Chương 10:
Không thể làm pha lê hiển nhiên không thể đả kích đến cọng thần kinh thô của Giang Du, hắn hồi phục nhanh chóng và bắt đầu lập ra những kế hoạch đầy tham vọng.
Những ngày kế tiếp, Giang Du sắm thật tốt vai người mới xuyên qua, như một anh nhà quê nhìn cái gì cũng mới lạ, nhìn cái gì cũng tò mò, ngay cả Minh Thụy đang độ tuổi trêu mèo chọc chó mà phải cam bái hạ phong.
Trải qua nhiều năm mài giũa của mẹ chồng, Tề thị vẫn luôn tự xưng có khả năng chịu đựng cường đại, nhưng sau khi kiến thức lực phá hoại của Giang Du cũng phải rớt nước mắt -- -- Minh Thụy và Minh Lan hiếu động nghịch ngợm chút xíu đâu đáng là gì, so sánh với tên kia thì thật sự là hai đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện có thể nói là hoàn mỹ, chỉ vì từ trước mình không biết quý trọng đấy thôi!
Một mặt, Tề thị đau đớn bóp nát cây chổi lông gà, hận không thể lôi Giang Du sắp leo lên nóc nhà lật ngói đè xuống quất cho một trận; mặt khác, dưới sự an ủi của cha Phó, nói rằng đây chỉ là giai đoạn đầu tư trước, Giang gia có thể mang đến càng nhiều lợi ích, bà tiếp tục cắn răng chịu đựng, giấu đi tất cả những đồ dễ vỡ trong nhà.
Giang Du vẫn hồn nhiên chẳng hề cảm giác được không khí càng ngày càng quỷ dị xung quanh, hắn đắm chìm trong thế giới nhỏ của bản thân không cách gì tự kềm chế, mỗi ngày ngồi xổm ở một nơi khác nhau.
Bất cứ chỗ nào hắn tìm tới là y rằng sẽ bị đào bới tung tóe, ngay cả tường trong nhà cũng bị hắn lặng lẽ moi rớt một miếng, xem bên trong có bê tông cốt sắt hay không.
Khi Minh Cẩm vào phòng, đầu tiên là nhìn thấy Tề thị nghiến răng nghiến lợi kiềm nước mắt chua xót trước mặt lão cha, bên cạnh là Minh Thụy và Minh Lan bị Tề thị phạt đứng thẳng.
Hai đứa nhóc bĩu môi, hiển nhiên không phục lắm, quả thật bọn họ đi theo Giang Du quậy tưng bừng, nhưng dù sao cũng chỉ là tòng phạm, đâu có lý gì đầu lĩnh thổ phỉ ung dung ngoài vòng pháp luật trong khi hai tiểu lâu la bị phạt?!
Tề thị mặc kệ trong lòng hai anh em nghĩ gì, hỏi Minh Cẩm: "Đồ của Lý gia làm xong chưa?"
Ở trong thôn Minh Cẩm có cô bạn thân tên Lưu Tiểu Ngọc, năm ngoái được gả cho Lý Tiến không cha không mẹ, hiện tại đã hoài thai.
Bởi vì cô nàng bị thai nghén không cách gì thêu thùa may vá, nhờ Minh Cẩm làm bộ đồ rộng rãi, nhân tiện gởi ít tiền công để Phó gia dư dả chút.
"Tối hôm qua mới làm xong ạ." Minh Cẩm gật đầu, cười chêm thêm một câu: "Nếu không vì mấy ngày nay trong nhà...!bận rộn thì xong sớm rồi."
"Còn cười được," Tề thị trừng mắt lườm nàng một cái, "Thấy vui lắm hả?"
Minh Cẩm cuống quít lắc đầu, mặt mày méo xẹo: "Không thấy vui chút nào ạ, quá khó chơi."
Tề thị bị bộ dáng vô liêm sỉ của nàng chọc cười, vươn tay cốc lên trán nàng, "Con gái lớn như vậy mà còn giỡn hớt."
"Đau quá." Minh Cẩm bịt trán mếu máo, vẻ mặt kính sợ, "Lực tay của mẹ càng ngày càng uy phong mãnh liệt, thật sự trong phạm vi trăm dặm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
"Có nghiêm trọng vậy không?" Tề thị chưa đã thèm thu lại ngón tay, quả nhiên đỏ một mảnh, bà xoa xoa trán cho Minh Cẩm, "Vừa rồi cha con ngăn cản không để mẹ ra tay dạy dỗ hai đứa kia, hỏa lực bị tích tụ."
Minh Cẩm bất đắc dĩ nhìn cặp sinh đôi đang cười trộm bên cạnh, ai biểu nàng một hai phải tạo không khí sinh động làm chi, xứng đáng tự tìm ngược.
"Con đến đưa đồ cho Lý gia đi." Tề thị thấy Minh Cẩm không nói gì, bèn phân phó.
"Mẹ không đi ạ?" Minh Cẩm ngạc nhiên.
Đây không hợp với lẽ thường nhe, Tề thị chính là rồng giữ của, trình độ ham thích được cầm vàng bạc trong tay khiến người kinh ngạc cảm thán, đặc biệt là những vụ tiền trao cháo múc kiểu này, không thể để Minh Cẩm đi một mình chứ nhỉ?
"Ta phải ở nhà trông chừng." Tề thị mặt ủ mày ê chỉ về hướng phòng Giang Du.
Lúc này hắn còn đang ngủ, trong nhà có thể yên lặng một lát, đợi chút tỉnh lại nếu không ai trông chừng, chẳng biết còn gây ra họa gì.
