Anh tin tưởng rằng, người cuối cùng điều tra ra hung thủ chắc chắn là anh, cũng chỉ có thể là anh - Cao Đông.
Hai ngày nay Từ Sách cảm thấy hơi bất an, anh ta cảm thấy vụ mưu sát Trương Tương Bình lần này hơi vội vàng. Nếu như để anh ta được chọn lựa lại lần nữa, rất có khả năng anh ta sẽ từ bỏ cơ hội này.
Trước tiên, thời gian lần này là 10 giờ rưỡi, vào khoảng thời gian này, trên đường mặc dù không đông người, nhưng không giống như vụ của Lý Ái Quốc lúc 11 giờ, suốt mười mấy phút ở trên đường đều không nhìn thấy bóng người và xe cộ nào cả. Nếu như anh ta nhẫn nại hơn một chút, mất thêm khoảng thời gian mấy tuần, chắc chắn sẽ chờ được cơ hội Trương Tương Bình về nhà lúc 11 giờ. Lúc đó hẵng ra tay thì sẽ giảm bớt mối nguy hiểm hơn nhiều.
Thứ hai, tối hôm đó còn xảy ra sự cố.
Lúc nói với Trương Tương Bình lốp xe bị thủng, lúc ông ta xuống xe, vừa vặn có một chiếc xe đi đến. Chiếc xe này đã làm xáo trộn tâm tư của Từ Sách. Mặc dù Từ Sách trước khi gây án đã vạch ra cách ứng phó đối với tình huống trong lúc phạm tội vừa vặn có người đi qua. Nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người bình thường, tố chất tâm lý vẫn không dâng lên cao độ giống như tên sát thủ điên cuồng biếи ŧɦái không lo sợ đến sự sống chết. Dù có suy tính chu đáo đến đâu, khi sự việc thực sự xảy ra, chưa chắc đã có thể ứng phó tự nhiên giống như trong tưởng tượng.
Sự cố này cũng khiến cho anh ta trong lúc hành động phía sau, luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, huống hồ người chủ xe đi qua đường lúc đó còn quen biết với Trương Tương Bình, dừng lại hỏi thăm tình hình chiếc xe. Từ Sách mặc dù cả quá trình đó đều quỳ xổm ở bên lốp xe, giả vờ như đang kiểm tra lốp xe, nhưng dù sao cũng bị người đó nhìn thấy phía sau rồi, không biết người đó có ấn tượng sâu sắc đối với phía sau lưng của mình thế nào.
Ngoài ra, sau khi anh ta bị chiếc xe đó gây nhiễu loạn, lúc gϊếŧ chết Trương Tương Bình trong lòng cũng hơi hoảng loạn. Khi kích điện ông ta, tay khẽ run rẩy, Trương Tương Bình lúc đó thậm chí còn phát ra một tiếng kêu, cho đến khi anh bồi thêm cú kích điện nữa mới khiến cho ông ta ngất lịm. Sau đó vội vàng đâm nhát dao, lúc thu dọn hiện trường chỉ mới thu dọn được một nửa, từ đằng xa đã nhìn thấy có một chiếc xe rẽ vào đường Phong Tây, anh ta lập tức quay đầu chạy thẳng đến vùng đồng ruộng hoang, không dám quay đầu lại, cứ thế lao thẳng về phía trước.
Chiếc xe đó rốt cuộc thế nào anh ta cũng không biết được. Hiện trường rốt cuộc là có để lại gì không, trí nhớ của anh ta rất mơ hồ, thực sự không dám chắc.
Mấy hôm nay anh ta cố gắng hồi tưởng lại tất cả những chi tiết trong lần hành động tối đó, muốn biết được rốt cuộc có để lại sơ suất chí mạng nào không, nhưng thời gian càng trôi đi, phần ký ức này càng mơ hồ, trong ký ức, còn mang theo một số yếu tố của sự tưởng tượng. Việc này giống như là lúc đi thi, khi gặp một câu hỏi lựa chọn không biết làm, anh tùy tiện khoanh tròn một vị trí. Sau khi thi xong nhìn kết quả chính xác, anh muốn nhớ lại xem lúc đó rốt cuộc anh chọn A hay B, thì lại không thể nào nhớ ra được.
Và điều anh ta cảm thấy lo lắng bất an nhất chính là anh ta lo lắng Trương Tương Bình chưa chết.
Lần trước, sau khi Lý Ái Quốc bị gϊếŧ, ngày hôm sau trong khắp tỉnh thành thông tin truyền đi rầm rộ. Nhưng lần này Trương Tương Bình chết, đến giờ thật không ngờ vẫn chưa nghe thấy những người xung quanh nhắc đến, chỉ một lần có nghe nói ở đồn công an có người cảnh sát nửa đêm bị đánh lén trên đường Phong Tây, nhưng kết quả của việc đánh lén là sống hay chết thì lại không biết rõ.
