Trần Uyển Ước dựa vào tường, một tay cầm điện thoại một tay bấm, thoát khỏi giao diện Wechat. Bây giờ cô đang vô cùng bình tĩnh.
Chuyện cần làm cũng đã làm, nếu điện thoại không gọi được vậy thì nhắn tin Wechat cho anh, nhắn xong lại cảm thấy người như anh hẳn sẽ không chơi WeChat, nhắn rồi cũng chưa chắc nhìn thấy. Anh có thấy cũng sẽ không trả lời. Đã vậy thì không bằng mình block lun.
Trần Uyển Ước đứng trước cửa sổ thuỷ tinh, chỉnh sửa trang phục, vén tóc ra sau tai, hít thở sâu, môi cong lên hết cỡ, vừa xinh đẹp vừa có khí chất đi vào phòng họp.
Cuộc họp đã tan, chỉ còn lại năm ba người. Ông cậu Giang bị cố vấn và quản lý mà Hạ Kỳ Sâm để lại hỏi đến mức há mồm cứng lưỡi, đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy cô vào thì vội vàng đứng lên.
Vừa nãy ông ta còn tỏ thái độ "họ hàng không liên quan tới lợi ích", bây giờ lại trang nghiêm như cầu phật lạy tổ tông, "Cháu à, cháu vậy là thế nào, định dồn cậu vào chỗ chết sao?"
Ý của Hạ Kỳ Sâm là anh không cho phép bất kỳ ai múc bớt chén canh, một đồng cũng đừng mơ lấy đi. Không chỉ thế, những người trước đây tham ô tiền cũng sẽ bị đoàn luật sư tra ra, không được nuốt trọn.
Nhìn bộ dạng gấp gáp của cậu mình, Trần Uyển Ước cười cười, "Cậu, bây giờ cậu còn chưa đến gần cái chết đâu."
Ông cậu Giang: "?"
Trần Uyển Ước lấy tập tài liệu mà cô Trần đã chuẩn bị, cũng là chứng cứ không cấp thiết thì không giao ra.
"Những người phụ nữ này là bà ba, bà tư, bà năm cậu nuôi, còn có vô số người nữa. Nghe nói cậu còn đánh số thứ tự mấy người này trên WeChat."
"Con nghĩ những chuyện này mợ biết, nhưng mợ không làm lớn lên vì chưa có chứng cứ."
"Nếu con đem tập tài liệu này ra ánh sáng, lúc đó cậu mới tiêu thật."
Đối với đàn ông trung niên, gia đình và sự nghiệp là quan trọng nhất, một cái bị tiêu tùng là rất đả kích rồi, nếu gia đình cũng bỏ ông, lúc này không khác gì chết.
Ông cậu Giang vừa nãy còn ôm tâm tình định phản kháng, bây giờ sợ là khó sống. Mấy năm nay sống tự do tự tại, bị cháu gái mình chỉnh một phát, sợ là sắp ốm đi mười cân.
"Cháu à, cậu không có làm chuyện gì có lỗi với cháu." Ông ta nặn ra một giọt lệ chua cay, "Trần gia thành như vậy cậu cũng không biết làm sao, mấy cổ đông nhằm vào con là vì lo nghĩ cho sản nghiệp nhà họ Trần, cũng không ai muốn giao quyền quản lý cho người ngoài cả."
"Chồng tôi không phải người ngoài." Dừng một chút, cô lại nói, "Hơn nữa, người quản lý công ty không phải anh ấy, là Chu Tứ. Về mặt pháp luật, cậu ta có quyền thừa kế từ cô."
"Cháu..."
Ông cậu Giang thở không nổi. Cậu ta còn không người ngoài sao?
"Được được được, cậu không giành công ty với con nữa, con mau bỏ mấy tấm hình đó đi, con muốn phá hỏng gia đình đang êm đẹp của cậu sao?" Cái chết đã tới mà ông ta còn mạnh miệng, "Bây giờ đàn ông ai không có tam thê tứ thiếp."
"Được thôi." Trần Uyển Ước mỉm cười, "Cậu về nói với đứa con gái cưng nhà cậu ấy, bảo cô ta sau này ít xuất hiện trước mặt tôi, mấy người mợ này tôi sẽ coi như không thấy."
******
Chuyện công ty tạm thời giải quyết xong, người quản lý ngoại trừ cô Trần và Chu Tứ, Hạ Kỳ Sâm cũng sẽ tìm người thích hợp khác. Sản nghiệp nhà họ Trần là tâm huyết của tổ tiên, Trần Uyển Ước không nỡ nhìn công ty đi đến bờ vực.
