*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: MòeLộ Viễn Chu cảm thấy mặt mình hơi đau nhẹ, cậu cứng ngắc cười một tiếng: “Haha, tên Từ Kỳ Ngộ này tôi không nhìn thấu được.”
Tâm trạng Dư Sơ Nịnh rất tốt, nhanh nhảu đi xem vòng bạn bè của Từ Kỳ Ngộ, xem thử có thể đào ra cái gì đó hay ho hay không.
Kết quả, vòng bạn bè của Từ Kỳ Ngộ hoàn toàn trống trơn???
Thấy vòng bạn bè không có gì để xem, Dư Sơ Nịnh liền suy xét có nên gửi tin nhắn tình củm cho anh không.
Về phần gửi cái gì, sau khi cân nhắc một chút, cuối cùng cô đã gửi cho Từ Kỳ Ngộ một gói biểu tượng cảm xúc bắn tim siêu dễ thương.
Đợi một hồi, gói biểu tượng cảm xúc của cô vẫn giống như đá chìm đáy biển, không nhận được lấy một chút hồi âm từ Từ Kỳ Ngộ. Dư Sơ Nịnh cảm thấy hơi mất mát, đang chuẩn bị cất điện thoại thì nhận được tin nhắn Đào Văn Văn gửi đến, hỏi vì sao cô chưa tới.
Lúc này Dư Sơ Nịnh mới nhớ ra bản thân tới đây để làm cái gì, “Tôi phải vào hậu trường, nếu cậu không muốn bị Thời Ương phát hiện thì mau đi về đi.”
Lộ Viễn Chu hâm mộ nhìn cô: “Nếu hai bọn mình hoán đổi cho nhau một chút, có phải Thời Ương sẽ thích tôi?”
“…” Dư Sơ Nịnh cạn lời: “Cậu chắc là chúng ta hoán đổi cho nhau, cậu có thể ở bên Thời Ương?”
Lộ Viễn Chu đứng lên, sau đó khẽ thở dài một hơi: “Đương nhiên không chắc, tôi đi trước đây.”
Nhìn bóng dáng kiên cường của Lộ Viễn Chu, Dư Sơ Nịnh cũng thở dài, không làm lỡ thời gian thêm nữa, cô đi vào hậu trường.
Sau khi vào trong hậu trường, Dư Sơ Nịnh liếc mắt một cái liền thấy Thời Ương đang đứng đọc kịch bản, bởi vì cô ấy thực sự rất nổi bật.
Thời Ương cao 1m72, cổ thon dài, cô ấy đang mặc một bộ lễ phục màu đen trông như một nàng thiên nga đen cao quý, vừa xinh đẹp kiểu lạnh lùng lại vừa vô cùng thanh lịch.
Nội tâm Dư Sơ Nịnh trầm trồ, lập tức lấy điện thoại chụp cho Thời Ương một bức ảnh.
Sau đó gửi bức ảnh toàn thân này cho Lộ Viễn Chu, mặc dù không thể giúp cho cậu bạn quá nhiều, nhưng nể tình cậu ta đã cho cô Wechat Từ Kỳ Ngộ, cô sẽ cho cậu ta chút phúc lợi nho nhỏ.
Lộ Viễn Chu nhận được bức ảnh cô gửi liền cảm ơn rối rít, thiếu điều muốn gọi cô là bố.
“Sao cậu ở bên ngoài lâu vậy?” Đào Văn Văn đi tới nhỏ giọng hỏi, cô ấy cũng biết chuyện của Lộ Viễn Chu, chỉ là vì Thời Ương nên không hỏi quá nhiều.
Dư Sơ Nịnh mỉm cười với Đào Văn Văn, sau đó nhìn một vòng xung quanh hậu đài, rất nhiều người đang chuẩn bị biểu diễn, có người thì đang luyện tập, cũng có nhóm tụm ba tụm năm tán dóc, nhưng cô không nhìn thấy bóng dáng Lý Tử Thiến đâu cả, “Sao Tử Thiến không ở chỗ này?”
“Cậu ấy đang tập nhảy ở một phòng khác á.” Đào Văn Văn đáp.
Lý Tử Thiến và một số nữ sinh cùng khoa cùng nhau lập thành một nhóm nhỏ, mọi người đều có chút nền tảng cơ bản, học rất nhanh, bởi vậy còn cùng nhau chọn mấy cô gái trong vũ đoàn đến biểu diễn.
Dư Sơ Nịnh gật đầu: “Tớ ra hỏi thăm Thời Ương một chút rồi qua chỗ Tử Thiến.”
