*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: MòeTưởng tượng như vậy, Dư Sơ Nịnh liền cảm thấy biểu tượng trái tim này cũng không còn đáng yêu cho lắm, chắc Từ Kỳ Ngộ chỉ có lệ với cô mà thôi.
Vì vậy, đêm đó Dư Sơ Nịnh lại mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ Từ Kỳ Ngộ không còn có lệ với cô, sau khi xem xong tin nhắn của cô liền nghiêm túc quay về ngủ thật ngoan, tiện tay nhắn thêm một biểu tượng trái tim.
Dư Sơ Nịnh cười hì hì, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rồi. Cô xoa tóc rồi thở dài, có giường thật là tốt, ít ra còn có thể nằm mơ.
Mười ngày cuối cùng của tháng 11, mới sáng sớm đại học Tấn Thành được bao phủ bởi những lớp sương mù mờ mịt, nhiệt độ không khí cứ thẳng một đường mà giảm xuống, gió thu cũng phần phật thổi qua.
Hôm nay Dư Sơ Nịnh thức dậy vô cùng sớm, không muốn ngủ tiếp nữa, cô bèn dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đến căn tin ăn sáng.
Vừa ra khỏi ký túc xá, Dư Sơ Nịnh đã siết chặt lấy áo khoác của mình, khoảng 6:30 đại học Tấn Thành thực sự lạnh lắm luôn.
Người đi qua đi lại trong khuôn viên trường học không nhiều lắm, cô bước nhanh đến căn tin số 2 gần ký túc, lúc này trên tầng hai đang phục vụ những bữa sáng nóng hổi.
Dư Sơ Nịnh chạy bước nhỏ lên đó, ánh mắt không nhìn ra cửa lấy đồ ăn mà nhìn về phía chỗ ngồi ở chính giữa.
Bởi vì, người cô thích đang ngồi ở đó.
Đôi mắt cô lập tức sáng rực lên, tinh thần không tốt liền phấn chấn trở lại, kiểu tình cờ gặp được thế này còn không phải duyên phận hay sao.
Tục ngữ nói chí phải, “chim chóc dậy sớm có sâu ăn”, không phải cô vừa có cơ hội được ăn sáng cùng Từ Kỳ Ngộ rồi hay sao!
Dư Sơ Nịnh không nghĩ nhiều, nhanh chóng đến cửa lấy đồ ăn gọi cháo kê mà ngày thường mình thích, hai cái bánh bao, hai cái xíu mại và một quả trứng gà.
Khi cô bưng phần đồ ăn của mình đến trước mặt Từ Kỳ Ngộ, thứ đầu tiên khiến anh phải sốc chính là sức ăn của cô, bánh bao và xíu mại của căn tin số 2 đều không nhỏ.
“Chúng ta có duyên ghê, em vừa đến đã nhìn thấy anh.” Dư Sơ Nịnh cười dịu dàng giống như không nhìn thấy đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc của anh.
Từ Kỳ Ngộ thu lại sự kinh ngạc, quay lại với dáng vẻ điềm đạm, “Em có thể ăn hết nhiều như vậy luôn à?”
“Đương nhiên là có thể.” Dư Sơ Nịnh vừa bóc trứng vừa trả lời, “Sau khi nhìn thấy anh, khẩu vị của em trở nên cực kỳ tốt!”
Từ Kỳ Ngộ cúi đầu tiếp tục ăn cháo, anh đã sớm hình thành khả năng miễn dịch với mấy lời mà Dư Sơ Nịnh hay nói.
Dư Sơ Nịnh cũng không trông chờ vào việc anh có thể trả lời, cô còn có khả năng miễn dịch hơn cả Từ Kỳ Ngộ.
Cho quả trứng đã bóc sạch vỏ vào bát cháo kê, Dư Sơ Nịnh gắp chiếc bánh bao lớn hình elip lên cắn một miếng.
