"Đội trưởng Trần, Lý Ái Quốc, Lâm Tiêu, Trương Tương Bình và Hồ Sinh Sở, mức độ quen biết của bốn người này với nhau như thế nào?"
Đội trưởng Trần nghĩ một lát, nói: "Ngoài Lâm Tiêu và Lý Ái Quốc không quen biết, những người khác đều quen biết."
Cao Đông gật đầu, nói: "Lâm Tiêu và Hồ Sinh Sở cũng quen biết à?"
"Ừm, hai người bọn họ có lẽ là còn biết rất rõ, Hồ Sinh Sở cũng là người của Ban Duy trì ổn định cải tạo khu vực cũ, Lâm Tiêu là cấp dưới của Vương Tu Bang, trong công việc thường ngày chắc là cũng hay tiếp xúc với nhau."
"Ban Cải tạo khu vực cũ..." Cao Đông lẩm nhẩm, nói, "Ngoài Lý Ái Quốc, ba người khác đều là người của Ban Cải tạo khu vực cũ à?"
"Vâng, đúng thế."
"Ban Cải tạo khu vực cũ còn có ai nữa?"
"Phó giám đốc Sở Địa chính Vương Tu Bang và Phó giám đốc Sở Quản lý thành phố Thiệu Cương. Bốn người phó giám đốc bọn họ hợp thành những người phụ trách Ban Cải tạo khu vực cũ, Lâm Tiêu là nhân viên công tác cốt cán ở đó."
Cao Đông lại phải châm một điếu thuốc, ngẫm nghĩ rất lâu.
Suốt bao lâu nay, họ vẫn không thể nào đoán được động cơ phạm tội thực sự của hung thủ là gì.
Từ Sách từng nói với anh, nếu như đơn thuần là thù hận xã hội, việc lựa chọn nạn nhân chắc cũng không theo thứ tự thế này, giữa hung thủ và nạn nhân, chắc chắn là có một mối quan hệ nào đó.
Rốt cuộc là mối quan hệ gì?
Rốt cuộc là động cơ phạm tội gì? Cao Đông mãi vẫn không nghĩ ra.
Đúng lúc này, đôi mắt anh chợt rực sáng, một sự suy đoán mới mẻ chợt nảy ra.
Anh vội quay người lại, lên tiếng hỏi: "Lý Ái Quốc từ trước tới nay vẫn đều mang súng bên người sao?"
Đội trưởng Trần ngẩn người, nói: "Đúng vậy, Giám đốc Lý có thói quen này."
"Sao anh lại biết được có thói quen này?"
Đội trưởng Trần bị hỏi dồn không biết nên xử trí ra sao, cũng không hiểu được ý tứ của Cao Đông, lắp bắp: "Rất nhiều... rất nhiều người đều biết."
"Ý của anh là, những người dân thường cũng biết Lý
Ái Quốc mang theo súng bên mình?"
"Ơ, có thể nói như vậy."
Cao Đông vội hỏi: "Người dân thường sao lại biết Lý Ái Quốc có thói quen này?"
Đội trưởng Trần lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Cao Đông nói: "Anh cứ nói hết đi, anh ta đã chết bao lâu như vậy, để lộ ra vấn đề kỷ luật của anh ta lúc sinh thời thì có sao chứ!"
Đội trưởng Trần ừm một tiếng, nói: "Là thế này, tác phong của Giám đốc Lý có phần hơi hung hãn..."
"Anh cứ trực tiếp nói thẳng ra là không có vương pháp gì cả đúng không, đừng có mà lằng nhằng thế!" Cao Đông không đợi được nữa, anh ta nôn nóng cần phải biết được đáp án này.
Đội trưởng Trần không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội tường thuật lại: "Trước đây tác phong của Giám đốc Lý có vấn đề, thường ngày rất thích ra oai, trong cả huyện không ai dám đắc tội với anh ta. Anh ta thường xuyên uống rượu lái xe, cảnh sát giao thông biết được xe của anh ta thì đều không dám hỏi. Có một lần, Giám đốc Lý uống rượu say, tối đó, ở quán hát karaoke, anh ta cãi cọ với một nhóm du côn. Nhóm du côn đó không biết anh ta là phó giám đốc Sở Công an, cũng rất vênh váo, hai bên động thủ. Giám đốc Lý bị đấm mấy đấm, lại không có ai ở bên cạnh, anh ta một mình không đánh lại được số đông, sau đó chắc là hơi rượu bốc lên, lôi súng ra."