Nói xong, cô đi đến trước mặt Thời Ương, nào ngờ cô còn chưa mở miệng, cô ấy đã ngẩng đầu lên nói: “Chắc Lộ Viễn Chu đến rồi nhỉ.”
Dư Sơ Nịnh kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Thời Ương khẽ nhắm mắt: “Lúc diễn tập ở khán phòng tớ có thoáng nhìn thấy.”
“Cậu ta chỉ đến xem cậu, không có ý gì khác, cậu đừng giận.” Dư Sơ Nịnh vội vàng giải thích.
Thời Ương phụt cười: “Tớ là người ích kỷ như vậy sao?” Sau đó liền thu lại nụ cười, “Chỉ là hy vọng cậu ta đừng lãng phí sức lực.”
Dư Sơ Nịnh hơi sững sờ, có chút không đoán được thái độ của Thời Ương, nhưng thực ra người ngoài như cô cũng không nên nói nhiều làm gì.
Trước khi đến phòng tập của Lý Tử Thiến, Dư Sơ Nịnh đặc biệt lấy điện thoại ra xem, vẫn chẳng có chút hồi âm nào từ Từ Kỳ Ngộ, khuôn mặt cô lập tức xệ xuống.
Cũng may là vũ đạo mà Lý Tử Thiến tập luyện thực sự rất hút mắt, làm cô u mê chữ ê kéo dài quên luôn chuyện Từ Kỳ Ngộ không chịu trả lời mình.
Trên đường trở về, Đào Văn Văn và Dư Sơ Nịnh cùng nhau thảo luận về màn xé váy của Lý Tử Thiến, đây là một đoạn được biên đạo trong vũ đạo, thoạt nhìn trông vô cùng xịn sò.
Đào Văn Văn đột nhiên thở dài: “Thật là tốt, các cậu đều đã tìm được việc mà bản thân muốn làm, có mỗi mình tớ cứ ăn không ngồi rồi.”
Dư Sơ Nịnh cười nói: “Sự nghiệp đu idol của cậu cũng rực rỡ lắm mà.”
“Idol tớ vẫn không chịu đăng bài, tớ căn bản chẳng có gì để xem, có đoạn video cũ rích cứ xem đi xem lại hết 180 lần.” Đào Văn Văn trả lời trong sự bất lực.
Trước khi u mê Trì Uyên, Đào Văn Văn chỉ từng thích Lê Dữ và Mạnh Thanh Nghiên, bởi vì hai người họ đều là diễn viên, cho nên đu phim của bọn họ vẫn luôn rất vui vẻ. Mà không biết vì sao vừa mới thích, hai người họ đã công khai tình yêu đương.
Sau đó lại có thêm mấy người đính hôn, cũng liên tiếp bất ngờ công khai tình yêu, cô đâu phải bà mai, sao vừa thích một cái là người đó thoát ế vậy chứ?
Tâm trạng của Đào Văn Văn cũng sụp đổ theo đó.
Khó khăn lắm mới tìm được “bảo vật độc thân giới giải trí” Trì Uyên, cho rằng những idol như vậy ít nhất sẽ không yêu đương gì, kết quả một năm số lần online đăng bài của anh ấy không quá một bàn tay.
“Cậu nói xem tớ có nên làm fan lai không hả?” Đào Văn Văn nhìn về phía Dư Sơ Nịnh bi thương mà nói, “Hay là cậu cùng tớ đu đi.”
Dư Sơ Nịnh mỉm cười lắc đầu: “Tớ không đu idol, tớ chỉ đu mình Từ Kỳ Ngộ.”
“Đàn ông toàn là đám xấu xa, cậu nhìn xem bây giờ Từ Kỳ Ngộ còn chưa gửi cho cậu lấy một tin nhắn, có cái gì tốt đâu chứ.” Đào Văn Văn hừ một tiếng.
Mới nói xong, điện thoại Dư Sơ Nịnh rung lên, là tin nhắn trả lời của Từ Kỳ Ngộ: Ban nãy làm bài tập, không để ý điện thoại.
Khóe môi Dư Sơ Nịnh cong lên, vội vàng cho Đào Văn Văn nhìn lướt qua màn hình, “Tớ phát hiện cái miệng cậu rất linh, mỗi lần cậu lập flag đảo ngược [*] đều trúng phóc luôn á.”
[*] muốn làm gì thì nói điều ngược lại để nó linh nghiệm thành điều mình muốn.
Khóe miệng Đào Văn Văn giật giật.