Người đó nói là cảnh sát trong đồn công an, chắc chắn là chỉ Trương Tương Bình, bởi vì những người dân bình thường không hay biết họ tên của lãnh đạo trong Sở Công an huyện, nhất loạt gọi Sở Công an là đồn công an.
Từ Sách có một thời gian còn nghi ngờ Trương Tương Bình chưa chết.
Anh ta biết một kiến thức trong y học, có một số ít người giống như người trong gương, tức là vị trí nội tạng hoàn toàn ngược lại với những người bình thường. Ngộ nhỡ vị trí tim của Trương Tương Bình khác với người bình thường, chẳng phải là ông ta sẽ không chết sao?
Anh ta muốn vào tiểu khu Phong Tây để nghe ngóng tin tức, xem trong nhà Trương Tương Bình liệu có bạn bè và họ hàng thân thích tập trung để chuẩn bị cho tang lễ hay không. Nhưng vào thời điểm này, hành động này rõ ràng là đã quá mạo hiểm, cho nên anh ta không làm.
Anh ta lo lắng thấp thỏm đến hai ngày, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có cảnh sát đến tìm mình.
Anh ta phân tích một lượt, xem ra Trương Tương Bình chắc là chết rồi, nếu như chưa chết, Trương Tương Bình đã khai ngay ra là Từ Sách ra tay, cảnh sát đã chạy đến đây từ lâu rồi.
Vậy thì tin tức Trương Tương Bình bị gϊếŧ đã bị công an phong tỏa, họ chắc chắn không muốn sự việc này lại một lần nữa bị lan truyền tạo nên cơn phong ba khắp trong huyện thành, tăng thêm áp lực phải phá án của họ.
Đối với cả quá trình gây án, anh ta có thể khẳng định được một điều, lúc đó quyết không trực tiếp tiếp xúc da với Trương Tương Bình, không thể nào để lại những manh mối then chốt như DNA.
Ừm, chỉ cần không để lại những manh mối có tính then chốt, những chi tiết do hoảng loạn mà chưa kịp xử lý, cũng không thể nào uy hiếp đến anh ta được.
Huống hồ, việc đó mặc dù là việc dở, nhưng cũng không phải là rất tồi tệ, ha ha.
Khóe miệng anh ta nhếch lên mỉm cười.
Được rồi, tạm thời mặc kệ Trương Tương Bình đi, phải nhanh chóng ra tay để chuẩn bị người tiếp theo.
Còn ba mục tiêu nữa.
Kẻ đầu sỏ, kẻ mắc nợ nhiều nhất chính là Vương Tu Bang của Sở Địa chính. Người này tính cách hướng nội khép kín, không có những sở thích hứng thú vốn có ở chốn quan trường, hoạt động rất có quy luật, hằng ngày đều lái xe về nhà khá sớm, lại sống ở trong tiểu khu ở nơi trung tâm nhộn nhịp, rất khó có thể trực tiếp ra tay.
Đương nhiên nếu như dùng súng của Lý Ái Quốc, muốn chơi trò cùng chết với Vương Tu Bang, thì việc đó hiển nhiên chẳng cần phải bàn. Nhưng Từ Sách có vợ, có con, anh ta không thể vô trách nhiệm như thế.
Đối phó với anh ta cần phải tạo nên vài lần hỗn loạn, còn cần dùng thêm cả một chiếc thòng lọng lớn, để thít chặt anh ta cho đến chết.
Hai mục tiêu khác chính là Phó giám đốc của sở Xây dựng thành phố Hồ Sinh Sở và Phó giám đốc Sở Quản lý thành phố - Thiệu Cương.
Hồ Sinh Sở, người An Huy, đến huyện Bạch Tượng này đã hơn mười năm, người dân ở Bạch Tượng đều gọi ông ta là "Hồ súc sinh", nghe nói con trai ông ta và con trai chủ tịch huyện hợp tác với nhau mở công ty, bao thầu công trình của chính phủ trong huyện, có rất nhiều tiền. Đội phá dỡ cải tạo khu vực cũ nghe nói có một bộ phận là do con trai ông ta gọi đến. Ông ta đương nhiên là cần phải chết rồi. Ông ta là quan chức khá tẻ nhạt, chắc là do đã hơi lớn tuổi, không hay chè chén tiếp khách, cũng không bồ bịch. Ông ta rất quý trọng sức khỏe, 6, 7 giờ tối hằng ngày đều đi bộ ở bên ngoài tiểu khu. Thời gian ra tay chỉ có thể chọn lựa lúc ông ta đi bộ.
