Bầu trời những ngày cuối hạ đầu thu bỗng âm u khác thường. Thỉnh thoảng mưa lại đổ xuống rả rích. Những vũng nước đọng lại trên đường sau cơn mưa phản chiếu lại hình ảnh bầu trời xám xịt, một màu xám u ám...
Qua ô cửa sổ nhìn và một ngôi nhà của tầng lớp hạ lưu, ta bắt gặp một hình ảnh hết sức quen thuộc: hình ảnh một đứa con đang nổi giận với mẹ của mình... Ách~ hình như có sự nhầm lẫn nào đó ở đây thì phải. Để tránh phán đoán sai lầm mà vội vã gán cho đứa con tội danh bất hiếu, ta hãy lắng tai lại nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con đã. Trên đời này làm gì có đứa con nào vô duyên vô cớ nổi gận với mẹ của mình chứ!?
"Mẹ! Mẹ có biết đây là lần thứ mấy trong tháng mẹ bị đuổi việc rồi không hả?"
Người mẹ nức nở "Hix... Mẹ cũng đâu có muốn, chỉ là mẹ lỡ tay làm vỡ có 7 cái bát thủy tinh, 5 cái đĩa gốm sứ thôi mà. Hix hix..."
Đứa con ngồi trên ghế mặt tối sầm lại, môi mím chặt thành một đường thẳng, bàn tay bị nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh. Cô đang kìm nén chính mình không một ngụm bóp chết cái người mà cô gọi là mẹ này....
Han Sea Bi cô tự nhận kiếp này chưa làm chuyện thương thiên hại lí nào, vậy mà lại phải chịu kiếp khổ nạn này. Thử hỏi trên đời này có ngưới mẹ nào chỉ biết làm khổ con gái kia chứ!? Vậy mà có đấy chính xác thì đó chính là cái người mà cô gọi là mẹ kia kìa. Mẹ cô không chỉ ngốc nghếch mà còn không làm nổi việc gì ra hồn cả. Rửa chén thì làm bể chén, phục vụ bàn thì làm đổ thức ăn, nấu ăn thì quên không tắt bếp... Có phải kiếp trước cô đắc tội gì với ông trời hay không mà kiếp này cô phải chịu khổ nạn này chứ!?
~~~
Chuyện bắt đầu từ ba tháng trước, vào ngày cô nhận được giấy tốt nghiệp trường Sơ đẳng (tương đương với trường Tiểu học) thì cùng lúc cô cũng nhận được giấy thu hồi nhà đất của Ngân hàng... Nguyên lai sự việc, tất cả là do người cha vô dụng bất tài của cô, ông ta đem giấy tờ đất đi thế chấp Ngân hàng để xoay vốn làm ăn nhưng không ngờ lại thua lỗ... Không có tiền trả nợ nên Ngân hàng đã tịch thu nhà của cô cùng toàn bộ tài sản... Còn mẹ con cô trở thành người vô gia cư không nhà không cửa.
Cũng may 5 năm học Sơ đẳng cô đều là học sinh ưu tú của trường nên khi biết mẹ con cô gặp khó khăn nhà trường thậm chí đã mở đợt quyên góp ủng hộ mẹ con cô, nhờ số tiền đó cô và mẹ tạm thời thuê được một ngôi nhà sống qua ngày...
Nhưng Sea Bi biết cô và mẹ không thể mãi sống như thế này, tiền dù có nhiều cũng không thể tiêu mãi không hết huống hồ số tiền mẹ con cô có cũng chẳng phải nhiều gì cho cam. Vậy là cô bắt đầu lao đầu vào công cuộc kiếm tiền, Sea Bi cũng không nhớ mình đã làm bao nhiêu việc, cô chỉ biết làm làm làm... Cô làm bất kì việc gì có thể kiếm ra tiền, từ bóc tỏi, đính mắt gấu, giao báo giao sữa, phục vụ tiệm ăn,... Ban đầu công việc có vẻ hơi quá sức nhưng dần dần quen với tiến độ làm việc, Sea Bi sẽ lại nhận thêm việc, làm thêm giờ...cô hầu như làm việc quên ăn quên ngủ, thời gian nghỉ mỗi ngày chưa tới 5 tiếng đồng hồ. Những ngày tháng đó Sea Bi cả đời này sẽ không bao giờ quên, cũng nhờ nó mà cô biết yêu qúy đồng tiền (Chúng độc giả đồng loạt kinh bỉ cô, hám tiền thì cứ nhận là hám tiến đi còn lấy lí do này nọ nữa).
Có lẽ cuộc đời cô và mẹ sẽ mãi u tối như thế nếu cô không gặp được D...