển lớn mênh mông rồi thì khó có gì có thể gọi là nước, trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây (Trích “Nỗi nhớ xa cách - Nguyên Chẩn). Hai câu thơ trên của Nguyên Chẩn đã trở thành một thành ngữ tiếng Trung, hàm ý rằng những ai đã từng trải nghiệm thế giới rộng lớn sẽ không bị khuất phục bởi những điều nhỏ nhoi. Nguồn: DKN news.
Huống hồ tính tình hèn yếu vô năng của quý nữ kia cũng làm cho Sở Tinh Trạch thấy phiền chán.
Sở Tinh Trạch nóng lòng có được Minh Hoàn. Mặc kệ là dùng cách gì, chỉ cần để hắn ta có được.
Bởi vì mỗi lần nhớ lại, lúc nào cũng nghĩ đến biểu lộ xa cách lạnh lùng của Minh Hoàn đối với hắn ta, Sở Tinh Trạch sẽ khó chịu nóng ruột nóng gan.
Xưng Tâm công chúa do dự một chút rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, chuyện ngươi dạy bổn cung làm, bổn cung đều làm rồi, lời bảo bổn cung nói, bổn cung cũng đều nói rồi. Nhưng phản ứng của Mục Vương lại không giống như trong tưởng tượng của chúng ta.”
Xưng Tâm công chúa vốn cho rằng sau khi Minh Hoàn rời đi, Mục Vương cũng sẽ không chủ động đuổi theo. Dù sao, có như thế nào đi nữa thì đó chẳng qua là một nữ nhân, Mục Vương không hề thiếu nữ nhân.
Nhưng mà, chuyện cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng ta.
Có lẽ Mục Vương thật sự động lòng với nữ nhân này.
Sở Tinh Trạch mang theo sự phiền chán nhìn Xưng Tâm công chúa một cái: “Lúc ngươi đến, bệ hạ nói thế nào?”
Xưng Tâm công chúa chần chờ một lúc, nói không ra lời.
Nàng ta đương nhiên là không tiện nói rõ thái độ hiện nay của hoàng thất đối với Lưu Đàn.
Hoàng Đế muốn gả Xưng Tâm công chúa cho một vị tướng lĩnh nào đó ở biên cương, bởi vì với tình thế bây giờ, cho dù Hoàng Đế ngu ngốc thì cũng có thể nhìn ra được giang sơn lung lay sắp đổ. Có thể bảo vệ giang sơn của ông ta thì chỉ có một lần nữa trọng dụng võ tướng.
Thế nhưng Xưng Tâm công chúa căn bản không muốn gả cho tướng lĩnh quanh năm đánh trận ở ngoài, nàng ta nhớ mãi không quên Lưu Đàn.
Bởi vậy, Xưng Tâm công chúa nhận được tin của Sở Tinh Trạch thì thề son sắt cam đoan với Hoàng Đế, nói nàng ta nhất định có thể có được sự sủng ái của Lưu Đàn. Nếu như Xưng Tâm công chúa gả cho Lưu Đàn thì sự việc sẽ dịu đi hơn rất nhiều. Hoàng Đế cũng cưng chiều Xưng Tâm công chúa, đối với thế cục không quá nắm chắc, vậy nên ông ta để Xưng Tâm công chúa mang theo một số người tới phía Nam.
Nếu như Xưng Tâm công chúa không có cách nào ở bên Lưu Đàn… Trong lòng nàng ta biết rõ, sau khi quay về kinh thành, cho dù Hoàng Đế không trách tội thì những công chúa khác cũng sẽ chế nhạo sau lưng nàng ta.
Xưng Tâm công chúa nói: “Đương nhiên là muốn để bổn cung và Mục Vương ở bên nhau, có thể ở cùng nhau là tốt nhất.”
Sở Tinh Trạch mơ hồ cũng đoán được điều gì đó từ vẻ mặt của Xưng Tâm công chúa. Hắn ta lạnh lùng nhíu mày nói: “Buổi tối ngày mười bốn tháng tám, Lưu Đàn sẽ ở cùng với thủ hạ của hắn…”
Xưng Tâm công chúa tới gần, nghe Sở Tinh Trạch nói xong thì lấy làm kinh hãi: “Chuyện này…”
Sở Tinh Trạch lạnh giọng nói: “Ngươi có dám không? Nếu như không dám thì nhanh chóng thu dọn hết đồ đạc của ngươi quay về kinh thành, đừng ở chỗ này làm thằng hề nhảy tới nhảy lui.”
Xưng Tâm công chúa nào có chịu được sự sỉ nhục như vậy.
