Chương 35: Hoàn Hoàn, nàng đã mang thai con của Cô
Editor: Vermouth
Đối với Tiết gia mà nói, hy sinh một người để xoa dịu lửa giận của Lưu Đàn là chuyện có lợi nhất trước mắt.
Thuộc hạ Lưu Đàn lấy áo choàng ra khoác thêm cho hắn, lúc sau không còn sớm nữa, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy vầng trăng sáng trong màn đêm xanh đậm. Lúc này, Minh Hoàn cũng đã ngủ rồi.
Lưu Đàn sải bước ra ngoài.
Lúc hắn đến chỗ ở, thị nữ hầu hạ Minh Hoàn hôm nay còn trông coi ở bên ngoài. Lưu Đàn đi đến: “Minh tiểu thư ngủ rồi à?”
Thị nữ nói tình hình hôm nay của Minh Hoàn, thuật lại rõ ràng nói gì, ăn gì một lần, thị nữ còn bế con chó con Minh Hoàn chơi đùa đến để Lưu Đàn xem qua.
Đã muộn nên con chó con thật ra cũng đã ngủ rồi, ngón tay thon dài của Lưu Đàn vuốt qua lưng nó, hắn nói: “Cô vào thăm nàng.”
Thị nữ không dám nhiều lời, lẳng lặng đứng sang một bên.
Sau khi Lưu Đàn tiến vào, một tay vén rèm che ra.
Minh Hoàn ngủ rất ngon, nàng mặc quần áo ngủ màu trắng, áo ngủ là loại bó ngực, lộ ra cái cổ thon dài và xương quai xanh mảnh khảnh.
Ngón tay Lưu Đàn đặt lên cổ Minh Hoàn.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng da thịt mỏng manh, máu lưu động bên dưới, chỉ cần hơi mạnh tay, tiểu cô nương yếu ớt này sẽ biến mất ở dưới tay mình. Nhưng hắn không nỡ.
Lưu Đàn sao có thể nỡ tổn thương Minh Hoàn chứ?
Minh Hoàn hình như cảm thấy khó chịu, nàng trở mình, đưa lưng về phía Lưu Đàn.
Lưu Đàn đi đến bên kia giường, bất kể thế nào, hắn cũng muốn Minh Hoàn quay mặt về phía mình.
Minh Hoàn chôn cằm vào trong chăn, chỉ lộ ra cái mũi xinh đẹp và đường cong rất đẹp của đôi mắt.
Lưu Đàn buông rèm che xuống, trở về căn phòng cách vách.
Phòng của hắn và phòng Minh Hoàn chỉ cách một bức tường rất mỏng, bức tường bằng gỗ, gần như không cách âm, hắn ở bên ngoài, Minh Hoàn ở bên trong, đối diện xảy ra chuyện gì thì gần như đều có thể nghe thấy.
Minh Hoàn gặp ác mộng.
Mấy ngày trước nàng nhìn thấy Lưu Đàn sai người giết người nhưng những người bị giết kia, nói cho cùng không có chút quan hệ gì với Minh Hoàn. Bọn họ chết cũng không phải vì Minh Hoàn.
Nhưng nhìn thấy thi thể Tiết Thư Lễ ở khoảng cách gần, Tiết Thư Lễ lại bị Lưu Đàn tự tay giết chết, nàng nhìn thấy rất nhiều máu, Tiết Thư Lễ chết không nhắm mắt nên gặp ác mộng.
Trong mộng, Tiết Thư Lễ mọc lại hai tay bị chém đứt, tay của hắn tái nhợt khô gầy, bóp chặt cổ Minh Hoàn làm nàng cảm thấy không thở nổi, ngước mắt lên thì thấy đôi mắt chảy máu của Tiết Thư Lễ.
Mãi đến lúc tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, quần áo Minh Hoàn bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, nàng lấy tay lau mồ hôi trán.
Xung quanh tối tăm, nàng vui mừng vì chỉ là một giấc mộng nhưng mà bởi vì quá tối, đối với Minh Hoàn mà nói, nơi này cũng là một nơi xa lạ, nàng không tránh khỏi sợ hãi.
Minh Hoàn cầm gối, khẽ gọi: “Sào Ngọc, Sào Ngọc...”
Ngày thường, Sào Ngọc phải ngủ ở phòng ngoài nhưng mà bây giờ Lưu Đàn ngủ ở phòng ngoài, Sào Ngọc bị đẩy đến chỗ ở của hạ nhân cho nên Sào Ngọc hoàn toàn không thể nghe thấy Minh Hoàn gọi nàng ấy.