Cha Phó nhìn hai mẹ con như hai kẻ dở hơi, nhịn không được phì cười, bị Tề thị nguýt một cái vội quay đầu đi.
"Con mau đi đi." Tề thị xua tay, "Cứ đem đồ qua đó trước, tiền bạc lấy sau cũng được.
Bây giờ người con bé nặng nề, đừng trì hoãn chuyện này."
Minh Cẩm cũng nghĩ đến Lưu Tiểu Ngọc, gật đầu thưa vâng rồi xoay người ra cửa.
Lý gia cách Phó gia không xa, khi Minh Cẩm đến nơi, Lưu Tiểu Ngọc còn đang ăn sáng, thấy nàng thò đầu vào bèn kêu: “Vào đây ngồi đi!”
Bụng Lưu Tiểu Ngọc đã bắt đầu hiện sơn lộ thủy, cô nàng không xuống giường mà chỉ vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho Minh Cẩm ngồi xuống.
“Lần trước ta tới còn ăn cái gì nôn ra cái nấy, lần này sao ăn nhiều vậy?” Minh Cẩm nhìn thoáng qua cơm canh trên bàn, trợn tròn mắt.
Trên bàn bày đầy tràn, nào là trứng gà, bánh nướng áp chảo, canh, còn có vài món thịt thà mỡ màng, bữa sáng chẳng phải quá hoành tráng?
Trước đây nghe đồn một số người trở nên rất thích ăn uống sau khi mang thai, nhưng nàng chưa từng chứng kiến ai ăn nhiều như vậy.
“Ta không biết sao lại thế này,” Lưu Tiểu Ngọc hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nhịn không được cắn một miếng bánh bột ngô, “Trước đó không muốn ăn một miếng nào, ngửi mùi cơm là buồn nôn; hiện tại ăn mạnh, còn siêu thích ăn thịt, lão nhà ta bị ta hành hạ quá sức.”
Cô nàng nhắc tới trượng phu nhà mình rõ ràng là bộ dáng "Cậy sủng mà kiêu", Minh Cẩm không khỏi bật cười: “Chẳng biết năm đó ai khóc la không chịu lấy chồng.”
Lý Tiến tuy là người trung thực và có năng lực nhưng tướng mạo khó coi, hầu như có thể dùng hiện trường tai nạn xe cộ để miêu tả mức độ thảm thiết của dung nhan anh ta, bởi vậy mãi vẫn chưa kiếm được vợ.
Năm đó khi Lưu gia đồng ý mối hôn nhân này, Lưu Tiểu Ngọc một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng bị mẫu thân hung hăng đánh cho một trận mới ngoan ngoãn kết hôn, ai ngờ chưa đến một năm đã lập tức thay đổi hoàn toàn.
Minh Cẩm nhìn xung quanh, trong nhà sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, đồ đạc cần thiết đều có đủ.
Gương mặt bánh bao của Lưu Tiểu Ngọc càng thêm đầy đặn, vẻ mặt cũng vui sướng hạnh phúc, tay nhẹ nhàng đỡ bên hông, nụ cười mang theo một tia mẫu tính sáng rọi khiến Minh Cẩm suýt không nhận ra cô bạn chơi thân từ nhỏ.
“Chuyện cũ rích còn nhắc lại làm gì?” Lưu Tiểu Ngọc giả vờ tức giận đập Minh Cẩm một cái, hỏi, “Quần áo làm xong rồi?”
“Thì đem đến cho ngươi nè.” Minh Cẩm cười mở ra bao phục trong tay.
“Tay nghề của ngươi càng ngày càng tiến bộ.” Lưu Tiểu Ngọc vuốt ve bộ đồ, hấp tấp bảo Minh Cẩm, “Mau canh cửa giùm đi, ta thay ngay.”
“Ngươi làm gì nóng nảy như con khỉ vậy?” Minh Cẩm kinh ngạc.
“Ngươi cũng biết ta mà,” Lưu Tiểu Ngọc mặt mày đau khổ, “Trước nay đều thích mặc đồ bó sát, mấy ngày qua ăn uống ngon miệng, lão nhà ta lại không cho ăn ít, người phình to như cái màn thầu, bụng cũng to ra, hầu hết y phục cũ không thể mặc vừa.
Nhìn bên ngoài còn miễn cưỡng trông được, bên trong không dám cột dây.” Nói xong bèn vén áo cho Minh Cẩm xem.
Minh Cẩm liếc nhìn, quả nhiên áo lót hầu như không che được vòng bụng, khó khăn lắm mới dùng mảnh vải buộc lại, rốt cuộc không nhịn được cười khúc khích: “Không tệ không tệ, vừa trắng vừa béo.”
“Ngươi đừng chọc giận ta.” Lưu Tiểu Ngọc ngang ngược hất cằm, chỉ vào bụng mình, “Ta không thể bị hù dọa, nơi này còn một đứa bé đấy.”
“Ngươi dùng chiêu này mà đối phó với Lý Tiến nhà ngươi.” Minh Cẩm cười nhạo, “Mang thai thôi chứ có gì đâu, coi bộ dáng của ngươi kìa, nói ngươi trắng nõn mập mạp bộ không đúng sao?”
“Ngươi có bản lĩnh thì cũng sinh con đi?” Lưu Tiểu Ngọc liếc xéo nàng, bộ dáng không ai bì nổi.
“Xì.” Minh Cẩm coi thường, chút này chưa đủ trình độ làm nàng đỏ mặt đâu, “Lấy chồng sinh con cũng không tiến bộ, đi học vài câu hù dọa người?”
