Sau khi trở về điều Kyo làm đầu tiên là tìm kiếm tung tích của Nia. Dĩ nhiên hắn có thể hỏi ba hắn nhưng bởi vì lòng tự trọng cùng sự giận dỗi vì ba hắn đã giấu giếm mọi chuyện không kể cho mẹ con hắn nghe nên hắn tuyệt sẽ không mở lời giải hòa trước.
Vốn ban nãy cũng vì nhìn nhầm mái tóc bạch kim kia đã mừng hụt một hồi nên không suy nghĩ nhiều không chần chờ nhảy xuống vách đá cứu nhầm tên này… Cuối cùng cứu lên không ngờ lại là một thằng con trai… Quá nhục, ban nãy còn ôm hắn vào lòng, nghĩ đến mà sôi máu, da gà nổi đầy người. Bây giờ hắn còn dám đánh mình, Kyo có cái danh Ma vương cũng không phải để chơi, kẻ không động đến hắn còn bị hắn chỉnh gần chết, kẻ dám động đến hắn không nói cũng biết thảm như thế nào…
Về phần thiếu niên tóc bạch kim kia so với Kyo cũng phẫn nộ không kém. Hắn nếu ban nãy không bị Kyo bất ngờ gọi cũng không có giật mình mà ngã xuống biển, cũng không phải đi dạo một vòng Quỷ môn quan. Kyo cứu hắn là điều đương nhiên, nhưng cái thái độ khinh người đó là sao? Cứu người thì rất giỏi sao? Nếu không phải tại Kyo, hắn có thể xém chết như vậy sao?
Cả hai đều không ưa nhau, nhìn nhau không vừa mắt nên sau vài giây đấu mắt lập tức không chần chừ lao vào quần nhau…
Kyo đánh người nhiều nhưng lần đầu tiên gặp phải cái loại "sống dai như đỉa" giống tên gì gì đó này. Cái này cũng phải cảm ơn mấy đứa trẻ ở cô nhi viện bình thường đánh đập thiếu niên tóc bạch kim, ăn đòn nhiều như cơm bữa nên khả năng chịu đòn của hắn so với bất kì ai cũng dai dẳng hơn. Thế nhưng cái kiểu triền đấu này lại khiến Kyo rất mất kiên nhẫn hoặc là nói hắn sắp kiệt sức con mẹ nó rồi…
Một hồi vật lộn, cả hai mệt nhừ người cùng lăn trên bờ cát mà thở phì phò. Người ta thường nói không đánh nhau thì không thân, trải qua trận đánh đến không biết trời đất này Kyo và thiếu niên tóc bạch kim kia bỗng chốc như trở thành bằng hữu tri kỉ. Giữa hai người như có thêm một sợi dây vô hình kết nối họ lại gần nhau.
(TTDH: *ánh mắt ái muội* Hóa ra tình cảm của hai người là như thế…~ Chúng độc giả:*đồng loạt rùng mình* Tác giả, ngươi đừng làm chúng ta sợ…)
"Này! Tên tôi là Min Kyo. Cậu có thể gọi tôi là Kyo. Tên cậu là gì?"
Kyo thế nhưng chủ động lên tiếng bắt chuyện. Lần này đến lượt thiếu niên tóc bạch kim im lặng không trả lời. Ánh mắt hắn bỗng trở nên mê mang.
"Sao thế?" Kyo nghi hoặc dường như cũng phát hiện tóc bạch kim trở nên kì lạ, hình như cảm xúc có vẻ bất ổn…
"Không có gì… Tôi chỉ là chính mình cũng không biết bản thân tên là gì thôi. Nghe người ta nói ba tôi họ "Han"."
"Họ "Han"!?"
Kyo dường như cũng biết thiếu niên tóc bạch kim cũng có tâm sự riêng nên không hỏi tới cùng mà chỉ hơi hơi nhíu mày… Rồi như nhớ ra điều gì Kyo bỗng nở nụ cười sáng lạng: "Vậy từ giờ tên là Han Kang Y đi. Nó có nghĩa là "định mệnh" đó…"
"Đinh mệnh… Kang Y…"
Thiếu niên tóc bạch kim, à không… phải là Kang Y mới đúng. Kang Y cũng nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ gật đầu: "Từ giờ tôi tên Kang Y, Han Kang Y…"
Kyo mang theo Kang Y trở về nhà nhờ ba hắn làm thủ tục nhận nuôi Kang Y. Đây có thể nói là yêu cầu đầu tiên hắn nhờ ba mình nên ông gần như đồng ý không cần suy nghĩ. Cũng nhờ chuyện đó mà quan hệ giữa hai ba con mới dễ chịu hơn một chút…
Duy chỉ có cái khuôn mặt lạnh lùng như đưa đám kia của Kang Y khiến Kyo rất đau đầu: "Cậu không thể cười nhiều một chút sao? Mọi người vì cái bản mặt lạnh của cậu mà đặt hẳn cho cậu cái biệt danh Hoàng tử băng giá luôn rồi đấy."
Kang Y lười nhác đưa mắt nhìn Kyo: "Kệ họ đi. Ma vương!"
Trả thù a! Trả thù trắng trợn, Kyo trắng mắt liếc Kang Y một cái, bĩu bĩu môi không thèm nói nữa. Mới gián tiếp gọi biệt danh của hắn đã bị hắn đốp trả lại, không hiểu đám người đó thấy hắn "băng giá" ở chỗ nào chứ?