Sau khi trở về Sở Công an huyện, Cao Đông cầm lấy số điện thoại của Từ Sách, lưỡng lự mãi.
Từ Sách nếu như thực sự muốn để lại số điện thoại ở Mỹ cho mình, trực tiếp nhắn tin là được rồi, vì sao lại phải bảo Từ Tử Hào ở lại trong nhà để đợi anh đến nhà chứ? Từ Sách sao có thể đoán được trong mấy ngày này mình chắc chắn sẽ đến nhà tìm anh ấy? Cao Đông nhìn dãy số điện thoại ở trên giấy, đắn đo suy nghĩ, vẫn cứ quyết định gọi điện thoại. Còn về việc cuộc điện thoại này cứ trực tiếp ngửa bài hay là còn giấu giếm mục đích để tránh sự chú ý của Từ Sách, ôi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Anh một mình ở trong văn phòng, đóng cửa lại, dặn dò Trương Nhất Ngang canh giữ ở bên ngoài cửa, nói là cần phải gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, không ai được phép bước vào.
Anh mở thiết bị ghi âm, đặt ở bên cạnh, ấn số điện thoại ở Mỹ của Từ Sách.
Điện thoại được kết nối, trong đó truyền ra giọng nói trẻ con non nớt, nói bằng tiếng Anh: "Cháu tên Jimmy, xin hỏi bác tìm ai?"
Cao Đông cũng trả lời cậu bé bằng tiếng Anh: "Bác tìm bố cháu."
Giây lát sau, truyền tới giọng nói của Từ Sách: "Ai vậy?"
"Anh Từ, là tôi."
"Anh Cao à, sao thế, tìm tôi có việc gì à?"
"Ơ, lần trước anh nói trở về Mỹ để làm thủ tục đầu tư, sao rồi, bao giờ thì lại quay về nước?"
"Ồ, việc này à, đợi ăn Tết Âm lịch xong hẵng nói. Phải rồi, lần trước về vụ án của Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình, anh hỏi tôi là hung thủ làm thế nào để né tránh được máy quay camera giám sát để đi được đến đường Phong Tây, tôi đã nghĩ ra được một cách, đương nhiên, tôi không biết có phải là hung thủ thực sự dùng cách này hay không."
Cao Đông ngẩn người, đành phải cười nói: "Được, anh nói xem nào."
Từ Sách nói: "Tối đó hung thủ gọi một chiếc xe taxi, ngồi ở vị trí hàng ghế phía sau của xe taxi, bảo tài xế đi từ đường Duyên Hải Bắc rẽ vào đường Phong Tây, đi đến cổng tiểu khu Phong Tây. Lúc hung thủ ở trên xe, luôn cầm di động, giả vờ gọi điện thoại. Khi taxi đi đến địa điểm báo trước, cũng chính là cổng tiểu khu, hung thủ nói vào trong điện thoại, ồ, như vậy à, nếu anh không ở đây, tôi đành phải để hôm khác đến thăm rồi. Nói xong, hung thủ tiếp tục gọi điện thoại, và nói với tài xế tiếp tục lại về phía trước, anh ta không xuống xe ở đây nữa. Xe taxi vừa mới đi thêm được mấy mét, rời khỏi phạm vi máy quay camera giám sát ở trước cổng tiểu khu Phong Tây mới được mấy mét, hung thủ lập tức bảo tài xế dừng lại, vừa nói vào điện thoại, thì ra anh sắp trở về rồi à, vậy thì tôi đứng ngoài cửa nhà anh đợi anh về nhé. Thế là hung thủ tắt máy, trả tiền, xuống xe. Như vậy thì trên thực tế là hung thủ đã xuống xe ở phía nam đường Phong Tây, nhưng người tài xế khi được hỏi đến, đương nhiên sẽ nói không có ai xuống giữa đường, mà là xuống ở tiểu khu. Sau khi hỏi hàng nghìn lượt người, tôi tin rằng cảnh sát không thể nào hỏi được ra hành khách cụ thể xuống xe ở điểm chính xác nào trước cổng tiểu khu. Hung thủ đã dùng kế Man thiên quá hải[1], đương nhiên đã lừa qua được máy quay camera giám sát, cũng lừa qua được cảnh sát. Nhưng cho dù cảnh sát đặc biệt tỉ mỉ, hỏi đi hỏi lại kiểm tra xác minh từng câu nói của tài xế, cuối cùng phát hiện ra chiếc xe taxi đó cũng không có tác dụng gì, dù sao đối với một người lạ, con người chỉ tồn tại được một khoảng ký ức rất ngắn, cách một ngày mà anh yêu cầu anh ta miêu tả lại gương mặt của người mà anh ta chỉ nhìn một lần, thì không thể nào nói cho rõ được, các anh không có cách nào để cầm bức vẽ miêu tả gương mặt để đi bắt người. Huống hồ, hung thủ lúc ở trên xe, nếu như từ đầu đến cuối đều cúi đầu thì sao?"