Lưu Tiểu Ngọc lúng túng cười cười, nghĩ tới hôn sự của Minh Cẩm bèn hiếu kỳ hỏi: “Nhắc mới nhớ, sao Lục gia mà ngươi đính hôn còn chưa tới đón dâu?”
“Ta đã nói với mẹ, để ta ở nhà thêm mấy năm, ngàn vạn lần đừng bắt chước mẹ Tiểu Ngọc.” Minh Cẩm nhại lại giọng điệu kiêu kỳ của Lưu Tiểu Ngọc năm trước: "Nếu bắt con lấy chồng sớm, con đi theo Trư Bát Giới!"
Lưu Tiểu Ngọc giả vờ tức giận đẩy nàng ra, “Mau đi canh cửa cho ta, đừng nhí nhố.”
Minh Cẩm cười lau nước mắt, ngoan ngoãn đi khép cửa lại rồi giúp Lưu Tiểu Ngọc hành động không tiện thay quần áo.
“Bây giờ mới có thể thở được, mấy ngày qua ta thật khó chịu muốn chết.” Lưu Tiểu Ngọc đỡ hông, vẻ mặt thỏa mãn.
“Tại ta bận quá,” Minh Cẩm nói, “Bằng không có thể làm xong sớm mấy ngày đưa tới cho ngươi.”
“Ta biết.” Lưu Tiểu Ngọc nghe xong, vẻ mặt hóng hớt, “Mau nói ta nghe, người tới nhà ngươi là ai vậy? Có phải thiếu gia họ Lục mà ngươi đính hôn không?”
“Ngươi nghĩ tới đâu rồi, mẹ ta cũng chưa nhọc lòng chuyện hôn nhân của ta như ngươi.” Minh Cẩm buồn cười chọc chọc gương mặt bánh bao tròn vo của Lưu Tiểu Ngọc, chỉ chỉ bụng cô nàng, “Rảnh quá thì nghỉ ngơi đi, đừng nghe gió đoán mưa, dạy hư con nít.”
“Mấy bà lão nhiều chuyện trong thôn đều bàn tán xôn xao kìa, đều là mấy bà có bốn thế hệ con cháu, đồn thổi còn giựt gân hơn ta.” Lưu Tiểu Ngọc chun mũi, không cho Minh Cẩm nói sang chuyện khác: “Kể nhanh lên, sao ta nghe nói đầu óc hắn không thông minh lắm?” Cô nàng nói một cách uyển chuyển, ánh mắt lại biểu hiện rõ ràng nàng ta muốn tuôn ra hai chữ “Ngu ngốc”.
Minh Cẩm dở khóc dở cười, lắc đầu đính chính: “Không phải người Lục gia.”
“May quá.” Lưu Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chửi rủa: “Ta biết ngay bọn họ đồn bậy, sao Minh Cẩm có thể lấy một đứa...”
Minh Cẩm lườm một cái làm Lưu Tiểu Ngọc im miệng, cười cười, “Rốt cuộc là người nào thế, nghe nói nhặt được?”
“Không phải.” Minh Cẩm lắc đầu, “Là bà con xa của cha ta la cà đến đây, vừa tới đã ra bờ sông chơi, kết quả ướt nhẹp bị nhiễm phong hàn nên không cách gì rời đi, chỉ có thể ở nhà ta dưỡng bệnh.”
Dù sao Giang Du là người ngoài, đến ở trong nhà cũng phải có lý do.
Tề thị và bà cụ Phó bàn bạc một hồi, quyết định công khai là họ hàng xa của Phó gia đến đây ở tạm.
Bởi vì Giang Du không nhớ gì cả, Phó gia chỉ có thể âm thầm chờ đợi người nhà hắn đủ thần thông quảng đại để tìm tới thôn này, mau chóng đưa hắn về.
“Sao ta nghe đồn hắn náo động đòi bỏ đi, còn phá đổ tường nhà ngươi nữa?” Lưu Tiểu Ngọc thật cẩn thận hỏi.
“Ngươi chẳng động não chút nào,” Minh Cẩm cười yếu ớt, “Hắn mới bao lớn, làm sao có thể phá tường? Thật ra chỉ đi theo Minh Thụy phá phách làm tróc một mảnh tường thôi.”
“Nói cũng đúng,” Lưu Tiểu Ngọc bị Minh Cẩm thuyết phục, lại khẩn trương hỏi, “Nhưng về vụ này, mẹ ngươi không dậm chân à?”
Minh Cẩm nén cười, “Không có.”
Tề thị chỉ hơi phiền não, bà vẫn luôn chờ đợi sẽ có chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Từ cử chỉ khí độ của Giang Du, lại nhìn mức độ kén ăn của hắn, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy hắn có vẻ là thiếu gia của một đại gia nào đó, biết đâu đây là phần kỳ ngộ của Phó gia.
Nếu được việc, Phó gia có thể thịnh vượng một lần nữa, không cần đi theo Tề gia kinh doanh.
Trước đây Tề thị cảm thấy cuộc sống quá mức vô vọng, nhưng hiện giờ như thế rất tốt, một hơi tới hai cơ hội, không biết chọn cái nào tốt hơn -- vốn đã thuyết phục xong Tề Tư Vinh mang theo trượng phu đi buôn bán, Tề Tư Vinh khó khăn lắm mới nhận lời, bỏ lỡ cơ hội này thật sự đáng tiếc; nhưng thấy Giang Du là con cá lớn lại không nỡ buông tha, làm Tề thị mấy đêm trằn trọc không ngủ ngon giấc.
