*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: MòeThấy Từ Kỳ Ngộ cứ trì trệ mãi không nhận, Dư Sơ Nịnh cảm thấy có một chút thất vọng: “Có phải anh cảm thấy quá sơ sài hay không, lần sau em sẽ đổi cho anh một phong thư đẹp hơn.”
“Em lấy về đi.” Từ Kỳ Ngộ nhàn nhạt trả lời.
Dư Sơ Nịnh vẫn không nhụt chí khi thấy anh từ chối, sắc mặt hầu như không thay đổi, bởi vì ngay từ đầu cô đã biết rõ, việc theo đuổi này sẽ không suôn sẻ như vậy.
“Em chính là em gái hôm trước tới sân bóng rổ tìm Từ ca phải không?” Tôn Thần đảo mắt nhìn hai người, mông lung không hiểu đây là tình huống gì.
Rõ ràng Từ Kỳ Ngộ đã giải thích lí do em gái này tới tìm cậu ta là để nhờ làm người mẫu nghệ thuật cơ mà, sao bây giờ lại chuyển thành chạy tới để tỏ tình rồi nhỉ.
“Chào các anh, em là sinh viên năm hai khoa Mỹ thuật, em tên Dư Sơ Nịnh.” Dư Sơ Nịnh nhướng mày chào hỏi ba người bên cạnh Từ Kỳ Ngộ.
Phương Cường cười tít mắt nhìn cô: “Chào em, anh là Phương Cường – bạn cùng phòng của Từ ca.”
“Anh là Tôn Thần, cậu ta là Tống Kiến Minh, bọn anh đều là bạn cùng phòng của Từ ca.” Tôn Thần giới thiệu về mình trước rồi chỉ vào Tống Kiến Minh.
Dư Sơ Nịnh khẽ mỉm cười, im lặng nhớ kỹ khuôn mặt và họ tên ba người này, đây chính là bạn cùng phòng của Từ Kỳ Ngộ, là những người thân cận nhất với anh.
“Anh nghe nói, không phải em muốn tìm Từ ca làm người mẫu nghệ thuật hay sao?” Phương Cường cười hỏi.
Dư Sơ Nịnh mỉm cười ngọt ngào trả lời: “Vốn là vậy, có điều anh Từ quá đẹp trai, nên em thích anh ấy luôn mất rồi.”
Cô nói lời này một cách đầy tự nhiên và phóng khoáng, không hề có cảm giác thẹn thùng khi bày tỏ tình cảm, khiến Từ Kỳ Ngộ nhất thời không rõ có phải Dư Sơ Nịnh tính chơi biện pháp lòng vòng sau khi bị anh từ chối liên tục hay không.
Đáy mắt Tôn Thần lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc, xem ra anh không theo đuổi được cô gái này rồi, có điều anh cũng không nản lòng mà ngược lại còn hỏi: “Vậy em còn cần người mẫu nghệ thuật không? Em xem anh ổn chứ?”
“Giảng viên của tụi em vẫn đang tuyển chọn đó ạ, nếu anh cảm thấy hứng thú thì có thể đi thử, thù lao rất cao đấy.” Dư Sơ Nịnh mỉm cười với Tôn Thần.
Nội tâm Tôn Thần hụt hẫng, anh rầu rĩ không vui đứng sang một bên.
Từ Kỳ Ngộ hơi nhướng mày nói với Dư Sơ Nịnh: “Sao hôm nay thấy tôi em không nấc cụt nữa?”
Dư Sơ Nịnh chớp chớp đôi mắt: “Đúng đó.” Nhưng vừa dứt lời thì lại nấc một tiếng, cô vội vàng che miệng: “Em đi trước đây!”
Ba người nhóm Lý Tử Thiến ăn uống xong xuôi đã ra cửa chờ cô, cô chạy nhanh tới, nhanh tay kéo mấy người rời đi.
Từ Kỳ Ngộ không cảm thấy ngạc nhiên lắm với cái kiểu đột nhiên đến đột nhiên đi của Dư Sơ Nịnh, anh đi đến bên cửa sổ ăn cơm với vẻ mặt thản nhiên.
Nhưng sau lưng thì Phương Cường và Tống Kiến Minh lại ngược lại, hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau: “Em gái này đúng là người duy nhất ở trước mặt Từ ca đứng trước gian nguy mà không run sợ đấy nhỉ.”