Trước khi đi, Trần Uyển Ước có khen Chu Tứ trước mặt cô mình một câu: "Cậu ta đúng là có bản lĩnh, ngay cả tiểu tam của ông cậu Giang cũng mò ra được, chắc là phải rình mò ở khách sạn lâu rồi."
Đối mặt với sự tán dương của cô, mặt Chu Tứ vẫn thản nhiên, không quan tâm.
Mặc dù cậu ta không lên tiếng nhưng cô vẫn biết đứa nhỏ này có năng lực, đồng thời cũng biết người đứng phía sau màn xảo quyệt khó tìm, Chu Tứ đã tìm kiếm năm năm nhưng vẫn không tìm được một chút đầu mối nào.
Sáu giờ tối, ráng chiều nhuộm đỏ tầng mây, cảnh vật ấm áp. Xe chậm rãi lái vào sân, người lái xe cũng không để ý thấy có người đứng trước cửa nhà.
Hạ Kỳ Sâm xuống xe mới nhìn thấy cô vợ nhỏ xinh đẹp của mình mặc một bộ váy đơn giản, mang một đôi giày đế bằng, dựa khung cửa lười biếng nhìn anh, mở miệng.
"Bây giờ mới sáu giờ."
"Không biết ai nói không về nhà ăn cơm vậy ta?"
Đúng thật là phụ nữ. Lúc trước mở miệng một cái là gọi chồng, bây giờ thì thành người nào đó. Hạ Kỳ Sâm về nhà sớm để xem tình trạng, cuối cùng bị cô giễu cợt, tâm tình muốn làm hòa cũng mất tiêu. Nghĩ tới chuyện tối qua cô gái nhỏ này té xỉu, là đàn ông càng khó chấp nhận.
Ở trên giường của anh, bởi vì người đàn ông khác mà bất tỉnh, chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Hạ Kỳ Sâm không lái xe vào nhà để xe mà đậu ở sân ngoài, thân hình cao lớn bị nắng chiếu tới hắt ra một bóng mờ. Anh đi tới bên cạnh cô, không có biểu cảm, "Anh chỉ về nhà lấy đồ."
Trần Uyển Ước: "Anh chắc chắn?"
Hạ Kỳ Sâm: "Chắc chắn."
"Sao không bảo thư ký lấy?"
"Cậu ta còn đang làm những chuyện khác."
"Anh muốn lấy cái gì?"
"Không liên quan tới em."
Trần Uyển Ước chặn lại, ánh mắt sắc bén không sợ hãi nhìn chằm chằm tên cẩu nam nhân này, không chớp mắt, muốn nhìn ra được sự dối trá trên mặt anh, tránh bị anh lừa bịp.
Cô đưa cánh tay nhỏ ra chặn lại, không có tính uy hiếp, đẩy một cái là đi. Nhưng đối với Hạ Kỳ Sâm, cô không thả tay thì anh vẫn không cách nào vào nhà.
Trần Uyển Ước nói từng chữ một: "Có thể vào nhưng anh phải nói anh định lấy cái gì trước đã. Trả lời trong vòng hai giây, không nói được chứng tỏ mục đích anh về nhà không đơn giản."
Hạ Kỳ Sâm mặt không đổi sắc trả lời: "Máy tính bảng."
Trần Uyển Ước: "Ở công ty có máy tính bảng mà."
Hạ Kỳ Sâm: "Còn phải lấy quần áo ngày mai mặc."
Trần Uyển Ước: "Không thể mua trên đường đi sao?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không thể."
Trần Uyển Ước: "Cho nên anh tính đêm nay không về nhà?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không về."
Trần Uyển Ước: "Có định lấy gì khác không?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không có."
Trần Uyển Ước: "Anh có nhớ em không?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không nhớ."
Trần Uyển Ước: "Vậy là anh không thích em?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không phải."
Phát hiện anh rơi vào bẫy, miệng cô hơi nhoẻn lên, từ từ buông tay, "Miệng anh ngọt quá, em tha cho anh đó."
Vào lúc này anh không muốn nhắc đến tình cảm với cô. Nhưng lời đã nói không rút lại được. Anh nhíu mày: "Uyển Uyển, bây giờ anh bận lắm, không có thời gian nói chuyện với em."
Nói xong xoay người lên lầu. Bóng lưng tỏa ra khí chất lạnh lùng chỉ chó cỏ Hạ Kỳ Sâm mới có, Trần Uyển Ước kìm nén thật lâu mới thôi ý định tìm dây xích để kéo anh lại bên mình.