“Nhà ngươi thật không tệ.” Lưu Tiểu Ngọc hâm mộ nhìn Minh Cẩm khen, “Mẹ ngươi lợi hại như vậy mà lại rất hiếu thuận với bà bà.”
“Lão thái thái nhà ta là người hiểu chuyện.” Minh Cẩm mỉm cười.
Tiểu bối có hiếu thuận hay không, trước nay đều từ trong miệng lão nhân nói ra, chỉ cần không gây náo loạn, đóng cửa lại ai biết mẹ chồng nàng dâu nhà người ta rốt cuộc sống chung thế nào? Tuy bà cụ Phó ở nhà rất nghiêm túc lại hay bắt bẻ, nhưng mỗi khi có người hỏi thăm chuyện nhà, trước nay bà cụ đều khen con trai con dâu hiếu thuận hiểu chuyện, chưa hề nói nửa câu không tốt về Tề thị với người ngoài.
Tề thị cũng là người biết điều, mẹ chồng giữ thể diện cho mình ở bên ngoài, vậy thì ở nhà dù bị mắng đến bốc hỏa đều miễn cưỡng nén xuống lắng nghe, mười mấy năm không đỏ mặt.
“Cũng may ta không có bà mẫu, bằng không thật đúng là chẳng biết phải sống thế nào,” Lưu Tiểu Ngọc bất đắc dĩ kể, “Cứ xem mẹ ta và tổ mẫu kìa, tết năm nay suýt nữa là đánh nhau.
Người hơn bảy mươi tuổi vẫn có thể lập tức phóng từ trên giường xuống đất, chân cẳng còn linh hoạt hơn ta.”
“Người già thân thể khỏe mạnh là phúc phận,” Minh Cẩm an ủi, “Tổ mẫu và mẹ ngươi đấu nhau ngần ấy năm, nếu thật ngừng nghỉ, không chừng ngược lại không khỏe mạnh như hiện tại.”
“Ngươi đang an ủi ta sao?” Lưu Tiểu Ngọc nghiến răng chồm tới, giơ tay muốn véo má Minh Cẩm.
“Ôi chao, coi chừng cái bụng.” Minh Cẩm lanh lợi né tránh, đứng xa xa nhìn Lưu Tiểu Ngọc cười híp mắt..
Chương 11:
Minh Cẩm từ nhà Lưu Tiểu Ngọc về, thuận đường đưa tiền cho Tề thị, mới ra khỏi phòng đã bị Minh Lan túm lấy kéo sang bên cạnh.
“Sao thế?” Minh Cẩm không chú ý bị lôi đi, quay đầu nhìn em gái, “Lôi lôi kéo kéo, để tổ mẫu thấy được bị la cho xem.”
“Tổ mẫu vào nhà rồi.” Minh Lan bĩu môi lẩm bẩm, “Đã vài ngày không ra ngoài.”
Ngay từ đầu bà cụ Phó còn hơi do dự đối với Giang Du, sợ nhặt phải con nít nhà ai vứt bỏ, trong nhà vốn không giàu có gì mà thêm một miệng ăn tốn biết bao lương thực. Thế nhưng qua mấy ngày quan sát thì bà cụ đã yên tâm, lén nói với cha Phó thằng bé này tuyệt đối được gia đình giàu có nuông chiều ra, nhà bình thường đâu thể nào phá phách đồ đạc như vậy, còn toàn chọn đồ quý tốt, mắt không chớp là có thể đập hư, thái độ vô cùng bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên, ngay cả bà cụ sống lâu như vậy mà cũng theo không kịp.
Bà cụ do dự thật lâu, rốt cuộc nên để bọn nhỏ tiếp xúc với hắn nhiều hơn hay nên cách xa -- Tiếp xúc nhiều thì sợ Minh Thụy nhiễm thói ăn chơi trác táng, nhưng gia tộc sau lưng hắn có thể là một cơ hội lớn lao đối với Phó gia. Tâm tư rối rắm xoay chuyển vài ngày, rốt cuộc sau khi Giang Du không cẩn thận đập bể chiếc bình cổ trang trí duy nhất trong nhà, bà cụ đơn giản đóng cửa phòng nhắm mắt làm ngơ.
Giang Du mang đến lợi ích rất rõ ràng cho hai đứa nhóc Phó gia, Minh Lan và Minh Thụy gần như mỗi ngày vui như ăn tết. Bà nội ngậm miệng không hề giảng quy tắc lễ pháp, hai đứa bám theo Giang Du chỉ kém leo lên nóc nhà lật ngói.
Từ trước đến nay Minh Lan và Minh Thụy luôn rất hiếu động thực mau bị Giang Du hấp dẫn. Hắn có thể bày ra vẻ mặt nghiêm túc làm đủ loại chuyện cực kỳ buồn cười, lấy bình rượu làm bình hoa, nhìn cái bô tưởng ấm nước, nhắc tới cầm bút thì càng thất bại, viết ra hàng chữ tệ hơn gà bới, làm Minh Thụy rốt cuộc có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý dào dạt trước mặt lão cha.
“Có phải lại theo Giang Du tác oai tác quái?” Minh Cẩm hiểu ngay, lòng nóng như lửa đốt tìm nàng kiểu này, nhất định là gây họa muốn nàng đi dọn dẹp cục diện hỗn loạn.
“Ha ha.” Minh Lan cười gượng, cọ vào người Minh Cẩm như cún con, “Đâu thể nào, hôm nay bọn muội đều rất ngoan ngoãn.”
“Vậy à,” Minh Cẩm buông một câu, xoay người định đi, “Ta còn bận việc, về phòng trước đây.”