Nàng ta nhớ tới mấy ngày qua, bị Minh Hoàn chế nhạo, bị Lưu Đàn từ chối, nếu như chán nản cút về kinh thành thì chắc chắn còn phải nhận lấy sự chê cười. Sở Tinh Trạch là người duy nhất hiện nay có thể trợ giúp nàng ta.
Cho nên, Xưng Tâm công chúa cũng không dám nói gì nữa, nàng ta gật đầu nói: “Được, nghe theo ngươi.”
Ngón tay Sở Tinh Trạch hơi khép lại, lông mày nhíu chặt: “Vậy ta đi trước.”
…
Buổi tối, Minh Hoàn và Lưu Đàn, Mục thái phi còn có Xưng Tâm công chúa cùng nhau dùng cơm.
Xưng Tâm công chúa là khách, dù thế nào đi nữa thì cũng được tôn là công chúa, Mục thái phi sẽ cho nàng ta mấy phần mặt mũi.
Ở trước mặt Lưu Đàn, Xưng Tâm công chúa cũng không dám lỗ mãng.
Lưu Đàn và Minh Hoàn chia ra ngồi hai bên thái phi, Xưng Tâm công chúa ngồi ở bên Minh Hoàn.
Lúc ăn cơm, ánh mắt của Xưng Tâm công chúa hơi nhìn về phía trên người Minh Hoàn.
Minh Hoàn mặc áo với tay áo rộng, lúc nàng cầm đũa dùng cơm, trên cổ tay lộ ra vết màu xanh và màu tím, dấu vết rất rõ ràng.
Xưng Tâm công chúa híp mắt.
Nàng ta biết hoan ái bình thường sẽ không để lại dấu vết nặng như vậy, dáng vẻ Minh Hoàn lại giống như bị thương rất nặng, chẳng lẽ… chẳng lẽ Minh Hoàn hờn dỗi về nhà bị Lưu Đàn đánh một trận?
Xưng Tâm công chúa biết tính tình của Lưu Đàn, Lưu Đàn cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc, một người thô bạo như hắn, lúc trước Xưng Tâm công chúa làm bộ trượt chân ngã về phía Lưu Đàn mà đã có thể bị hắn hung hăng đẩy ra, rõ ràng, Lưu Đàn sẽ không mềm lòng với nữ tử.
Minh Hoàn bị nàng ta gây chia rẽ một phen, sự hiểu lầm không thể tùy tiện cởi bỏ được, bây giờ Minh Hoàn ngoan ngoãn trở về, không phải là đã bị Lưu Đàn uy hiếp chứ?
Xưng Tâm công chúa tỉ mỉ nhìn, không chỉ trên cổ tay mà chỗ khớp nối ngón tay mơ hồ cũng có vết trầy da.
Da thịt Minh Hoàn trắng như tuyết, lại rất mỏng manh, bất kỳ vết thương gì ở trên người nàng đều sẽ rất rõ ràng.
Đáy lòng Xưng Tâm công chúa đã có phỏng đoán đại khái.
Tình cảm của hai người đó cũng không tốt như bề ngoài.
Sức ăn của Minh Hoàn nhỏ, ăn hai miếng là không muốn ăn nữa. Mục thái phi nói: “Hoàn Hoàn, con cũng gầy quá đi, nên ăn nhiều một chút.”
Lưu Đàn nói: “Có thể là đầu bếp làm không ngon, hôm khác giết đi thay đầu bếp mới.”
Minh Hoàn: “...”
Dứt lời, Lưu Đàn uy hiếp nhìn Minh Hoàn một cái.
Minh Hoàn nói: “Đồ ăn ngon mà.”
Nàng lại cầm đũa, gắp một chút đồ ăn rồi từ từ ăn.
Trong lòng Xưng Tâm công chúa vui mừng. Ngay cả ăn bao nhiêu cơm cũng không thể tự mình khống chế, lúc nào cũng bị người ta uy hiếp, ngoài mặt Minh Hoàn giả vờ rất tốt, trên thực tế thì trước đó đã có vết nứt với Lưu Đàn rồi nhỉ?
Hình thức ở chung của hai người như vậy, Xưng Tâm công chúa cũng không quá tin tưởng Minh Hoàn có thể giải thích hiểu lầm gì đó với Lưu Đàn.
Rất nhanh Lưu Đàn đã chú ý tới Xưng Tâm công chúa đang len lén quan sát Minh Hoàn, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Xưng Tâm công chúa một cái, dọa cho Xưng Tâm công chúa thành thật nhìn bát cơm trước mắt.