“Chuẩn.” Tống Kiến Minh gật đầu, mặt còn không đỏ lên chút nào ngay cả khi đi tỏ tình hay khi bị từ chối.
Phương Cường khen một câu: “Có chí khí.”
“Tôi nói em gái này xinh đẹp như vậy, chỉ có cậu ta là cứ làm giá.” Tôn Thần khôi phục lại tâm trạng liền tham gia vào biệt đội buôn dưa.
Phương Cường lé mắt liếc liếc bóng lưng Từ Kỳ Ngộ đang đi phía trước ghen tị nói: “Suy cho cùng thì có vốn liếng như vậy, người phàm như chúng ta sao có thể so được.”
Từ Kỳ Ngộ vừa quẹt thẻ vừa nhàn nhạt mở miệng: “Tôi nghe hết đó.”
Phương Cường lập tức im miệng ngoan ngoãn đi ăn cơm.
Đào Văn Văn thấy Dư Sơ Nịnh chạy như bay tới liền thoáng nhìn ra phía sau cô bạn, người không biết còn tưởng bị ma lùa ấy chứ.
Lý Tử Thiến đưa cặp sách cho Dư Sơ Nịnh rồi chọc ghẹo: “Sao về nhanh vậy, không ở lại tâm sự với crush chút xíu à?”
Dư Sơ Nịnh vừa đeo cặp lên vai vừa nấc một tiếng, ba cô bạn cùng phòng đều kinh ngạc giống như gặp ma.
“Sao bây giờ cậu vẫn nấc cụt?” Khuôn mặt Thời Ương lộ ra vẻ cạn lời hỏi cô.
Vẻ mặt Dư Sơ Nịnh như đưa đám: “Sao tớ biết được, vậy nên tớ mới chạy vội chạy vàng đi nè.” Nếu không lúc đó lại xấu mặt thì tèo.
Lúc đi cùng bạn cùng phòng xuống lầu, Dư Sơ Nịnh kể lại chuyện cứ gặp Từ Kỳ Ngộ là không ngừng nấc cụt, khuôn mặt tràn ngập sự thất vọng.
Đào Văn Văn kéo cánh tay Sơ Nịnh an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá, ít nhất thì tình trạng đã đỡ hơn nhiều rồi còn gì?”
Được bạn cùng phòng dỗ dành một lúc, tâm trạng Dư Sơ Nịnh cũng đỡ hơn, sắc mặt cũng vui tươi hơn hẳn.
“Ban nãy tớ thấy cậu có đưa gì đó cho Từ Kỳ Ngộ, anh ấy có nhận không?” Lý Tử Thiến ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“À, cậu nói là thư tình ấy hả.” Dư Sơ Nịnh thấy Lý Tử Thiến nhắc tới mới nha ra, sau đó liền vui vẻ mỉm cười trả lời: “Mặc dù anh ấy nhận, nhưng là tớ nhân lúc anh ấy không để ý mà nhét vào túi quần anh ấy.”
May mà lúc này Lý Tử Thiến không uống cái gì, nếu không chắc chắn sẽ lập tức phun ra: “Bây giờ tớ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khi Từ Kỳ Ngộ phát hiện ra tờ giấy đó luôn rồi.”
“Có điều trên giấy viết gì vậy?” Đào Văn Văn bên cạnh tò mò hỏi.
Dư Sơ Nịnh tỏ vẻ thần bí trả lời: “Cái này thì bí mật.”
Lý Tử Thiến vốn đang dài cổ chờ đáp án, nghe xong lập tức mất hết cả cảm hứng.
“Bây giờ tớ muốn đi lượn một chút, mua vài thứ đồ linh tinh ở cửa hàng văn phòng phẩm, có ai muốn đi cùng không nào?” Dư Sơ Nịnh cười hỏi.
“Cậu đi cửa hàng văn phòng phẩm làm gì?” Thời Ương có chút ngạc nhiên.
Dư Sơ Nịnh cong môi: “Mua thiệp viết thư tình, bức thư tớ vừa viết trông quá là sơ sài nên anh ấy mới không muốn nhận.”
Lý Tử Thiến đỡ trán: “Bắt đầu rồi, bước đầu tiên lừa mình dối người.”
“…” Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật: “Tớ hỏi có ai đi không mà.”