Minh Lan cuống quít lòn đến trước người Minh Cẩm ngăn lại, cười nịnh, “Đừng mà, tỷ không muốn nói chuyện với muội sao?”
“Nếu không nói thật thì ta đi ngay.” Minh Cẩm nghiêm mặt, hù dọa Minh Lan.
Mặt mày Minh Lan tức khắc nhăn nhó khổ sở, “Muội nói ngay đây. Vừa rồi chơi trong phòng đã đánh vỡ chiếc bình sứ men xanh.”
“Cái gì?!” Minh Cẩm thiếu chút nữa nhảy dựng, “Lại làm vỡ cái nữa?”
Giang Du ơi là Giang Du, ngươi phá quá thì hãy lo chịu trách nhiệm đi! Minh Cẩm nghĩ đến phản ứng của bà cụ Phó và Tề thị, không nhịn được cũng mặt ủ mày ê. Một ngày nào đó, Tề thị chắc chắn sẽ không kiềm được bóp chết Giang Du, Minh Cẩm bỗng cảm thấy ngày lành rời nàng càng ngày càng xa, gần như oán hận đến tận trời.
“Giang Đại ca nói nhà cổ phải có mật đạo,” Minh Lan cúi đầu vân vê gấu áo, “Bọn muội tìm khắp nơi, sau đó Minh Thụy dời cái bình sang chỗ khác, muội không để ý bèn đụng trúng.”
“Hai đứa tụi bây thật là...” Minh Cẩm cảm thấy dưới chân nhũn ra, đột nhiên nhớ tới, “Vẫn chưa bị phát hiện?”
Minh Lan cuống quít lắc đầu, “Bọn muội gom bình vỡ giấu trong phòng, nghĩ lát nữa sẽ nghiền nát tất cả rồi ném đi.”
Chiêu "Hủy thi diệt tích" này thật đúng là chẳng ra gì, Phó gia ít đồ như vậy, Tề thị lại cẩn thận, thiếu một món đồ chẳng lẽ không phát hiện? Khóe mắt Minh Cẩm giựt giựt, bất chấp tất cả cất bước chạy về phòng, “Mau đưa ta đi xem nào.”
Vừa đẩy cửa vào, nàng thấy ngay Giang Du cầm một cục đá không biết lượm từ nơi nào, đang định đập xuống đống mảnh sứ vỡ. Minh Cẩm nhào qua ngăn cản hắn, bị cục đá nện trên tay, mảnh sứ vỡ cắt tay chảy máu.
Minh Thụy và Minh Lan bị dọa choáng váng, Giang Du cũng hoảng sợ, cuống quít ném cục đá trong tay, cầm ngón tay Minh Cẩm định đưa vào miệng.
Minh Cẩm tay mắt lanh lẹ hất bay gương mặt hắn đang ghé sát vào, bực bội gắt, “Làm gì thế?”
“Cô bị thương.” Giang Du bị đẩy khiến trên mặt dính vệt máu, lo lắng nhìn tay Minh Cẩm.
“Không có việc gì.” Minh Cẩm nhìn thoáng qua vết thương trên tay, chỉ bị cắt một chút. Nàng móc ra khăn tay từ ngực áo, nhẹ nhàng lau đi, cúi đầu nhìn kỹ mảnh sứ vỡ dưới đất, quay đầu hỏi Giang Du, “Tất cả mảnh nhỏ đều ở đây?”
“Hả?” Giang Du hiển nhiên còn chưa hoàn hồn, hai giây sau mới gật đầu, “Phải, đều ở chỗ này.”
“Minh Thụy đến phòng bếp lấy mấy củ tỏi, nhân tiện lấy luôn cái chén.” Minh Cẩm bình tĩnh chỉ huy, quay sang Minh Lan, “Bưng chậu nước tới đây, ta muốn rửa tay.”
Ánh mắt Minh Thụy tức khắc sáng ngời, “Tỷ có thể tu sửa đồ sứ?”
“Không thể.” Minh Cẩm lắc đầu, cười ranh mãnh, “Nhưng ta có thể lừa gạt, đi mau!”
Một câu khiến cặp song sinh nhảy dựng lên, Minh Thụy hoan hô một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
“Đệ đi chậm chút,” Minh Cẩm cuống quít kêu to phía sau, “Đừng chạy như động đất, mời cha mẹ tới đây thì đệ tha hồ dễ chịu.”
Minh Thụy lảo đảo dừng lại, quay đầu le lưỡi làm mặt quỷ với ba người trong phòng rồi bước nhanh, tức khắc không thấy bóng dáng.
Hắn vừa đi, Minh Lan cũng ra ngoài múc nước, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như bay, chỉ kém không hát vang một bài.
Minh Cẩm cũng có chút tự hào, trọng trách cứu vớt địa cầu ta làm không được, dọn dẹp cục diện rối rắm cho mấy đứa nhóc đâu làm khó được ta. Nàng đang thầm khen mình, vừa quay đầu lại thấy vẻ mặt Giang Du trầm ngâm nhìn nàng, nhướng mày hỏi, “Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Giang Du cuống quít lắc đầu, quay mặt đi.
Minh Lan mau chóng bưng tới chậu nước, Minh Cẩm nhúng khăn tay vào nước, nhẹ nhàng lau vết máu trên tay. Cũng may chỉ một vết cắt nhỏ, thực mau không còn chảy máu.
Bên này trên mặt Giang Du vẫn dính vệt máu, Minh Lan cười chọc hắn một hồi rồi móc ra khăn tay của mình, nhúng nước đưa cho hắn lau mặt.
