Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa rơi, từng bông tuyết nhỏ xíu trắng muốt mà lạnh ngắt.
Trong một ngôi biệt thự rộng lớn được xây theo kiểu nửa hiện đại nửa cổ điển mang hơi hướm Châu Âu. Dọc hành lang dài có treo đầy những bức tranh mang tông màu sáng ấm áp mà không làm mất đi vẻ tao nhã, phần nào làm dịu đi sự giá lạnh vốn có của mùa đông ở đất nước Đại Hàn này.
Cánh cửa lớn dẫn vào biệt thự hơi hơi hé mở, một cái đầu nho nhỏ ló ra nhìn ngắm mọi thứ lạ lẫm xung quanh biệt thự nhà mình, ánh măt màu đen sậm hết sức hứng thú hết ngó qua bên này lại ngó qua nơi khác...
Đang lúc cậu nhóc hứng thú quan sat thì một giọng nói từ ái mang theo ý cười nhàn nhạt phát ra từ phía sau lưng cậu khiến cậu nhóc hơi hơi giật mình: "Kyo, con làm gì mà lén lút thế?"
"A, mẹ, mẹ dậy hồi nào vậy?" Cậu nhóc vội thụt đầu lại đóng sập cánh cửa lớn sau lưng rồi nhanh chóng chui vào lòng người mẹ vừa từ tầng hai của biệt thự đi xuống... Mẹ cậu là một người phụ nữ xinh đẹp, bà mặc bộ đồ ngủ màu tím bó sát người càng tôn lên nét quyến rũ và sự quý phái khó cưỡng lại.
Người phụ nữ nửa đùa nửa thật nhìn đứa con trai bé bỏng, ánh mắt âu yếm đầy yêu thương, bàn tay thon dài trắng nõn xoa lên đầu Kyo: "Tại Kyo không muốn ngủ với mẹ nên mẹ lạnh không ngủ được đó."
Kyo hai má phúng phính đỏ hồng, dậm chân xuống đất tỏ vẻ bất mãn: "Mẹ! Năm nay con 13 tuổi rồi, đã lớn rồi. Nam nữ thụ thụ bất tương thân."
"Gì chứ thằng nhóc này, mới 13 tuổi mà đã chán mẹ rồi sao? Mẹ thật đau lòng a..." Người mẹ giả vờ ôm tim thương tâm.
Cậu bé trên trán rơi xuống ba đạo hắc tuyến, mãi sau mới dùng bộ dáng một tiểu đại nhân ôm trán thở dài bất đắc dĩ: "Mẹ đã 37 tuổi rồi đó tới khi nào thì mẹ mới ra dáng một người lớn đây hả?"
Người mẹ bị bộ dáng tiểu đại nhân của Kyo chọc cười đưa tay xoa đầu cậu: "Được rồi không thèm chấp với con nữa. Ba vừa gọi điện cho mẹ, khoảng 1 giờ nữa sẽ tới đón chúng ta, con không mau đi thay quần áo đi lát nữa sẽ bỏ con ở lại."
Kyo quẹt mũi không cam lòng nghe mẹ cậu đánh trống lảng nhưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nên cũng đành nhu thuận gật gật cái đầu nhỏ: "Dạ, vâng"
Mẹ Kyo là con lai, từ nhỏ đã sống bên Mĩ, ba cậu thì lại là người Hàn chính tông. Hai người gặp nhau trong một chuyến du lịch vòng quanh thế giới rồi trúng "tiếng sét ái tình trong truyền thuyết". Họ yêu nhau 2 năm, tuy đã đăng kí kết hôn nhưng lại chưa chính thức đám cưới. Ba Kyo là người thừa kế tập đoàn lớn nhất nhì Đại Hàn Dân Quốc nên công việc rất bộn bề, dù biết mẹ Kyo đã mang thai và sinh ra Kyo nhưng lại chưa thể đón hai mẹ con về nước làm đám cưới được. Mãi cho đến mấy năm gần đây khi tập đoàn của ba Kyo đã có thể đứng vững trên thị trường tài chính Đại Hàn Dân Quốc nên ông cũng an tâm buông lỏng công việc mà nghỉ ngơi đón hai mẹ con.
Lần này hai mẹ con Kyo tới Hàn Quốc một là để cả nhà đoàn tụ hai là tổ chức lễ kết hôn cùng ba Kyo...
[Tíng tong...Tíng tong...]
"A có tiếng chuông cửa chắc là ba đến đó mẹ, con ra đón ba nha."
Đang lúc chuẩn bị cùng mẹ đợi ba đến đón nên vừa nghe thấy tiếng chuông cửa Kyo đã vội bật dậy khỏi ghế, lon ton chạy xuống tầng một mở cửa. Vốn tưởng là ba tới, ai ngờ, không phải… Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xịu xuống...
"Xin hỏi chú là ai ạ?"
Tuy mất hứng nhưng là một đứa trẻ được giáo dục tốt, Kyo rất lễ phép hỏi người đàn ông lạ lẫm mặc vest đen đang đứng trước cửa.
"Chú là người quen của ba cháu, mẹ cháu có nhà không?"
"Dạ, mẹ cháu..."
Kyo chưa kịp trả lời thì tiếng của mẹ đã vọng từ hành lang xuống kèm theo là tiếng bược chân của mẹ cậu: "Kyo, có phải là ba không con?"
Kyo quay đầu lại đang định lên tiếng trả lời mẹ thì bất ngờ có một bàn tay to khỏe cầm theo một chiếc khăn tay vòng từ đằng sau đã ghìm chặt vào miệng cậu khiến cậu không thể lên tiếng... đã vậy đầu óc còn ngày càng choáng váng, là thuốc mê?
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Kyo chỉ kịp thấy rất nhiều bóng đen ùa vào nhà cậu... Bọn họ là ai? Tại sao lại muốn bắt cậu? Mẹ cậu có phải đang gặp nguy hiểm hay không!?
...
Mẹ...
...