Đào Văn Văn giơ tay: “Tớ đi với cậu, tớ đang muốn ra ngoài mua ít hoa quả.”
Dư Sơ Nịnh lấy điện thoại từ trong cặp sách, giao cặp lại cho Lý Tử Thiến rồi mỉm ríu rít cảm ơn: “Làm phiền cậu mang về giùm tớ, tớ ngàn lần cảm tạ!”
“Của tớ nữa.” Đào Văn Văn bổ sung sau đó cũng đưa đồ trong tay cho cô bạn.
Bên này, Từ Kỳ Ngộ và đám bạn cùng phòng đã cơm nước xong xuôi, vừa mới để khay đồ ăn vào khu thu hồi dụng cụ đã cho tay vào túi quần theo thói quen thường ngày.
Trong khoảnh khắc đó, lưng anh cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại.
Tống Kiến Minh thấy bạn mình đứng bất động liền hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Từ Kỳ Ngộ lắc đầu: “Không có gì.” Khi anh ngước mắt lên thì vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường.
Căn tin số 2 cách ký túc xá của bọn họ một đoạn, Từ Kỳ Ngộ đi đằng sau ba người một khoảng không xa không gần, bàn tay để trong túi vẫn chưa hề rút ra mà gắt gao nắm lấy tờ giấy mỏng.
Tôn Thần và Phương Cường đi đằng trước tán dóc mà nước miếng bắn tứ tung, khi chuẩn bị về đến ký túc xá, một cô gái thất tha thất thểu đi tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Từ Kỳ Ngộ không rời.
Cô gái có khuôn mặt thanh tú, còn chưa đến gần đã đỏ mặt, biểu cảm thì lo lắng sốt ruột. Ba người bạn cùng phòng đều là người từng trải, mình đầy kinh nghiệm, nhìn một phát là biết ngay tại sao lại như vậy.
Ba người liền vô cùng nhiệt tình tránh sang một bên, còn quay đầu lại tạm biệt Từ Kỳ Ngộ: “Bọn tôi đi trước đây.”
Cô gái dừng lại trước mặt Từ Kỳ Ngộ lắp bắp nói chuyện: “Đàn anh, có thể nói vài câu không ạ?”
Lúc này Từ Kỳ Ngộ mới hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn xuống, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt lại thể hiện ý tứ rất rõ ràng – không muốn lãng phí thời gian.
Cô gái cảm thấy rất xấu hổ, mà xung quanh lại có rất nhiều người qua lại, thậm chí còn có mấy người thích hóng hớt đứng đó xem trò vui, cô cắn môi vội vàng lên tiếng: “Không nói cũng được, cho anh cái này.”
Ánh mắt Từ Kỳ Ngộ khẽ di chuyển, thấy cô gái run rẩy đưa ra một bức thư, bên ngoài là một con thỏ màu hồng nhạt, nhìn qua liền biết đã chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Anh vừa nhìn thấy liền nhớ tới tờ giấy trong túi mình, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà cười nhẹ.
Về chuyện được tỏ tình, từ nhỏ đến lớn Từ Kỳ Ngộ đã trải qua không biết bao nhiêu lần, từ lâu đã học được cách mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến, anh ung dung trả lời: “Học tập cho tử tế đi.”
Nói cách khác là đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa. Nghe thấy lời này, cô gái sớm đã xấu hổ và giận dữ vì bị từ chối liền dứt khoát chạy khỏi chỗ này.
Còn Từ Kỳ Ngộ thì đi thẳng về ký túc xá, mới đi đến đại sảnh đã nhìn thấy Tôn Thần và Phương Cường ló đầu ra hóng, Tống Kiến Minh không chút hứng thú với chuyện này đành phải quay về ký túc xá một mình.
“Xem vui lắm sao?” Từ Kỳ Ngộ lườm hai người một cái rồi nhấc chân rời đi.
Tôn Thần và Phương Cường cũng đuổi theo, đặc biệt là Tôn Thần cảm thấy rất không thể hiểu nổi chuyện này: “Đều đã biết cậu sẽ không đồng ý, sao mấy cô gái này vẫn cứ kiên trì như sủi cảo đâm đầu vào chảo dầu thế không biết?”