Giang Du dịu dàng nhìn Minh Lan, nói khẽ với con bé câu gì đó. Minh Lan luôn hào sảng bỗng đỏ mặt, nguýt hắn một cái rồi dùng sức giựt lại khăn tay.
Minh Cẩm không chú ý động tĩnh của bọn họ, nhặt hết mảnh sứ vỡ đặt trên bàn chỉnh tề, nỗ lực xếp lại thành hình dáng ban đầu.
“Để tụi này tới giúp.” Giang Du ngồi xuống bên cạnh Minh Cẩm, bắt chước nàng xếp hình mảnh sứ.
“Ra chỗ khác ngồi đi.” Minh Cẩm bắn ra ánh mắt hình viên đạn, đuổi Minh Lan cũng định thò lại gần, “Nếu vỡ lần nữa sẽ không thể vá lại.”
Giang Du ngượng ngùng buông mảnh sứ trong tay, đang định đi nơi khác thì bị Minh Cẩm kêu lại, “Ta nói Minh Lan, ngươi chạy đi đâu? Chính mình gây nghiệt còn không trả giá?”
“Cô tin tôi?” Giang Du ngạc nhiên. Từ sau khi kiến thức lực phá hoại của hắn, trong nhà ngoại trừ đôi song sinh thì không ai dám để hắn chạm vào đồ vật quý trọng.
“Chỉ lần này thôi.” Giọng Minh Cẩm mang theo ý cười, “Làm vỡ cũng không liên quan đến ta, ta có gì phải sợ?”
Dù sao Minh Lan cũng là con nhóc, tay chân chưa đủ khéo léo để xếp hình, nhưng Giang Du là một người với bộ óc thành niên, nhiều mảnh sứ vỡ như vậy, một mình nàng hoàn thành thật sự phải cố hết sức. Nàng không có quá nhiều thời gian ở ngốc nơi này, chốc lát Minh Thụy đến thư phòng học hành, nàng còn việc khác cần làm, không tìm một lao động thay thế nàng sao được?
Thoạt nhìn Giang Du chơi trò ghép hình không tệ, động tác còn nhanh hơn Minh Cẩm, khi Minh Thụy trở về hắn đã ghép được gần nửa bên bình.
Minh Cẩm nghiền nát tỏi, lấy nước ép nhẹ nhàng bôi lên viền của mảnh sứ vỡ rồi dính hai mảnh vỡ với nhau. Đôi song sinh đứng xem kinh ngạc reo lên.
“Hóa ra nước tỏi có thể dán đồ.” Giang Du ghé sát vào nhìn kỹ, vui vẻ nói.
“Nước tỏi rất dính,” Minh Cẩm cười giơ lên mảnh sứ trong tay, “Dính xong cũng không thấy được, ánh mắt tổ mẫu nhìn không ra.”
“Tỷ thật lợi hại.” Minh Thụy ngưỡng mộ nhìn Minh Cẩm.
“Được rồi, đừng vuốt mông ngựa.” Minh Cẩm bĩu môi, “Hai đứa mà ngoan ngoãn an phận, cần gì nhờ đến ta giúp hai đứa lừa gạt?”
“Sao coi là lừa gạt được?” Giang Du cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm, tay cũng cầm một miếng sứ đã dính lại, “Dán như vậy chắc quá, bình vẫn có thể dùng mà.”
“Nước tỏi có thể dính mảnh sứ với nhau,” Minh Cẩm bất đắc dĩ giải thích, “Nhưng bình này không thể bị ướt, chạm vào nước là rời ra ngay.”
Nàng đâu cần khách sáo với hắn, bình dán lại như vậy chỉ có thể nhìn không thể dùng, chẳng phải lừa gạt là gì?
Minh Cẩm ngừng tay, đột nhiên liếc về phía cửa sổ, tự hỏi có phải nàng đa nghi hay không nhưng nàng cảm giác như có một ánh mắt nhìn mình, không phải loại ánh mắt bình thường vô hại mà giống như lưỡi dao sắc bén quét tới, khiến nàng bỗng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng khi nàng liếc qua thì cảm giác này biến mất liền, giống như chưa từng tồn tại. Thế nhưng Minh Cẩm biết không phải như vậy, có lẽ trải qua một lần sinh tử, Minh Cẩm đặc biệt nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, gần như trở thành bản năng của nàng. Sau khi đến thế giới này, cuộc sống của nàng vẫn luôn an ổn bình đạm, đây là lần đầu tiên nàng có thể cảm giác rõ ràng nguy hiểm tới gần đến nỗi lông tơ dựng ngược.
“Sao vậy?” Giang Du thấy ánh mắt nàng có vẻ cảnh giác bèn hỏi.
“Không có việc gì.” Minh Cẩm lắc đầu, tự giễu chính mình tưởng tượng quá mức. Để che giấu tâm thần hoảng hốt, nàng đứng dậy đi qua nhìn Giang Du làm một lát rồi bảo hắn: “Ta còn có chuyện khác, không thể trì hoãn lâu lắm, bằng không mẹ ta sẽ lại đây tìm.”
“Cô cứ việc đi đi,” Giang Du đặt chiếc bình xuống, hơi mỉm cười, “Chỗ này giao cho tôi là được.”
“Minh Lan, muội ra canh cửa, đừng để người nào vào đây.” Minh Cẩm gọi Minh Lan đến bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò. Thấy Minh Lan gật đầu bèn kéo tay Minh Thụy, “Hãy theo ta đi thư phòng, đừng để người đến tìm.”