“A? Dì đưa nhầm cho em rồi.” Dư Sơ Nịnh cau mày nhìn chiếc bánh bao đã bị cắn một miếng, bên trong lộ ra nhân nấm hương, cô muốn nhân cải thảo cơ mà.
Từ Kỳ Ngộ nhìn thấy Dư Sơ Nịnh bỏ chiếc bánh bao đã cắn một miếng sang bên, mặt chau mày ủ như ăn phải thuốc độc húp một miếng cháo kê, rồi mới nuốt miếng bánh bao vào bụng.
Anh khẽ nhíu mày: “Không thích ăn à?”
“Em không thích nhân nấm hương.” Dư Sơ Nịnh nhanh chóng gắp chiếc bánh bao còn lại cắn một miếng, phát hiện bên trong lại vẫn là nhân nấm hương…
Bây giờ cô thực sự muốn khóc.
“Dì lừa gạt người tiêu dùng, cái em muốn là nhân cải thảo.” Dư Sơ Nịnh hết sức cạn lời, bánh bao ăn rồi cũng không thể trả lại, đành phải mang đi bỏ.
Từ Kỳ Ngộ nhếch môi: “Lãng phí đồ ăn là không tốt.”
Dư Sơ Nịnh gãi mặt: “Nhưng với em thì ăn nấm hương chẳng khác gì thuốc độc.” Cô cũng biết lãng phí đồ ăn là không tốt, nhưng cô ăn không nổi.
Từ Kỳ Ngộ thấy phần đồ ăn của cô chợt thiếu mất hai cái, cũng hỏi: “Vậy em ăn đủ chứ?”
“Không đủ thì đi mua, tiện thể nói với dì về sự nhầm lẫn ban nãy của dì ấy.” Dư Sơ Nịnh vừa cắn xíu mại vừa nói.
Từ Kỳ Ngộ khẽ thở dài, đẩy bánh bao trong khay của mình sang phía cô, “Nhân đậu thì sao?”
Dư Sơ Nịnh sửng sốt rồi lập tức trả lời: “Cũng được.”
“Em ăn đi.” Từ Kỳ Ngộ cực kỳ hào phóng đẩy qua.
Dư Sơ Nịnh đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, “Anh cho em ăn, vậy anh ăn cái gì?”
Từ Kỳ Ngộ vươn ngón tay thon dài cầm lấy chiếc bánh bao đã bị cắn một miếng trong khay của Dư Sơ Nịnh: “Tôi ăn cái này.”
Dư Sơ Nịnh:!!!
“Cái này em từng cắn rồi!”
Khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ lên, có thể chia sẻ đồ ăn cho nhau vốn dĩ là điều mà chỉ có những người có quan hệ thân thiết mới làm được, huống chi là kiểu đồ ăn đối phương đã ăn dở, phải là kiểu quan hệ thân mật nhất mới có thể như vậy.
Bây giờ cô và Từ Kỳ Ngộ đã phát triển đến mức này rồi sao!
Nghĩ như vậy, Dư Sơ Nịnh nhộn nhạo trong lòng, cô và Từ Kỳ Ngộ phát triển nhanh ghê ta! Thậm chí cô còn muốn cảm ơn dì làm việc ở căn tin vì đã lấy nhầm nhân!
Ai ngờ, Từ Kỳ Ngộ lại lạnh lùng liếc cô, “Đương nhiên là tôi biết.”
Dư Sơ Nịnh liền nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ dùng thìa nhanh chóng và chuẩn xác xắn chỗ cô đã cắn bỏ đi.
“…”
Được thôi, là cô nghĩ nhiều rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Dư Sơ Nịnh chần chừ đuổi theo Từ Kỳ Ngộ, hỏi anh điều đêm qua bản thân còn nghi hoặc, “Tối qua anh trả lời tin nhắn của em, cái tin nhắn ngủ ngon ấy, là sao vậy?”