Bọn họ về nước gấp rút, không chọn lựa kĩ càng nơi ở, không như cái biệt thự kiểu châu Âu cổ điển kết hợp với hiện đại ở nước E, cái biệt thự này ngoại trừ lớn, khắp nơi còn viết đầy chữ "tiền", có một vài chỗ không nổi bật nhưng chỉ cần đặt bình sứ và những bức tranh nổi tiếng vào là thấy "rất có tiền" ngay.
Ngày thường, Hạ Kỳ Sâm không quan tâm xem nhà mình thế nào. Nhưng hôm nay lúc đi ngang qua thư phòng, anh phát hiện nơi nào cũng có đèn sáng. Đèn thuộc loại xa hoa cầu kì, toát ra mùi tiền.
"Sao hôm nay lại bật đèn nhiều thế?" Hạ Kỳ Sâm thuận miệng hỏi người giúp việc bên cạnh.
Người giúp việc thành thật trả lời: "Là phu nhân bảo bật ạ."
Hạ Kỳ Sâm: "Cô ấy bảo?"
Người giúp việc: "Phu nhân nói cô ấy sợ tối, gặp chỗ nào tối sẽ bị sợ mà té xỉu, phu nhân bảo mọi người bật hết đèn lên, cửa sổ cũng mở ra hết."
Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm trầm mặc. Suy nghĩ đột nhiên rõ ràng, trong phút chốc bỗng dưng anh biết hôm nay cô muốn giải thích chuyện gì, mà đêm tân hôn và tối hôm qua tại sao cô té xỉu.
Do di chứng tai nạn năm năm trước để lại, Trần Uyển Ước sợ tối, thế nên cô mới té xỉu?
Là anh hiểu lầm. Hạ Kỳ Sâm nhớ lại sáng sớm nay mình đã đoạn tuyệt bỏ đi thế nào. Đại khái có thể đoán được sau này mình phải quỳ lên ván giặt đồ bao lâu rồi.
Lấy được máy tính bảng, Hạ Kỳ Sâm đi tới đi lui trong phòng thay quần áo, không tìm đồ mà là gọi cho thư ký, hỏi về túi xách và quần áo thịnh hành trong mùa này.
"Đúng... mua mấy bộ mà lúc trước cô ấy hay mặc, còn có túi xách cùng màu... Cô ấy thích màu gì à? Làm sao tôi biết, để nhìn thử xem."
Anh mở tủ quần áo của cô ra. Quần áo la liệt, còn có ví tiền treo ở phía trên.
Tủ quần áo vẫn chưa sắp xếp lại, rối tung. Trần Uyển Ước không thích người khác đụng vào tủ quần áo của cô, trên móc còn treo thêm mấy bộ nội y.
"Sao mà loạn thế —— "
Hạ Kỳ Sâm nhíu mày nói một câu, lấy nội y của cô ra. Lúc này, cửa phòng thay quần áo đột nhiên bật mở.
Trần Uyển Ước đứng ngoài cửa, thấy cảnh tượng trước mắt, cô há hốc miệng, khó nén vẻ kinh ngạc, đầu óc nhanh chóng hoạt động, sau đó cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn món đồ Hạ Kỳ Sâm đang cầm.
"Anh nói lấy quần áo... Là lấy cái này?"
Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Anh nên nói rằng mình chuẩn bị mua quà đền bù tội lỗi sáng nay hay nói mình cầm nhầm đây.
"Chồng." Trần Uyển Ước đồng cảm nhìn anh, "Mặc dù em không biết anh có chuyện gì nhưng em phải nhắc nhở một câu. Nếu anh mặc nó vào, anh sẽ càng ngày càng cong hơn đó."
Cô đã nói như vậy, bây giờ dù anh giải thích thế nào nữa thì cũng đều phí công.
Đương nhiên là cô biết anh vô tình cầm nhầm nội y của cô.
Chỉ là cô không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, tranh thủ cơ hội chọc anh. Tối hôm qua Hạ kỳ Sâm có chứng minh rằng anh là một người đàn ông thẳng, nhưng Trần Uyển Ước bày tỏ cô bất tỉnh, không nhớ gì cả.
Cho nên cô mới không kiêng kỵ ăn nói hàm hồ trước mặt anh, không kể hậu quả. Hạ Kỳ Sâm không giải thích gì nữa, ngón tay thon dài ung dung mở túi, lôi nội y của cô ra rồi vứt qua bên cô.