Minh Hoàn không nhận được lời đáp lại, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Lúc này, Minh Hoàn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ xíu, hình như có thứ gì đó bị va vào rồi rơi xuống đất.
Nàng vừa sợ hãi vừa nghĩ có phải Sào Ngọc đến không.
Mãi đến lúc nàng nghe thấy tiếng nam nhân rên rỉ, là tiếng Lưu Đàn.
Minh Hoàn vén chăn lên, xuống giường, nàng tò mò tại sao Lưu Đàn lại ở bên ngoài.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tiến vào, trong phòng dạ minh châu chiếu sáng, Minh Hoàn có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh vật phía trước, nàng mang giày thêu vào, đẩy cửa gỗ, thò đầu ra xem.
Dưới ánh trăng trong trẻo, Minh Hoàn thấy một bóng người bên cửa sổ, cao lớn rắn rỏi, mặc quần áo ngủ màu mực, là Lưu Đàn.
Trên mặt đất có mảnh vỡ bình hoa, hẳn là Lưu Đàn vừa rồi va phải cái bàn, bình hoa rơi xuống bị vỡ.
Minh Hoàn nói khẽ: “Điện hạ.”
Trong lòng nàng sợ hãi, không muốn trở về ngủ tiếp, nàng muốn nói mấy câu với Lưu Đàn, bất kể nói gì cũng được, nàng không muốn nằm dài trên giường, nhắm mắt lại rồi trước mắt hiện ra khuôn mặt đáng sợ của Tiết Thư Lễ.
Lưu Đàn cũng không quay đầu, Minh Hoàn chậm rãi đi tới, nàng đứng song song với Lưu Đàn, nghiêng mặt nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ.”
Lưu Đàn cũng nhìn về phía Minh Hoàn.
Lúc này, Minh Hoàn rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường.
Lưu Đàn hắn... hắn trông như có chút không bình thường lắm.
So sánh với ngày thường, Lưu Đàn trước mắt hình như quá lạnh lùng, bên trong con mắt phượng hẹp dài tối đen như một người không có tình cảm gì.
Minh Hoàn lặng lẽ lùi ra sau hai bước, nàng muốn quay người trở về phòng, trở về phòng ngủ tiếp.
Lưu Đàn bỗng nhiên bắt lấy bả vai nàng, sức lực của hắn lớn vô cùng, Minh Hoàn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Nàng không dám phát ra nhiều âm thanh.
Lưu Đàn như vậy hiển nhiên không giống dáng vẻ bình thường, có chút giống đang mộng du.
Minh Hoàn từng nghe nói, con người lúc mộng du sẽ làm ra một vài chuyện khác hẳn với bình thường, lúc tỉnh lại sẽ không còn nhớ rõ, lúc đối mặt với người mộng du, dù thế nào cũng không thể làm họ tỉnh lại.
Nàng có hơi hối hận ra gặp Lưu Đàn, Lưu Đàn túm nàng chặt như vậy, nàng muốn thoát thân cũng không dễ dàng.
Minh Hoàn không dám cử động, nàng muốn chờ Lưu Đàn chủ động buông mình ra.
Lưu Đàn lại nắm vai nàng, nhìn nàng rất lâu.
Minh Hoàn ngay cả thở mạnh cũng không dám, lông mi của nàng có hơi rung rung, trong lòng căng thẳng không nói nên lời.
Lưu Đàn lúc mộng du... lúc mộng du có phải là kẻ thích giết người hay không?
Hắn lại cúi đầu, cánh môi phủ lên trán Minh Hoàn. Môi hắn hơi lạnh lẽo, không có độ ấm.
Cơ thể Minh Hoàn hoàn toàn cứng lại, chóp mũi của nàng toàn là mùi bạch đàn nhàn nhạt trên người Lưu Đàn, hắn cọ nhẹ chóp mũi vào chóp mũi Minh Hoàn, khuôn mặt sắc nét lại không mang theo một tia tình cảm.
Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn một cái, không có tác dụng.
Lưu Đàn bỗng bế ngang nàng lên ném lên giường, Minh Hoàn không kịp chạy trốn thì đã bị hắn đặt ở dưới thân.
Cơ thể nàng vừa nhẹ vừa mềm, Lưu Đàn lại nặng nên sắp đè gãy xương sườn nàng rồi.
Minh Hoàn có chút khó thở.
Lưu Đàn rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ mềm không xương của Lưu Hoàn đặt lên ngực mình: “Hoàn Hoàn, chỗ này của Cô rất đau.”