"Anh ta nổ súng à?"
"Ừm, nổ một tiếng, nhưng là giơ lên trời, mấy tên du côn đó đều sợ chết khiếp, không dám nhúc nhích, anh ta gí súng vào đầu tên du côn dám đánh anh ta, chửi nó, bảo mày vênh váo đi, mày tinh tướng đi, mày ra tay đi. Rất nhiều người ở xung quanh đều nhìn thấy, không ai dám khuyên nhủ. Sau đó người của đồn công an đến, khuyên anh ta quay về, bọn du côn đó cũng đều bị đem về trại tạm giam nhốt một trận. Sau đó bởi vì mối quan hệ của Giám đốc Lý vững mạnh, sự việc này không bị xử lý, mà lại nói mấy tên du côn đó gây chuyện, cảnh sát mặc thường phục chấp pháp, bắn một phát súng lên trời để cảnh cáo. Sau đó mọi người đều biết Giám đốc Lý thường mang súng bên mình, rất nhiều người đều nhìn thấy anh ta mỗi lần đi ra ngoài, phần thắt lưng đều phồng lên, biết đó là súng nên càng chẳng có ai dám chống đối lại anh ta."
Cao Đông nói: "Chính vì sự việc này, mọi người dân trong huyện thành đều biết Lý Ái Quốc mang súng bên mình phải không?"
Đội trưởng Trần nói: "Đúng vậy."
Cao Đông bảo đội trưởng Trần về, một mình anh châm điếu thuốc, nghĩ giây lát, lạnh lùng nói: "Lý Ái Quốc ơi là Lý Ái Quốc, cái chết của anh vốn là do anh tự tìm tới. Vốn dĩ anh không có một chút quan hệ nào với kế hoạch gϊếŧ người của hung thủ, ai bảo anh thường ngày huênh hoang như vậy, nên đã trực tiếp mất luôn cả cái mạng."
Cao Đông đã dần dần vẽ ra được cả quá trình phạm tội.
Mục đích sẵn có của hung thủ chính là gϊếŧ chết người của Ban Cải tạo khu vực cũ.
Và việc người đầu tiên mà hung thủ gϊếŧ là Lý Ái Quốc - người hoàn toàn không liên quan gì đến Ban Cải tạo khu vực cũ, là có hai mục đích.
Thứ nhất, hung thủ biết được Lý Ái Quốc luôn đem theo súng, chỉ cần gϊếŧ được Lý Ái Quốc, lấy được súng, việc thực thi kế hoạch sau này của hắn sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nếu như gặp phải đối thủ mà không có cơ hội để trực tiếp dùng dùi cui kích điện làm cho ngất, hung thủ còn có một khẩu súng thật có thể đối phó.
Thứ hai, người đầu tiên hắn gϊếŧ là Lý Ái Quốc, một người không liên quan gì tới Ban Cải tạo khu vực cũ, chính là triệt để đánh lạc hướng trinh sát của chúng ta. Cho dù nạn nhân thứ hai, thứ ba là người của Ban Cải tạo khu vực cũ, nhưng do người thứ nhất không phải, cho nên chúng ta vốn không thể nào nghĩ được rằng mục tiêu của hung thủ chính là những người phụ trách của Ban Cải tạo khu vực cũ. Chỉ có đến khi nạn nhân thứ tư xuất hiện, mới căn cứ theo đặc trưng thân phận chung của ba nạn nhân, suy đoán được ra mục tiêu của hung thủ chính là Ban Cải tạo khu vực cũ.
Được rồi, nếu đã như vậy, động cơ phạm tội đã rõ, vậy thì tiếp theo đây cần phải làm hai việc, một là bảo vệ hai vị phó giám đốc còn lại, không để hung thủ tiếp tục gây án. Hai là triệt để điều tra những người nào có mối thù với Ban Cải tạo khu vực cũ.
Anh vừa nghĩ xem ai là người có thù với Ban Cải tạo khu vực cũ, trong não lập tức hiện lên một cái tên.
Từ Sách, lẽ nào là anh?