*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: MòeSự im lặng bao trùm lên phòng học, dường như Dư Sơ Nịnh còn nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, thình thịch từng tiếng một, rõ ràng mà truyền vào lỗ tai.
Cô lo sợ bất an hỏi: “Anh thích giải thích kiểu gì ạ?”
Từ Kỳ Ngộ nhướng mày: “Em chuẩn bị rất nhiều các kiểu giải thích à?”
Dư Sơ Nịnh cười ngượng rồi tỏ vẻ chân thành trả lời: “Mặc dù nói ra có thể anh không tin, nhưng em vẽ bức vẽ này là vì muốn biểu đạt, cho dù anh có trở nên như thế nào, em cũng sẽ thích anh như vậy.”
Từ Kỳ Ngộ vô cùng hứng thú nhìn Dư Sơ Nịnh, thấy cô mặt không đỏ, hô hấp không nghẽn cũng cười nói: “Dư Sơ Nịnh, em biết hai chữ mắc cỡ viết thế nào không hả?”
“Tiểu học có học rồi, đương nhiên là biết viết.” Dư Sơ Nịnh gật đầu.
Từ Kỳ Ngộ bất đắc dĩ hỏi: “Vậy tại sao học sinh tiểu học biết mắc cỡ, mà em đã là sinh viên rồi lại không biết được vậy.”
Dư Sơ Nịnh sắc mặt bình thản trả lời: “Bởi vì học sinh tiểu học còn chưa trải qua những đòn hiểm ác của xã hội, chờ bọn nó trưởng thành, da mặt cũng sẽ dày hơn, đây là một hiện tượng hết sức bình thường.”
Trầm mặc một hồi, Từ Kỳ Ngộ quyết định không trả lời cô nữa mà tập trung vào bài tập của bản thân.
Dư Sơ Nịnh ở bên cạnh có chút ngồi không yên, cô đến đây chủ yếu vì để lấy lại bức vẽ, bây giờ Từ Kỳ Ngộ đã biết đến sự tồn tại của nó, lại còn nghe cô nói tào lao một hồi, tại sao vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh?
“Em có thể lấy lại bức vẽ của em không, bởi vì em muốn mang nó về nâng niu.” Dư Sơ Nịnh gãi đầu hỏi anh.
Từ Kỳ Ngộ dừng bàn tay gõ phím, giọng điệu hờ hững: “Không thể, tôi vứt rồi.”
Dư Sơ Nịnh vẫn hơi hơi khó chịu khi nhận được đáp án thế này, cô bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Biết ngay anh sẽ vứt, làm mất công tôi đi một chuyến tay không.”
“Tôi nghe thấy hết đó.” Từ Kỳ Ngộ thoáng nghiêng đầu, giọng điệu không mặn không nhạt.
Dư Sơ Nịnh mím môi, phóng ánh mắt về phía cái cốc trong tay Từ Kỳ Ngộ, một chiếc cốc thủy tinh trong suốt, sạch sẽ và sáng bóng, vừa nhìn liền biết giống phong cách của anh. Cô âm thầm nhớ cái tên trên cốc, nghĩ xem có thể tìm được cái cùng loại trên Taobao hay không, lúc trở về sẽ tìm mua làm cốc đôi với anh.
“Từ Kỳ Ngộ, em muốn uống nước.” Dư Sơ Nịnh đột nhiên mở miệng.
“Bên chỗ máy lọc nước có cốc giấy đó, tự mình đi lấy đi.” Từ Kỳ Ngộ vừa gõ bàn phím vừa trả lời.
Tròng mắt Dư Sơ Nịnh cứ dán chặt vào cái cốc của anh, nhẹ giọng nói: “Phiền phức quá, chẳng phải ở đây cũng có sao.”
Từ Kỳ Ngộ gõ ký tự cuối cùng rồi lạnh lùng nhìn cô: “Em nghĩ hay nhỉ.”
Thấy anh tắt máy tính, Dư Sơ Nịnh hừ một tiếng: “Nói đại thôi mà.”
Nhìn Từ Kỳ Ngộ thu dọn mọi thứ xong xuôi cả, Dư Sơ Nịnh cũng đứng lên theo anh: “Bây giờ anh phải đi về sao?” Cô còn muốn thời gian ở trong thế giới của hai người có thể kéo dài hơn chút nữa.