“Điện hạ, ngài tỉnh táo lại rồi ư?” Minh Hoàn thở nhẹ ra, tâm trạng hơi hòa hoãn lại: “Có phải ngài tỉnh táo rồi hay không?”
Nàng mất mẫu thân từ sớm, lúc tuổi còn chưa lớn, còn chưa xuất giá, trong nhà hoàn toàn không có người nào nói cho nàng biết chuyện nam nữ. Minh Hoàn tuy biết nam nữ khác biệt, không nên thân mật với nam nhân nhưng cụ thể hơn thì nàng lại chẳng biết cái gì.
Nàng bây giờ còn chưa xuất giá, làm những chuyện này trước thời gian, Minh Hoàn thật sự không muốn.
Minh Hoàn nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ, nếu như ngài tỉnh táo rồi thì từ trên người ta... xương sườn ta sắp gãy rồi...”
Lưu Đàn không trả lời, lông mày hắn nhíu lại, trên gương mặt tuấn tú vẫn không tỏ vẻ gì.
Minh Hoàn có hơi thất vọng, xem ra, là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Nàng nhìn lướt qua xung quanh xem có tìm thấy cái gì có thể đánh ngất Lưu Đàn nhưng không làm hắn bị thương quá nặng hay không.
Đáng tiếc trên giường chỉ có cái gối đầu.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Minh Hoàn buồn bã nhăn mày, răng cắn nhẹ cánh môi, bộ dạng này thật sự rất mê người.
Lưu Đàn đưa tay nhấn môi nàng, không cho nàng cắn nữa.
Phần eo và hai chân Minh Hoàn đều bị đè nặng, nàng cảm thấy toàn thân tê rần, tiếp tục như vậy, nàng chỉ sợ sẽ thật sự bị đè chết.
Lúc này, Lưu Đàn rốt cuộc trở mình, rời khỏi người nàng.
Người Minh Hoàn bỗng nhiên được thả lỏng, muốn đứng dậy thì một tay Lưu Đàn lại ôm eo của nàng, hắn tiến tới, nhỏ giọng nói: “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn.”
Minh Hoàn: “Hả?”
Trong cơn mộng du, Lưu Đàn lại có thể nhận ra nàng ư?
Hắn tiến tới ngửi mặt Minh Hoàn, trên người nàng có mùi hương Lưu Đàn quen thuộc nhất, xúc cảm da thịt mịn màng làm cho người ta lưu luyến.
Minh Hoàn mặc quần áo mỏng, không che kín mít như ban ngày, Lưu Đàn rúc đầu vào trong cổ nàng, hôn một hồi rồi bỗng nhiên cắn nàng.
Không phải là cắn thân mật mà là cắn thật sự, cắn chảy ra máu, hàm răng của hắn cắn vào da thịt của nàng, cố ý làm nàng đau đớn.
Cảm giác đau đớn từ xương quai xanh lan khắp toàn thân, eo Minh Hoàn mềm nhũn, con mắt của nàng ướt át, kêu lên một tiếng đau đớn, ngón tay bấu chặt vào quần áo Lưu Đàn.
Vết máu bị hắn hôn sạch chỉ để lại dấu răng rõ ràng.
Lưu Đàn ôm nàng ngủ mất.
Mãi đến lúc Lưu Đàn ngủ rồi, Minh Hoàn vẫn không ngủ được, nàng quen ngủ một mình hơn, Lưu Đàn ôm chặt nàng, làm toàn thân nàng khó chịu.
Nàng muốn rời đi từ trong ngực Lưu Đàn nhưng mà mỗi khi nàng di chuyển cánh tay Lưu Đàn thì hắn sẽ ôm nàng chặt hơn, khiến nàng chạy không thoát.
Bóng đêm tối tăm, Minh Hoàn cũng không nhịn nổi cơn buồn ngủ, rất tự giác tìm một vị trí ngủ trong ngực Lưu Đàn.
Ngày hôm sau, lúc Lưu Đàn tỉnh dậy thì thấy Minh Hoàn co quắp trong ngực hắn.
Tay của hắn xoa phần lưng Minh Hoàn, bởi vì bị hắn ôm, y phục của nàng rất xộc xệch, áo trượt xuống lộ ra bả vai mảnh mai.
Hôm qua Minh Hoàn gặp ác mộng tỉnh lại, sau khi ngủ thiếp đi ở trong ngực Lưu Đàn, rốt cuộc không gặp ác mộng nữa, nàng ngủ rất ngon, từ nửa đêm đến sáng gần như không có giấc mộng gì.
