Bước vào tháng 12, sau mấy đợt không khí lạnh tràn tới, nhiệt độ đột ngột hạ xuống thấp, mùa đông hình như đã đến thật rồi.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, Từ Sách mặc một chiếc áo khoác rộng, khẽ khom lưng trong cơn gió lạnh, xách túi đồ và bước chậm rãi men theo đường Duyên Hải Nam đi về hướng Tây.
Ở ngã tư có đèn xanh đèn đỏ, anh ta không dừng lại, mà rẽ sang phải đi về hướng bắc tiến vào đường Phong Tây. Không ngẩng đầu, nhưng đôi mắt anh ta lại một lần nữa quan sát một lượt máy quay camera trên đỉnh đầu.
Vị trí của máy quay nằm ở trên đèn xanh đèn đỏ, cách mặt đất khoảng tám mét, phương hướng nhằm về phía đường Duyên Hải Nam, dùng để ghi lại những chiếc xe vượt đèn đỏ. Qua mấy lần quan sát, anh ta phán đoán, đây chắc là máy camera cố định, không chuyển động, chắc không thể nào quay được đến cảnh ở đường Phong Tây.
Nhưng đây chỉ là có lẽ, anh ta bắt buộc cần phải đảm bảo chắc chắn không có chút sơ sẩy, bóp chết tất cả những nhân tố tiềm ẩn có thể dẫn đến sự thất bại.
Được rồi, cần phải nghĩ kỹ về các chi tiết nữa.
Giả thiết máy quay camera có thể chuyển động, hơn nữa đúng lúc đang gây án thì góc quay lại vừa vặn hướng vào đường Phong Tây. Lúc này lại cần phải suy xét đến độ phân giải của máy quay.
Độ phân giải của máy camera trong nước thường rơi vào hai triệu pixel, có số ít khu vực là năm triệu pixel, suy xét đến tình hình tồi tệ nhất, giả thiết độ phân giải của nó là mười triệu pixel, vậy thì cự ly quan sát hữu hiệu nhất xa nhất cũng chỉ được một trăm mét. Cũng có nghĩa là, chỉ cần mình đứng ở vị trí cách ngã tư đường Phong Tây ngoài một trăm mét để ra tay, thì chiếc máy quay này không hề có đất dụng võ. Đặc biệt, vào buổi tối ánh sáng cũng không được tốt.
Anh ta men theo đường Phong Tây tiếp tục đi về hướng Bắc, con đường này chỉ có hai luồng đường, bên trái là bức tường cao vây quanh của tiểu khu dân cư, bên phải là vùng đồng ruộng hoang phế, ở đó cỏ mọc um tùm. Mặc dù bước vào mùa đông, nhưng cỏ hoang vẫn cao đến nửa mét. Phía bên ngoài khu đồng ruộng khoảng năm mươi mét có một mương rãnh nông, mương rãnh đó rất dài, không nhìn thấy điểm tận cùng.
Đi một nghìn hai trăm bước, khoảng tám trăm mét, xuất hiện cánh cổng lớn của tiểu khu dân cư trên đường Phong Tây.
Ở cổng có một máy quay camera, lắp trên cột, ở độ cao khoảng năm mét, hướng ra ngoài, tất cả mọi người hay là xe cộ đi qua cổng tiểu khu và tiến vào tiểu khu đều sẽ bị quay lại.
Cổng tiểu khu có bảo vệ, lúc này đang ngồi trong phòng.
Ừm, buổi tối thời tiết sẽ càng lạnh hơn, đến đêm, phòng bảo vệ cũng sẽ tắt đèn, bảo vệ nằm ngủ ở trong phòng trực, nếu như không có động tĩnh gì lớn, bảo vệ quyết không chạy ra đường Phong Tây. Việc thám thính thăm dò gần hai tuần nay đã chứng minh điều này.
Anh ta vẫn giữ nguyên tốc độ đi về phía trước, không hề dừng lại chút nào, mặc dù là đang quan sát, đang suy nghĩ, bước chân anh ta như thể lắp một chiếc máy, tốc độ bước đi vẫn giữ nguyên không hề thay đổi.
Lại đi thêm khoảng sáu trăm mét, anh ta rẽ trái bước vào đường Duyên Hải Bắc, ở ngã tư giao nhau vẫn có cột đèn xanh đèn đỏ và máy quay camera, nhưng khu vực này không phải là trọng điểm suy xét của anh ta, bởi vì địa điểm anh ta ra tay chính là đoạn đường phía nam của đường Phong Tây.
Tiếp đến anh ta cứ đi thêm mấy ki-lô-mét, rồi rẽ qua mấy con đường, quay trở về nhà mình.
Anh ta kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống, lưng rất thẳng, đây là động tác quen thuộc của anh ta khi chuẩn bị suy ngẫm. Sự việc này từ bắt đầu kế hoạch đến những hành động về sau như theo dõi, thăm dò, huỷ bỏ kế hoạch, xây dựng lại kế hoạch, tất cả sự suy nghĩ về công việc anh ta đều chưa bao giờ cầm đến giấy bút. Anh ta tin rằng bộ não chính là thiết bị ghi nhớ tốt nhất, có tính năng tốt hơn cả vi tính, có thể yên tâm hơn là giấy bút.
Bởi vì những thứ ghi chép ở trên giấy, rất dễ bị lộ ra trong tình huống bất cẩn, đã muốn làm, thì bắt buộc cần phải có thể khống chế tất cả mối nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất, để cho kế hoạch có thể được hoàn mỹ, để cho tỉ lệ thành công được nâng lên gần đến 100%.
Rất nhiều kẻ gây ra những vụ án lớn bị thất bại ở chi tiết nhỏ.
Suốt ba mươi sáu năm qua, anh ta luôn là người công dân tốt tuân thủ pháp luật, thậm chí chưa từng có hành vi ăn trộm vặt, nhưng anh ta tin rằng tỉ lệ thành công khi phạm tội không đơn thuần tỉ lệ thuận với kinh nghiệm phạm tội. Rất nhiều người có kinh nghiệm phạm tội phong phú chẳng qua cũng chỉ là khá may mắn mà thôi, may là không bị bắt được, thủ pháp gây án thực sự rất kém cỏi, nếu như anh ta là nhân viên trinh sát hình sự, những người đó chắc chắn chẳng có được những ngày tháng yên ổn như vậy.
Cho nên ở Trung Quốc, rất nhiều tội phạm bị bắt không phải là vì cảnh sát cố gắng ra sức vây bắt, thường là ăn mặc lôi thôi rồi lại không mang theo chứng minh thư, tố chất tâm lý lại quá kém, lúc gặp phải điều tra xác minh, kết quả là bị lọt lưới một cách đầy kịch tính.
Anh ta không hồ đồ như vậy đâu.
Logic phạm tội liệu có tiếp cận đến độ hoàn mỹ hay không, là điều then chốt ảnh hưởng đến tỉ lệ thành công phạm tội.
Muốn làm, thì phải làm một vụ mưu sát hoàn mỹ.
Ánh mắt của anh ta vô cùng kiên định.