Dư Sơ Nịnh vui sướng trả lời tin nhắn: Hôm nay anh đã nhận được thư tình em nhờ người gửi đến chưa ạ [đáng yêu]
Trả lời xong còn không quên nhắc nhờ nhỏ bạn mình một câu: “Đúng rồi, tớ khuyên cậu tốt nhất đừng có làm fan lai, nếu không không bao lâu idol cậu lại va phải conduytinhyeu ngay thôi.”
Đào Văn Văn: “…”
Tin nhắn trả lời của Từ Kỳ Ngộ khá lâu mới đến, nhưng có thể nhận được câu trả lời cũng đủ khiến Dư Sơ Nịnh xoay vòng vòng tại chỗ mấy vòng để ăn mừng.
Từ Kỳ Ngộ: Em đã nói sẽ nói cho tôi lí do vì sao em biết tôi ở thư viện.
Dư Sơ Nịnh nhìn điện thoại cười trộm, cô không ngờ Từ Kỳ Ngộ vẫn cứ lấn cấn cái này mãi.
Dư Sơ Nịnh: Ngày mai, lúc đi tìm anh em sẽ nói!
Như vậy sẽ có thêm một cơ hội gặp mặt, hơn nữa sớm giao hẹn sẽ gặp có ý nghĩa rất khác.
Thấy Từ Kỳ Ngộ trả lời một chữ “được”, Dư Sơ Nịnh reo hò nhảy nhót ở trong lòng, suýt chút nữa không nhịn được hét to.
Mấy phong bì và giấy viết thư đặt trên Taobao đều đã về cả rồi, Dư Sơ Nịnh ngồi suốt đêm viết thêm mấy phong thư dự phòng.
Mưa thu đã tí tách rơi xuống từ trong đêm, nhiệt độ buổi sáng khi thức dậy cũng thấp hơn mấy độ.
Dư Sơ Nịnh moi từ trong tủ ra một chiếc áo cardigan màu trắng gạo khoác ngoài, tùy tiện chọn đại một phong thư trong số đã viết sẵn rồi đi học cùng Đào Văn Văn.
Kế hoạch của Dư Sơ Nịnh là mỗi ngày sẽ đưa một cho Từ Kỳ Ngộ bức thư tình, cô cảm thấy theo đuổi người ta thì cần phải có thành ý và sự kiên trì, nhìn xem mỗi ngày cô đều đưa thư, thành ý tràn bờ đê như vậy. Sớm muộn gì Từ Kỳ Ngộ cũng sẽ bị cô làm cho cảm động thôi!
Tan học, Dư Sơ Nịnh cầm ô chạy tung tăng đến viện Kỹ thuật Thông tin, mặc kệ nước mưa tạt vào giày, bởi vì giờ tan học của cô cũng là giờ tan học của Từ Kỳ Ngộ, nếu không đến sớm một chút, cô sợ đến lúc đó sẽ không tìm thấy người.
Lúc này, Từ Kỳ Ngộ vừa mới ra khỏi phòng học, anh nhíu mày khi thấy cơn mưa nặng hạt bên ngoài không có dấu hiệu nhỏ xuống.
Tôn Thần đi tới đứng bên cạnh, thấy anh bất động thì hỏi: “Không đi à, trời mưa kiểu này nhìn qua chắc không tạnh luôn đâu, chúng ta chạy ào ào về đi.”
Qua một hồi, Từ Kỳ Ngộ mở miệng: “Cậu về trước đi, tôi còn có việc.”
Tôn Thần và một số sinh viên còn sót lại cũng lật đật rời đi, viện Kỹ thuật Thông tin bỗng chốc trở nên trống vắng, Từ Kỳ Ngộ đứng trên hành lang tầng 2 nhìn con đường trống trải bên đối diện.
Một lát sau, bóng dáng mặc áo cardigan màu trắng gạo, đeo cặp sách ra phía trước ngực xuất hiện, chính là Dư Sơ Nịnh đang vội vàng chạy tới.
Anh cau mày rồi đi xuống lầu, lúc này Dư Sơ Nịnh cũng đã đứng dưới mái hiên của viện Kỹ thuật Thông tin. Cô gập ô, đối mặt với Từ Kỳ Ngộ đang đi tới, đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập vẻ vui sướng: “Từ Kỳ Ngộ, thì ra anh chưa đi, hại em trên đường còn lo lắng anh không ở đây nữa.”
Từ Kỳ Ngộ hờ hững trả lời: “Có một số việc phải giải quyết nên mới rề rà ở đây.” Sau đó anh nhìn quanh người Dư Sơ Nịnh một lượt, giọng nói mang theo vẻ trách cứ: “Mưa lớn như vậy, em chạy tới đây làm gì.”