Cho nên, dù trời sắp sáng rồi, Minh Hoàn vẫn ngủ say sưa, ngủ rất ngon.
Lưu Đàn hôn lên trán Minh Hoàn một cái, bờ môi nàng có hơi mấp máy, cũng không chê người Lưu Đàn vừa cứng vừa cộm giống một bức tường, nàng rúc vào trong ngực Lưu Đàn, tiếp tục ngủ. Lưu Đàn sờ tay xuống, cởi thắt lưng Minh Hoàn rồi cũng cởi bớt y phục của mình.
Mãi đến nửa canh giờ sau, Minh Hoàn ngủ đủ, rốt cuộc cũng cảm thấy bị Lưu Đàn ôm rất khó chịu, nàng từ từ mở mắt ra.
Là một lồng ngực rắn chắc, màu lúa mạch, rất gợi cảm, rất có mùi vị của nam nhân.
Minh Hoàn dụi dụi con mắt, tất cả ký ức đêm qua tràn vào trong não.
Hôm qua nàng lại có thể ngủ chung với Lưu Đàn, nhìn dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của hai người, có phải nàng thất thân rồi không?
Mặc dù Minh Hoàn không biết rõ, rốt cuộc làm cách nào mới thất thân nhưng ngủ chung có khả năng rất lớn. Nàng và Lưu Đàn như vậy, thật sự rất giống.
Minh Hoàn đẩy cánh tay Lưu Đàn.
Lưu Đàn đã tỉnh từ lâu, hắn ôm lấy Minh Hoàn: “Hôm qua Cô ngủ một mình, tại sao khi tỉnh lại thì biến thành hai người chúng ta vậy?”
Minh Hoàn nói: “Đêm qua ngài mộng du, tiểu nữ ra xem ngài, trong lúc ngài không tỉnh táo, tiểu nữ ngủ ở trên giường ngài.”
“Nói linh tinh.” Lưu Đàn sờ mũi Minh Hoàn: “Cô đã lớn vậy rồi, trước giờ chưa từng mộng du. Hoàn Hoàn, nàng thích Cô cứ việc nói thẳng.”
Minh Hoàn: “...”
Người nói mơ ngủ ngáy bình thường sẽ không thừa nhận mình nói mơ ngủ ngáy, người mộng du cũng sẽ không thừa nhận mình mộng du. Người giả vờ mộng du càng sẽ không thừa nhận.
Minh Hoàn không muốn để Lưu Đàn cho rằng mình nửa đêm lén lút bò lên giường hắn, trên thực tế, cho dù cho nàng mượn mười lá gan, nàng cũng không dám bò lên giường Lưu Đàn đâu, ngộ nhỡ Lưu Đàn tức giận, vặn gãy cổ nàng thì sao?
Lưu Đàn ôm nàng, chân hắn thon dài giữ chặt chân Minh Hoàn, không cho nàng giãy dụa: “Trong sạch của Cô bị nàng cướp mất rồi, Hoàn Hoàn, nàng nói xem nên chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Toàn bộ quần áo Minh Hoàn đã cởi sạch, lộ ra cái yếm màu hồng cánh sen bên trong, quần áo Lưu Đàn cũng tán loạn, cơ bụng lộ ra rõ ràng.
Trong lòng Minh Hoàn không nói nên lời...
Nàng cắn môi, muốn khóc. Rõ ràng là hắn mộng du nhưng làm sao hắn cũng không tin, nàng cũng không biết làm sao rửa sạch oan uổng cho mình.
Tiếng Lưu Đàn trầm thấp, bờ môi hắn cọ nhẹ qua vành tai Minh Hoàn: “Cô vừa mở mắt thì đã thấy Minh Hoàn, trong lòng Cô rất vui vẻ, có phải nàng muốn cho Cô kinh hỉ hay không? Hả?”
Minh Hoàn khổ sở vô cùng: “Thật sự là ngài mộng du mà.”
“Được được được, nếu Minh Hoàn xấu hổ, Cô coi như mình mộng du, bế nàng từ trên giường của nàng đến.” Ngữ khí Lưu Đàn cưng chiều, “Hoàn Hoàn ngoan, đừng giận Cô.”
Minh Hoàn đẩy hắn một cái: “Tiểu nữ muốn xuống giường.”
“Nghỉ ngơi với Cô thêm một lúc.” Lưu Đàn nói: “Ngày hôm qua... Hoàn Hoàn, nàng cũng đã mang thai con của Cô, sau khi chúng ta trở về, phải thành thân thật sớm trước khi lộ ra mang thai.”