Thiệu Cương, khi huyện Bạch Tượng vừa mới thành lập sở Quản lý thành phố, thì anh ta đến. Những năm trước là đội trưởng của đội Chấp pháp, tính khí hung hãn, không ai dám động tới anh ta. Sau đó không biết anh ta đã vận động thế nào mà lại ngoi lên được chức phó giám đốc. Anh ta trông có vẻ rất giàu có, nhưng tiền của anh ta từ đâu đến, Từ Sách không biết rõ. Từ Sách chỉ biết, Thiệu Cương ngoài trở về nhà còn thường xuyên đến nghỉ qua đêm tại một tiểu khu dân cư cao cấp ở ngoại thành huyện, anh ta đoán, chắc là anh ta nuôi một cô tình nhân ở đó. Nhà anh ta ở khu vực trung tâm đông đúc, xem ra, cần phải ra tay ở chỗ nhà người tình bé nhỏ của anh ta rồi.
Còn về tên Lâm Tiêu cuối cùng xử lý như thế nào, trong lòng Từ Sách cũng đã có dự định sẵn.
Loài cầm thú dám tàn bạo gây thương tích đến con người, bởi vì nó có nanh vuốt. Nếu như rút sạch nanh vuốt của cầm thú, thì nó chẳng có cách nào gây thương tích cho con người được nữa.
Từ Sách thường xuyên suy nghĩ, tại sao những người khao khát sự công bằng chính nghĩa lại chịu ức hiếp làm nhục, cuộc sống không thể nào tiếp tục được nữa, cứ luôn chọn lựa phương thức tự hủy hoại bản thân để phản kháng. Hoặc là nhảy lầu, hoặc là nằm dưới gầm xe, hoặc là lấy xăng tẩm vào người châm lửa.
Tạm thời không nói đến hình thức phản kháng của bọn họ là ngây ngô, Từ Sách cho rằng mọi người căn bản thiếu đi sự luyện tập và sự hun đúc tư duy logic.
Họ cho rằng những quan chức ở cấp dưới tuy tồi tệ, ức hiếp làm nhục họ, nhưng họ vẫn tin những vị quan ở cấp cao thì vẫn tốt.
Họ không biết rằng, cột trên không thẳng thì cột dưới sẽ nghiêng sao.
Dùng tư duy biện chứng để phân tích và chứng minh. Nếu như bên trên đều là những vị quan thanh liêm, thì anh có cần phải dùng phương thức cực đoan hy sinh bản thân mình để xin khiếu nại không?
Nếu như cấp trên toàn là tham quan, anh dùng phương thức này để hy sinh bản thân mình thì có tác dụng gì chứ? Có thể nói, tự sát không thể giải quyết bất cứ vấn đề nào cả.
Dùng tự sát để tố cáo, có sự thiếu hụt về trí lực, hơn nữa hồi đi học thành tích học môn toán học vật lý chắc chắn cũng không tốt.
Nếu như họ đập tan mọi hy vọng tương lai của anh, thì phải làm thế nào? Rất đơn giản, gϊếŧ chết bọn họ.
Từ Sách tin rằng, chỉ cần những vị quan chức từ cấp tỉnh trở xuống, nếu anh đã không buồn quan tâm đến sự sống chết của mình, hoàn toàn có thể thành công 100% liều mình cùng chết với hắn. Đương nhiên, nếu anh có con cái, anh sợ rằng sau khi mình liều mình cùng chết, con cái anh cũng sẽ bị con cái của bọn họ ức hiếp, vậy thì nhanh gọn, gϊếŧ cả nhà ư?
Cho nên, xin khuyên nhủ tất cả những người có chút quyền thế trong xã hội, có làm việc xấu thì cũng không nên thái quá, dù sao cũng phải để lại chút lương tâm, anh không thể nào vĩnh viễn không có lúc bị rơi lại một mình, cho dù như vậy, anh cũng đừng quên, anh còn có bố mẹ, có vợ, không chừng đứa con đang học tiểu học của anh, lúc tan học, có kẻ tuyệt vọng đang đứng trước cổng trường đợi nó.
Từ Sách cười, anh ta cảm thấy, anh ta đã làm một việc mà có một số người muốn làm nhưng lại thiếu "trí tuệ" giống như anh ta mới có thể làm được.
Cần phải biết rằng, anh ta chỉ là muốn lấy lại "món nợ" của bọn họ, anh ta vốn không muốn liều mình cùng chết.