Chờ sau khi đã dùng xong cơm tối, thái phi trở về, Lưu Đàn vươn một tay ra với Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, chúng ta cùng nhau về.”
Minh Hoàn nói: “Hôm nay ta không mệt lắm, không nhìn thấy Tiểu Bạch tới, ta muốn đi xem Tiểu Bạch.”
Lưu Đàn có chút bất mãn: “Con hổ ngu ngốc kia? Lúc đầu không phải nàng rất sợ nó sao?”
Ngay từ đầu Minh Hoàn có chút sợ Tiểu Bạch, thế nhưng sau đó nàng phát hiện ra, mặc dù trông Tiểu Bạch rất uy phong, trên thực tế thì cũng không cắn người.
Minh Hoàn nói: “Hôm qua và hôm nay điện hạ đều ở Minh gia, trong thư phòng có thể đã có rất nhiều sự vụ chất đống rồi, nếu như hôm nay không đi xử lý thì chắc chắn ngày mai lại phải thức đêm làm.”
Lưu Đàn đưa tay gõ trán Minh Hoàn.
Minh Hoàn cầm thịt khô đi cho Tiểu Bạch ăn, Tiểu Bạch đã một ngày không nhìn thấy Minh Hoàn rồi, cũng rất nhớ Minh Hoàn.
Sắc trời dần dần đậm hơn, Minh Hoàn vừa mới bị Lưu Đàn gõ trán, nàng cũng ra dáng mà gõ đầu Tiểu Bạch: “Ta phải về đây, ngươi cũng phải về trong lồng.”
“Mục vương phi.”
Sau lưng truyền đến giọng nói, Minh Hoàn quay đầu.
Là Xưng Tâm công chúa. Trong tay Xưng Tâm công chúa vuốt ve một chiếc bình sứ bạch ngọc, thái độ của nàng ta đối với Minh Hoàn không còn vênh váo tự đắc, dù sao thì Minh Hoàn cũng có sức nặng nhất định trong lòng Lưu Đàn, nếu sau này Xưng Tâm có thể vào vương phủ, khả năng làm chính phi thật ra cũng không lớn.
Minh Hoàn gật đầu: “Xưng Tâm công chúa.”
Lúc này nàng đối với Xưng Tâm công chúa càng thêm phản cảm, dù sao thì nếu như không có Xưng Tâm công chúa, trong khoảng thời gian này cũng sẽ không có nhiều khó khăn trắc trở như vậy.
Xưng Tâm công chúa giống như cười mà không phải cười nói: “Vừa rồi bổn cung thấy trên tay ngươi có vết thương nên cố ý bảo thị nữ cầm một bình thuốc tới, Mục vương phi, ngươi nhớ bôi thuốc. Bổn cung đã sớm nghe nói, Mục vương điện hạ cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc, Mục vương phi to gan rời khỏi vương phủ như vậy, bị điện hạ dạy dỗ một phen cũng phải.”
Minh Hoàn có chút cong môi: “Ta thật sự bội phục da mặt trợn mắt nói dối của công chúa điện hạ, trước đó châm ngòi ta và điện hạ, công chúa vui không?”
Ánh mắt Xưng Tâm công chúa lạnh lẽo.
Tiểu Bạch nhìn ra được giọng điệu bất thiện của Xưng Tâm công chúa đối với Minh Hoàn, nó vọt ra gầm một tiếng với Xưng Tâm công chúa.
Xưng Tâm công chúa chỉ cho rằng con hổ mà vương phủ nuôi chẳng qua là thú cưng khiến người ta vui vẻ, lúc này thấy con hổ trắng muốn nhào lên, nàng ta hét lên một tiếng, bình ngọc trong tay rơi xuống, suýt chút nữa vỡ trên mặt đất.
Minh Hoàn nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch, tới đây.”
Cái đuôi thật dài của Tiểu Bạch nhẹ nhàng quấn lấy tay Minh Hoàn, ngoan ngoãn dùng trán cọ vào váy áo của Minh Hoàn.
Xưng Tâm công chúa bị dọa đến mức mặt mày biến sắc, sợ hãi không thôi, nàng ta chỉ vào Minh Hoàn nói: “Ngươi…”
Minh Hoàn có chút cong môi: “Công chúa thấy không? Vương phủ cũng không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện lỗ mãng, dù cho điện hạ không ở trước mặt che chở ta thì cũng có thú cưng của điện hạ ở đó.”
Nói xong, Minh Hoàn nhẹ nhàng sờ lên lưng “thú cưng” của Lưu Đàn, Tiểu Bạch híp mắt.
Xưng Tâm công chúa tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.