Cô không dám hỏi thẳng tại sao lại gửi kèm biểu tượng trái tim phía sau, dù sao cũng ngại lắm chứ bộ.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhíu mày rồi lấy điện thoại ra xác nhận, sau khi nhìn thấy tin nhắn đó, nháy mắt liền hiểu Dư Sơ Nịnh đang muốn hỏi cái gì.
“Tôi copy lại của em, tôi không có nghĩ nhiều như vậy.” Anh nhướng mày nói bằng giọng mũi.
Sự kỳ vọng trong lòng Dư Sơ Nịnh đã tan thành mây khói, quả nhiên giấc mơ luôn ngược lại với thực tế. Cô bĩu môi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Từ Kỳ Ngộ gọi cô: “Em phải về à?”
Khuôn mặt Dư Sơ Nịnh lộ ra vẻ chán chường: “Đúng vậy, em đâu thể theo anh đi vào ký túc xá của nam, không quay về thì làm gì nữa.”
Cô nói rất đúng, khiến cho Từ Kỳ Ngộ không biết phải nói thế nào tiếp, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng dáng Dư Sơ Nịnh rời đi.
Hai buổi chiều tiếp theo Dư Sơ Nịnh đều không có tiết, đánh một giấc trên giường, lúc thức dậy mới phát hiện tin nhắn Tôn Thần vừa gửi tới cho mình.
Tôn Thần: Em gái à, đừng nói anh không giúp em nhá, lão Tống mới trở về nói Từ ca đang ở trong thư viện, bây giờ em mà đi còn có cơ hội cùng cậu ta ở thế giới hai người.
Dư Sơ Nịnh liền xốc chăn bò dậy, xuống giường rồi trả lời tin nhắn của Tôn Thần.
Dư Sơ Nịnh: Đàn anh, anh có biết anh ấy đang ở phòng nào không?
Tôn Thần: Lão Tống nói cậu ta đang ở trên tầng ba, nói có việc muốn làm, em chạy đến mà xem.
Dư Sơ Nịnh liền gửi một gói biểu tượng cảm xúc cảm ơn, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, cầm áo khoác đi về hướng thư viện.
Sau khi đã tới thư viện, mở tin nhắn của Tôn Thần ra xác nhận lần nữa, Dư Sơ Nịnh phát hiện có gì đó sai sai.
Phòng đọc ở tầng ba là nơi duy nhất Dư Sơ Nịnh sẽ đến, bởi vì trên đó toàn bộ đều là tiểu thuyết ngôn tình, còn có rất nhiều những cuốn truyện liên quan đến tình yêu, sao anh ấy lại chạy tới chỗ đó?
Mang theo sự ngờ vực và không tin, Dư Sơ Nịnh vào thang máy đi lên tầng ba, sau khi vào phòng đọc trên tầng ba chỉ nhìn thấy một vài nữ sinh, cô bắt đầu hoài nghi có phải Tôn Thần nghe nhầm rồi hay không.
Dư Sơ Nịnh không vội vã bỏ về, cô đi xuyên qua các kệ sách tới lối nhỏ bên trong, sau đó đi thẳng vào chỗ sâu nhất của phòng đọc. Quả nhiên, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn trông có vẻ không thích hợp với phòng đọc này lắm.
Mặc dù chỉ nhìn thấy cái gáy, nhưng cô có thể lập tức xác định được, bóng dáng này chính là Từ Kỳ Ngộ.
Dư Sơ Nịnh cẩn thận tiến sát lại, phát hiện anh đang đọc một cuốn sách có bìa màu hồng nhạt, bộ dạng nghiêm túc đó làm cô tưởng đang đọc luận văn học thuật luôn ấy chứ.
Nhìn Từ Kỳ Ngộ nghiêng người dựa vào kệ sách, mắt rũ xuống, đây là lần đầu tiên cô được thấy dáng vẻ tập trung nghiêm túc như vậy của anh, và cũng đúng lúc này, cô nhìn rõ được tên cuốn sách: Hãy cùng em thảo luận chuyện yêu đương.
Dư Sơ Nịnh:???