Mỗi động tác nhấc tay của anh rơi vào mắt cô, không những không buồn nôn mà còn mang tới một cảm giác không giải thích được, cấm dục, sức hút không cưỡng lại được. Gương mặt đẹp trai quá đáng và đường cong khuôn mặt hoàn mỹ được ánh đèn soi sáng, môi mỏng khẽ nhấp, môi anh cong lên nhưng không có nụ cười nào cả.
"Uyển Uyển."
Hai chữ khàn khàn vang lên, âm cuối vương vấn ở bên tai cô, giống như bị tiếng nói này mê hoặc, cô cũng quên mất mình phải đi ra ngoài.
Chờ tới lúc cô kịp phản ứng, cổ tay đã bị anh nắm lấy, kéo đi, xoay một vòng cuối cùng bị ấn vào cửa. Ngay sau đó, bên tai truyền tới tiếng khóa cửa. Không gian bị che kín càng làm người ta khẩn trương, Trần Uyển Ước ấp a ấp úng: "Anh, anh làm gì vậy..."
"Muốn thấy anh mặc đồ phụ nữ?"
"... Thật ra thì, muốn."
Một chữ "muốn" cất lên, bả vai cô chợt lạnh. Cô cúi đầu nhìn áo khoác đã rơi xuống chân, run lẩy bẩy, lắc đầu: "Không, không muốn..."
Hạ Kỳ Sâm cúi đầu, môi mỏng đặt lên chóp mũi cô, "Chuyện tối hôm qua, em còn có ấn tượng không?"
Cân nhắc hồi lâu, Trần Uyển Ước mới nói: "Chắc... có."
"Vậy em kể lại một lần thử."
"Đại khái là..." Trần Uyển Ước cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể chắp vá từng mảnh trí nhớ, "Tắt đèn lên giường cởi quần áo ngủ."
"Sau đó thì sao?"
"Hai phút sau, anh ôm em đi tắm... Hình như là vậy, em không nhớ rõ."
Trần Uyển Ước tự cho là mình đã kể hết, dù không nguyên vẹn lắm. Nhưng không biết sao mà mặt anh lại đen đi. Cô nói sai rồi? Không đâu.
"Hai phút???" Hạ Kỳ Sâm bắt được điểm mấu chốt, dùng tay nâng cằm cô lên, "Uyển Uyển, em nói xem anh nên phạt em thế nào?"
"Em lỡ lời, xin lỗi, em không cố ý, không phải hai phút." Trần Uyển Ước yếu ớt giơ tay lên, từ hai ngón biến thành ba ngón, "Ba phút, được chưa, a, anh làm gì vậy, sao anh lại cởi áo em ra!"
Cô dùng cả tiếng địa phương vùng Đông Bắc để chửi, Hạ Kỳ Sâm nghe vậy thì vừa giận vừa buồn cười, anh khạc ra hai chữ: "Làm em."
"..."
Pháo đạn ập lên đầu. Đàn ông đúng thật vô tình, buổi sáng nói đi là đi, buổi tối trở về lau súng, không cần mặt mũi nữa? À, chó cỏ không cần mặt mũi.
Năm phút sau, Trần Uyển Ước cảm khái. Chó cỏ không phải là người.
Anh lại định chơi ở phòng thay quần áo. Hơn nữa... còn không định tắt đèn. Trần Uyển Ước phát hiện tay áo sơ mi của anh hơi ngắn.
Lúc chuẩn bị cười nhạo anh rằng đam mê công việc quá mặc lộn áo, cô chợt nhớ đây là cái áo mình mua cho anh. Nghe nhân viên bán hàng đề cử nên tiện tay mua, không ngờ anh mặc thật. Đột nhiên có cái gì xông lên não.
Như anh nói, đúng là Trần Uyển Ước không hề đặt anh vào lòng. Một điểm này, cô không cần giải bày nữa. Hơn nữa, buổi sáng anh nói cũng không sai, cô và Dung Kỳ từng hợp tác một khoảng thời gian, cô cũng không nảy sinh tình cảm với anh ta huống chi là anh.
"Cái đó... Chồng." Trần Uyển Ước thổn thức, không thể không dè dặt nhắc nhở, "Hơi ngắn."
Hạ Kỳ Sâm nhíu mi nhìn cô. Trần Uyển Ước giải thích: "Em nói áo sơ mi hơi ngắn, anh đừng hiểu lầm."
"Anh biết." Anh tiện tay quăng dây nịt da qua một bên, sau đó đẩy cô sát vào tường, thờ ơ hỏi: "Vậy em cảm thấy anh có ngắn không?"
Trần Uyển Ước: "Cái gì? Em, em, sao em biết được???"
Hạ Kỳ Sâm: "Vậy anh đi vào để em tự đo."
Trần Uyển Ước: "???"