Tuy trong lòng Minh Thụy không muốn nhưng chỉ có thể dùng dằng đi theo Minh Cẩm hướng tới thư phòng.
chương 12:
Ra khỏi thư phòng trời đã muộn, Minh Cẩm dụi mắt tản bộ trong sân, chợt thấy hình như có bóng đen thấp thoáng ở góc vườn. Nàng nhớ lúc nãy từng có cảm giác nguy hiểm, tức khắc cứng người.
Minh Cẩm một mặt tự trấn an mình, lần này không cảm giác được nguy hiểm, hẳn là mèo chó phá phách, mặt khác lại cảnh báo bản thân, vai phụ trong phim kinh dị đều chết vì hiếu kỳ.
Bóng đen không ngừng đong đưa, còn thoáng truyền đến tiếng hô nhỏ tức giận của Minh Lan.
Minh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, lập tức một cỗ hỏa khí dâng trào -- Mới gây họa xong, bây giờ lại giở trò gì vậy?
Vài bước đi đến góc sân, nàng thấy Giang Du đang cố chui qua lỗ chó, Minh Lan bên cạnh cười trêu chọc.
“Làm gì thế?” Minh Cẩm giận dữ mắng: “Lại rủ rê Minh Lan đi quậy phá.”
Giang Du nghe tiếng Minh Cẩm, quên bén mất mình đang ở vị trí nào, đột ngột ngẩng lên, tức khắc cụng đầu cốp một cái, ôm đầu kêu đau ra tiếng.
“Nhỏ giọng chút!” Minh Cẩm vội lôi hắn ra, nhìn trên mặt hắn dính đầy bùn đen, có chút buồn cười, “Lỗ chó nhỏ như vậy cũng có thể chui ra sao?”
Giang Du cười ngượng ngùng, sờ sờ đầu, trét bàn tay đầy bùn trên tóc, “Thì muốn thử ra ngoài thôi mà.”
“Đi ra ngoài sao không dùng cửa chính?” Minh Cẩm kéo Minh Lan đi về hướng phòng hai chị em, “Hơn nữa đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”
Giang Du cuống quít tiến lên nhưng vẫn không ngăn kịp câu đáp thành thật của Minh Lan, “Giang Đại ca muốn ra bờ sông.”
“Không có việc gì ra bờ sông làm chi?” Minh Cẩm nhíu mày, mắng Minh Lan, “Muội muốn nếm thử bị cấm túc lần nữa?”
Minh Lan ấp úng, nửa ngày không thốt ra được câu nào hoàn chỉnh, rũ đầu không nói gì.
“Là tôi bảo Minh Lan đi cùng.” Giang Du vội giải thích, “Cô đừng trách Minh Lan.”
Minh Cẩm liếc hắn một cái, cúi đầu nói với Minh Lan, “Về phòng trước đã,” Sau đó quay đầu bảo Giang Du, “Ngươi không muốn Minh Lan bị phạt thì mau về nghỉ ngơi, có việc gì ngày mai nói sau.”
Giang Du thấy trời đã tối, chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phòng hắn.
Minh Cẩm đưa Minh Lan vào phòng, giúp em rửa sạch mặt mũi. Hai người nằm trên giường, Minh Cẩm mới hỏi: “Có phải lộ miệng rồi không?”
“Muội không biết sao lại thế này,” Trong mắt Minh Lan có chút mơ hồ, “Chỉ tùy tiện nói vài câu với huynh ấy là lộ ra liền.”
Một cô nhóc choai choai làm sao khôn khéo bằng một người đầu óc trưởng thành, hơn nữa Minh Lan vốn có vài phần "tranh công muốn thưởng" với vụ cứu người này, dĩ nhiên là nói mấy câu sẽ lộ ra.
“Vậy hắn nói sao?” Minh Cẩm hỏi tiếp.
“Huynh ấy nói một đống lời kỳ quái lắm,” Minh Lan lắc đầu, “Muội nghe không hiểu.”
“Về sau đừng chạy loạn khắp nơi với hắn,” Minh Cẩm nhẹ giọng dặn dò, “Để người ta nhìn thấy không tốt đâu.”
Minh Lan lơ đãng đồng ý, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt sáng long lanh thò qua, “Hôm nay muội nghe mẹ nói với cha, Lục gia có tin tức.”
Minh Cẩm sửng sốt, “Cha mẹ nói cho muội nghe?”
“Nghe lén đấy.” Minh Lan cười giảo hoạt, “Hôm nay lúc tìm mật đạo đã phát hiện một chỗ tốt.”
Minh Cẩm hiểu rõ, nàng đã từng thám hiểm chỗ kia, mấy năm đầu cũng vì lo lắng sợ hãi nên hay trốn trong đó nghe lén cha mẹ nói chuyện, không ngờ bây giờ Minh Lan cũng phát hiện được.
“Nói gì thế?” Nàng tương đối tò mò về tình huống vị hôn phu của mình.
Căn cứ theo kinh nghiệm tổng kết từ bao nhiêu năm đấu pháp giữa Tề thị và bà cụ Phó, thông thường những vấn đề loại này thì Tề thị không có khả năng chiến thắng bà cụ, cho nên trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho thiếu gia nhà họ Lục, biết nhiều tin tức hơn một chút luôn không thiệt thòi.
“Mẹ không nói rõ chi tiết,” Minh Lan cười mắt híp lại, “Tuy nhiên nghe ý mẹ là muốn Lục gia nhất định phải đích thân tới đây, sau đó cha nói không thể, mẹ nói không thể thì dẹp đi.”
Minh Cẩm có thể tưởng tượng lúc ấy Tề thị tranh chấp thế nào với cha Phó, không khỏi bật cười, bẹo má Minh Lan, “Nhìn muội vui vẻ chưa kìa. Cuối cùng thì sao?”