Từ Kỳ Ngộ đeo balo lên lưng, đi tới cửa phòng học, anh đặt tay lên công tắc điện rồi nói: “Nếu em còn không ra, tôi khóa cửa nhốt em ở bên trong luôn đấy.”
Dư Sơ Nịnh nào dám nán lại tiếp, cô bước nhanh ra khỏi phòng học, giống như sợ chỉ cần chậm một bước, Từ Kỳ Ngộ sẽ thực sự nhốt cô ở bên trong.
Từ Kỳ Ngộ thấy cô nhóc như vậy, cũng cong môi cười nhẹ, sau đó tắt điện, khóa cửa lại.
Trời ban ngày còn ấm áp một chút, chứ đến tối nhiệt độ sẽ lại giảm, mặc dù Dư Sơ Nịnh đã mặc chiếc váy dài, nhưng vẫn không chịu nổi gió rét xuyên qua váy.
Viện Kỹ thuật Thông tin cách ký túc xá khá xa, hai người cũng xem như cùng đường. Cô giậm chân, nhắm mắt theo sau Từ Kỳ Ngộ.
“Từ Kỳ Ngộ.” Dư Sơ Nịnh ôm cánh tay gọi một tiếng.
Từ Kỳ Ngộ đi phía trước trả lời: “Gì.”
Dư Sơ Nịnh nhìn chằm chằm một cách xuất thân vào áo khoác trên người anh: “Hình như con trai có phong độ sẽ cởi áo khoác, khoác cho cô gái đi bên cạnh lúc cô ấy lạnh nhỉ.”
Ý đồ trong lời nói rất rõ ràng, Từ Kỳ Ngộ dừng bước, đánh giá Dư Sơ Nịnh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khẽ cười nói: “Xin lỗi nha, hình như tôi không phải con trai có phong độ.”
Dư Sơ Nịnh âm thầm cắn chặt răng, sau đó lại lộ ra nụ cười: “Con trai phong độ một chút sẽ càng khiến người ta thích mình.”
Từ Kỳ Ngộ híp mắt cười một cái rồi nói: “Thực xin lỗi, tôi chẳng có chút phong độ nào.”
Dứt lời, anh tiếp tục đi về phía trước.
Dư Sơ Nịnh cười haha hai tiếng, giảm bớt sự ngượng ngùng: “Thực ra em cũng không thích con trai quá phong độ, bọn họ cứ như cái điều hòa trung tâm [*], đối xử với cô gái nào cũng rất tốt. Anh như vậy cũng tốt, em rất thích.”
[*] kiểu đối xử tốt với nhiều người con gái cùng một lúc, có thể dùng để mắng mấy người không biết xử lí trà xanh,…
Từ Kỳ Ngộ: “…”
Anh dừng bước, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc nhìn về phía Dư Sơ Nịnh: “Em hẳn là nên đi làm kinh doanh ấy.”
“Tại sao?” Dư Sơ Nịnh cũng dừng bước, nghi hoặc hỏi anh.
“Bởi vì người chết em cũng có thể nói cho người ta sống lại.” Từ Kỳ Ngộ trả lời.
Dư Sơ Nịnh cong cong đôi mắt mỉm cười, lúc này, một cơn gió lạnh chợt thổi đến khiến cô không khỏi run lẩy bẩy.
Từ Kỳ Ngộ nhìn thoáng qua, cuối cùng thở dài, cam chịu cởi balo rồi cởi áo khoác, “Mặc đi.”
Dư Sơ Nịnh ngây người, cô có chút không thể tin nổi nhìn chiếc áo khoác trước mặt mình, Từ Kỳ Ngộ thực sự cho cô mặc??
“Thật sự… cho em mặc sao?” Dư Sơ Nịnh nghi hoặc hỏi anh.
Từ Kỳ Ngộ thản nhiên nhìn cô: “Không cần hả? Vậy tôi mặc.”
Nói xong liền chuẩn bị lấy lại, nhưng Dư Sơ Nịnh đã nhanh tay giật lấy, “Cần cần cần!” Cô vội vàng ôm chiếc áo trong ngực, vui sướng cười rạng rỡ.
Thấy cô cầm chiếc áo bỗng chốc cười ngây ngô, Từ Kỳ Ngộ cũng hơi mỉm cười: “Tôi bảo em mặc, chứ không bảo em cầm giúp.”
“Ừm ừm.” Lúc này Dư Sơ Nịnh mới phản ứng lại.