Phương Cường điềm tĩnh trả lời: “Cậu không hiểu cái này rồi, mọi người đều hay ảo tưởng bản thân là một người đặc biệt, biết đâu có một ngày Từ ca mắt mù.”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Từ Kỳ Ngộ, Phương Cường lập tức đánh trống lảng, tiếp tục nói: “Ai bảo Từ ca đẹp trai và được yêu thích như vậy chứ.”
“Cậu chỉ có chút bản lĩnh này.” Tôn Thần không nhịn được mà phỉ nhổ khi nhìn thấy Phương Cường như vậy, “Có điều, không nhiều cô gái được Từ ca để vào mắt, ngay cả hoa khôi viện Văn học lúc trước còn bị ánh mắt vô thanh vô sắc của Từ ca dọa cho quay đầu bỏ chạy nữa kia mà.”
Từ Kỳ Ngộ đi phía trước nghe được liền cau mày, bị hai tên này lan truyền vớ vẩn, người không biết chắc sẽ cho rằng mắt anh có thể giết người luôn mất.
“Dù sao cũng là bông hoa trong nhà kính, chắc chắn không thể tránh khỏi bị đả kích.”
Tôn Thần cực kì tán đồng với lời này của Phương Cường, có thể vào được Tấn Thành, nói từ một khía cạnh nào đó thì nửa đời trước cũng xem như là người thắng cuộc, tự nhiên lại vấp phải thất bại, có lẽ thực sự chịu không nổi.
“Vậy cậu nói em gái hôm nay có bị đả kích hay không nhỉ?” Tôn Thần lập tức nhớ tới Dư Sơ Nịnh.
Phương Cường đáp lời: “Cái này hơi khó nói, có lẽ sẽ không đi tìm Từ ca giống mấy người khác thôi, dù sao thì chuyện này đối với Từ ca cũng là một chuyện tốt.”
Từ Kỳ Ngộ yên lặng nghe hai người nói chuyện, anh nhẹ nhàng cau mày.
Lúc về đến ký túc xá, vừa ngồi xuống anh đã móc bức “thư tình” được gấp lại ở trong túi mình ra vo tròn rồi thẳng thừng ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó đứng dậy cầm lấy bàn chải đi đánh răng.
Không bao lâu sau, Tống Kiến Minh tháo tai nghe xuống hỏi một câu: “Tôi định đi đổ rác, thùng rác của mấy cậu đầy chưa?”
Tôn Thần vừa mở máy tính vừa lắc đầu: “Không cần đổ cho tôi đâu”, sau đó di chuyển tầm mắt đến thùng rác của Từ Kỳ Ngộ: “Đổ giúp Từ ca là được rồi.”
“Ok.”
Từ Kỳ Ngộ đang đánh răng ở bồn rửa tự nhiên nghe thấy lời này, hình ảnh Dư Sơ Nịnh ngửa đầu lên mỉm cười với anh cứ thế hiện lên trong đầu, mi mắt cô cong cong, vô cùng động lòng người.
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lí dữ dội, anh vội vàng súc miệng, ngăn cản kịp thời lúc Tống Kiến Minh chuẩn bị đụng đến thùng rác của mình: “Đừng đụng vào! Không cần đổ rác cho tôi!”
Tống Kiến Minh ngớ người, không hiểu gì nhìn Từ Kỳ Ngộ một cái rồi ngơ ngác gật đầu.
Từ Kỳ Ngộ cảm thấy nhẹ nhõm, lần nữa quay lại bồn rửa để rửa mặt, lúc quay trở ra còn đặc biệt ngồi nhìn người khác, thấy bạn cùng phòng đều đang chăm chú làm việc của chính mình, anh nhanh tay móc bức “thư tình” từ trong thùng rác ra.
Từ Kỳ Ngộ chậm rãi mở bức “thư tình” bị vò thành một cục, bên trong là nét chữ nhỏ xinh của Dư Sơ Nịnh.
“Trên đời này không thể tìm ra thêm một người nào đẹp trai như anh, nếu có, mời anh soi gương.”
Ngoài câu này, Dư Sơ Nịnh còn vẽ một cô gái tóc dài đang mỉm cười, chỉ có vài nét vẽ ít ỏi, có thể nhìn ra là vẽ vội vẽ vàng, nhưng nét cười trên khuôn mặt lại vô cùng có hồn.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhếch môi, nhận xét một câu: “Vẽ không tệ, nhưng chữ viết quá xấu.”