“Cuối cùng mẹ bảo cha tìm người đáng tin cậy qua Lục gia điều tra rõ ràng,” Minh Lan là đứa bé thật thà, hoàn toàn không lợi dụng cơ hội giở trò lấp lửng, “Nếu thật sự có thể thì mang thư qua kêu Lục gia phái người lại đây đưa sính lễ.”
“Ừ.” Minh Cẩm gật đầu, sự tò mò hưng phấn bị xìu xuống. Đây đâu phải tin tức gì trọng đại, nghĩ thôi cũng biết Tề thị sẽ giải quyết như vậy.
“Muội còn nghe nói,” Minh Lan xoay người kề sát vào tai Minh Cẩm, thấp giọng tuôn ra tin tức quan trọng nhất nghe được hôm nay, “Mẹ muốn tỷ thành thân với biểu ca.”
“Biểu ca?” Minh Cẩm hết hồn, nhớ tới tình ý của Tề Tĩnh Vũ đối với Minh Lan, không khỏi cười khổ.
Mệt Tề thị còn cảm thấy bà có "Hoả nhãn kim tinh", thế mà ngay cả vụ Tề Tĩnh Vũ có tình cảm với tiểu nữ nhi rõ như ban ngày lại không phát hiện, còn bắt đầu loạn điểm uyên ương trên người nàng.
“Muội cảm thấy biểu ca không tệ.” Minh Lan hiển nhiên thật cao hứng, bắt đầu lải nhải, “Tuy con người có chút chán phèo nhưng vẫn có trách nhiệm, Tề gia lại gần nhà mình, dù tỷ xuất giá vẫn có thể về thăm chúng ta.”
“Nếu muội cảm thấy tốt như vậy, muội lấy biểu ca đi?” Minh Cẩm chọc em.
“Muội?” Minh Lan trợn tròn mắt, đầu lắc như trống bỏi, “Muội không thể được, biểu ca quá chán, ngay cả cười cũng không ra tiếng, chẳng thú vị chút nào.”
“Muội lấy chồng là để tìm bạn cùng chơi à?” Minh Cẩm giơ tay cốc đầu Minh Lan, “Còn muốn chơi cả đời hay sao?”
“Muội chỉ thích người có thể chọc muội vui vẻ, nói giỡn với muội. Cho dù muội nói chuyện không phép tắc cũng không chê, còn bảo thích vậy...” Minh Lan bỗng nhiên đỏ mặt, vội nhìn thoáng qua Minh Cẩm như đang suy tư gì, vặn người kêu lên, “Tỷ quá xấu rồi, không phải đang nói về hôn sự của tỷ hay sao, tự nhiên chuyển sang người muội kỳ vậy?”
Minh Cẩm bị Minh Lan làm gián đoạn mạch suy nghĩ, ý niệm bỗng dưng hiện lên lúc nãy tức khắc biến mất, nàng cũng không để ý, chỉ nhướng mày hỏi: “Muội chê biểu ca chán là có thể đẩy cho ta? Ta đâu phải người thu gom phế thải?”
“Muội không có ý đó.” Minh Lan sốt ruột, mặt càng thêm ửng hồng, hồi lâu mới nói, “Chẳng phải tỷ không thích đùa giỡn hay sao, cũng không thích chạy nhảy khắp nơi? Muội cảm thấy tỷ rất hợp với biểu ca.”
“Ai nói ta không thích chơi đùa?” Minh Cẩm càng không đồng ý, nàng chỉ không thích kiểu quậy phá như con nít, muốn chơi phải chơi cho lớn, mấy năm nay chưa gặp được cơ hội tốt để nàng phát huy đấy thôi.
“Tỷ?” Minh Lan mơ hồ.
“Ta chơi khác với kiểu chơi của mấy đứa con nít.” Minh Cẩm tự hào.
“Tỷ chỉ lớn hơn muội vài tuổi.” Minh Lan không phục, “Hơn nữa, Giang Đại ca cũng lớn hơn tỷ vậy, huynh ấy vẫn chơi với bọn muội.”
“Hắn chính là chẳng ra gì,” Minh Cẩm nhéo mũi em gái, “Muội đừng học theo hắn khiến đầu óc lung tung rối loạn. Con nít con nôi mà bày đặt nghĩ tới chuyện 'làm mai kéo thuyền'. Mau ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm!”
Minh Lan ghé sát vào thêm, “Muội chưa buồn ngủ, muốn nói chuyện phiếm với tỷ tỷ.”
“Đừng nói nữa.” Minh Cẩm xoa đầu Minh Lan, “Sáng mai dậy không nổi lại bị la cho coi.”
“Sẽ không đâu, mấy ngày nay tổ mẫu đều không nhìn tới chúng ta.” Minh Lan ngáp nhẹ, “Giang Đại ca thật lợi hại, chiếc bình kia được huynh ấy ráp lại hoàn hảo không khác gì mới. Chúng ta đặt nó về chỗ cũ mà cũng không vỡ ra tẹo nào.”
“Đặt về chỗ cũ xong là tốt rồi,” Minh Cẩm gật đầu, bất đắc dĩ dặn, “Ngày mai không thể đi theo hắn náo loạn khắp nơi, làm hư cái gì khác là ta không biết sửa chữa thế nào đâu đấy.” Nói xong câu này, ngay cả Minh Cẩm cũng tự cảm thấy mình trở nên càm ràm, xấu hổ quay đầu không nhìn Minh Lan.
“Không sao mà, cái gì tỷ cũng biết.” Minh Lan nhỏ giọng thì thầm, dần dần nhắm mắt.