Cao Đông thở hắt ra: "Thì ra là như vậy."
"Ngoài ra, tại sao hung thủ lần nào cũng đều có thể chọn để ra tay đúng lúc nạn nhân trở về nhà muộn. Tôi nghĩ hung thủ chắc là thám thính thăm dò ở gần nơi nạn nhân vui chơi giải trí, thăm dò nhiều ngày mới nắm được một cơ hội. Ví dụ, hôm nay nạn nhân 8 giờ tối đã về nhà, vậy thì hung thủ sẽ tiếp tục chờ đợi, không ra tay. Hôm sau, nạn nhân 9 giờ đã về nhà, hung thủ vẫn không ra tay, vẫn kiên nhẫn. Ngày thứ ba, hung thủ đợi đến 10 giờ, phát hiện ra xe của nạn nhân vẫn dừng ở đó, vậy thì hung thủ sẽ biết, hôm nay nạn nhân chắc chắn sẽ về nhà muộn. Thế là hung thủ liền ra tay, giống như cách thức bắt taxi vừa rồi, đi đến phía nam đường Phong Tây, chờ đợi nạn nhân xuất hiện."
Cao Đông cười ngượng ngùng: "Thì ra là như vậy, cuối cùng cũng đã giải quyết được mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng tôi."
Từ Sách nói: "Tình hình tôi có thể đoán được chỉ có như vậy thôi, còn có việc gì tôi có thể giúp đỡ anh được không?"
"Ơ..." Cao Đông do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Tạm thời không có, có vấn đề gì tôi lại gọi anh để nhờ anh giúp tôi nghĩ nhé."
"Được, anh Cao, anh giúp em trai tôi được thả ra, tôi cần phải báo đáp anh một chút." Anh ta cười mang theo ý tứ sâu sắc, "Không thể nào luôn cứ gây thêm phiền phức cho anh. Tôi nghĩ, trong mấy ngày tới chắc anh có thể phá được án rồi, tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ được thăng chức."
Cao Đông hắng giọng mấy tiếng, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói: "Được, cảm ơn."
Sau khi gác máy, trong lòng Cao Đông chợt trào dâng những con sóng lớn.
"Không thể nào cứ gây thêm phiền phức cho anh", câu nói này, hừ hừ, quả nhiên là anh ấy!
Tiếp theo, cần phải nghĩ cách để tìm ra được những nhân chứng vật chứng khác, chỉ có sợi dây chứng cứ đầy đủ, mới có thể định được tội của Từ Sách, mới có thể nghĩ cách dẫn độ anh ấy về nước.
Bây giờ có phải là nên lục soát nhà ở của Từ Sách không?
Nhưng một mồi lửa đã thiêu sạch căn hầm ngầm rồi, có thể tìm thấy được vật chứng không?
Khẩu súng đó thì không thể nào thiêu trụi được. Nhưng Từ Sách ngốc như vậy sao, bản thân mình đã ra khỏi nước rồi, mà vẫn để lại khẩu súng ở trong nhà sao? Không sợ Từ Tử Hào vô tình lục ra à? Súng cũng chắc chắn đã bị anh ta vứt ở nơi nào đó rồi.
Đây là vùng gần biển, chỉ cần Từ Sách ném xuống dưới biển, thì sẽ không còn chút manh mối nào nữa.
Làm thế nào?
Điều tra như thế nào?
Có cách nào để Từ Sách bị xử tử không?
Lúc anh đang căng óc cố gắng hết sức để suy nghĩ, chợt vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, Cao Đông nói vẻ bất mãn: "Ai đấy!"
"Anh cả, là tôi." Bên ngoài vang lên tiếng trả lời thận trọng của Trương Nhất Ngang.
"Tôi chẳng phải đã nói với cậu, bảo cậu ở bên ngoài sao, cậu có việc gì à?" Anh rất không hài lòng với việc người khác cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Trương Nhất Ngang nói nhỏ: "Tôi cũng không muốn, chỉ là... là đã tìm thấy thi thể của Thiệu Cương rồi."
"Cái gì! Vẫn chết rồi?" Cao Đông mở cửa ra, bước nhanh ra ngoài.