Cô giũ chiếc áo, mùi hương nhàn nhạt trên người Từ Kỳ Ngộ phả vào mặt. Dư Sơ Nịnh cẩn thận mặc vào, được mùi hương này bao bọc lấy, cô có cảm giác như thể Từ Kỳ Ngộ đang ôm lấy cô từ phía đằng sau, lập tức trở nên ấm áp, ấm đến tận tâm can.
Dư Sơ Nịnh vuốt áo, cúi đầu cười trộm, ai có thể mặc áo của Từ Kỳ Ngộ giống cô. Bốn bỏ làm năm, coi như cô và Từ Kỳ Ngộ đã ôm nhau, thậm chí còn ngủ trên cùng một cái giường đó nha!
Nghĩ một hồi liền cảm thấy khuôn mặt hơi khô, tai cũng nóng cả lên.
Từ Kỳ Ngộ nhìn mái tóc đen nhánh của Dư Sơ Nịnh, nghe thấy tiếng cười khúc khích khe khẽ và vành tai đỏ ửng dưới ánh đèn. Anh hừ nhẹ một tiếng, cắt ngang ảo tưởng của cô nàng: “Đừng có nghĩ mấy chuyện không thật.”
Dư Sơ Nịnh thu lại nụ cười, khi ngẩng đầu lên, biểu cảm trông đã thật là ung dung và bình tĩnh: “Em đâu có nghĩ gì.”
Từ Kỳ Ngộ: “Haha.”
“Từ Kỳ Ngộ, con người anh thật tốt.” Dư Sơ Nịnh híp mắt cười nói, “Em cảm giác mình càng thích anh hơn rồi đó.”
Đôi mắt Từ Kỳ Ngộ hơi nheo lại, tiếp tục đi về phía trước. Thấy thế, Dư Sơ Nịnh cũng bước nhanh theo.
Bởi vì Từ Kỳ Ngộ chủ động đưa áo khoác cho cô, nên dọc đường Dư Sơ Nịnh đã phát huy toàn lực kể mấy câu chuyện cười, vậy mà Từ Kỳ Ngộ còn chẳng nhếch môi lấy một chút, làm cô cảm thấy vô cùng là thất vọng.
Hai người đi từ con đường nhỏ trong viện Kỹ Thông ra tới con đường lớn trong khuôn viên trường học. Ở chỗ này, con đường về ký túc xá của Dư Sơ Nịnh và Từ Kỳ Ngộ không còn giống nhau nữa, hẳn là lúc phải tách ra rồi.
Từ Kỳ Ngộ đút một tay vào túi, dừng lại nói: “Hướng đi của chúng ta khác nhau, áo khoác trả tôi, em về đi.”
Dư Sơ Nịnh nắm chặt áo khoác trên người, vội nói: “Đã trễ thế này, em thân gái một mình đi đường không an toàn, hay là anh đưa em về ký túc xá đi.”
Từ Kỳ Ngộ nhìn đường lớn đèn đuốc sáng trưng, sinh viên qua lại đông đúc, con đường trước mặt là sân thể dục, không biết bao nhiêu người chơi bóng, chạy bộ, nói chuyện phiếm, có chỗ nào không an toàn vậy?
Anh vô cùng bái phục khả năng trợn mắt nói dối của Dư Sơ Nịnh, buồn cười nói: “Giả vờ đáng thương cũng vô dụng, áo trả tôi, em mau về đi.”
Dư Sơ Nịnh bĩu môi, cởi áo khoác ra, lưu luyến trả lại cho anh, miệng lầm bầm bất mãn: “Em giúp anh làm ấm áo khoác, bây giờ anh lại phải đi về, ở đâu ra cái đạo lí đó vậy!”
“Rõ ràng là em mượn áo khoác của tôi sưởi ấm, bây giờ lại biến thành em giúp tôi làm ấm áo khoác, da mặt em không phải dày bình thường đâu đó.” Từ Kỳ Ngộ cười khẽ nhìn cô.
Dư Sơ Nịnh lẩm bẩm: “Vậy tại sao không cho em mặc về đến ký túc xá luôn đi, vẫn còn một đoạn dài mới về đến đó cơ mà.”
Từ Kỳ Ngộ liếc cô: “Tôi thấy sắc mặt em hồng hào khỏe mạnh, nói chuyện tràn đầy năng lượng, chút khoảng cách này cũng không làm em lạnh chết được đâu.”
Dư Sơ Nịnh: “…”