Ánh mắt Mễ Nhiên mở to ra, trước sự tra hỏi của nam nhân trước mặt liền thoáng bất ngờ, môi mọng mím lại để giảm đi sự tập trung của Khang Trạch đang nhìn thẳng vào ánh mắt cô. Hàm răng trắng sứ, thêm chiếc răng nanh nhỏ đưa ra cắn nhẹ bờ môi. Nam nhân liếc mắt nhìn xuống, sau cùng vòng tay siết mạnh hơn như nôn nóng chờ đợi câu trả lời của vật nhỏ. Mễ Nhiên mè nheo:
- Chặt..chặt quá rồi
Dụ Khang Trach vẫn chế ngự nữ nhân trong lòng, buộc cô phải tìm một lời nói dối thích hợp đáp trả hắn:
- Lúc nãy em ở ngooài vườn, vô ý ngã vào nền đất nên lem nhem quần áo
Mễ Nhiên bắt đầu theo chiều hướng đó, giải thích tự nhiên hơn:
- Thế nên phải thay đồ, tắm qua... em sợ anh trách em nghịch nên mới bảo Du Ly và Cúc Y tìm một bộ đồ mặc y hệt để anh không phát hiện
Khang Trạch nghe vậy cũng nguôi đi, thả lòng cô ra rồi hỏi han:
- Có bị thương ở đâu không?
. Mễ Nhiên lắc đầu, để mặc cho ánh mắt nam nhân dò xét từ trên xuống dưới, quay một vòng cơ thể cô nhìn chung quanh rồi tạm yên tâm. Khang Trạch thở dài, đáp:
- Em nghịch quá.. lớn rồi nhưng vẫn còn nghịch
Lời hắn trách cứ như một ông cụ già đang khuyên can lớp trẻ về hành động của mình vậy, Mễ Nhiên đâu thể cả ngày ru rú trong căn biệt phủ, dù gì ra ngoài vẫn thoải mái hơn, đi chơi quanh vườn. Duy chỉ có hôm nay chơi hơi ‘’quá đà’’, nghĩ lại con báo bản thân mới trực tiếp ngắm nhìn rồi đối mặt, lòng nổi lên sự hào hứng mà cũng còn đương sợ. Mễ Nhiên lẩm bẩm:
- Em còn trẻ...còn anh già rồi, anh đâu biết đùa nghịch
Dụ Khang Trạch nghe vậy liền đơ ra nhìn cô, ánh mắt hắn chớp chớp như bất ngờ lắm. Sau cùng lại nhếch lên cười, hai môi mỏng như một đường chỉ cong lên, nam nhân thẳng thừng nói:
- Ừ, tôi già rồi... Tôi già nhưng sức tôi vẫn ‘’làm’’ em từ trẻ khoẻ thành xụi lơ. Tôi không biết đùa nghịch chạy nhảy ngoài vườn vì tôi chỉ giỏi nhất khi chơi đùa trên giường thôi
Mễ Nhiên nghe ù ù bên tai, người ta nói người điếc sẽ rất khổ và bất tiện trong đời sống thường ngày nhưng hiện tại cô lại chỉ mong mình không nghe được bất cứ âm thanh nào phát ra từ miệng hắn. Hoặc chí ít hãy để cho cô nghe được âm thanh xung quanh còn miệng hắn thì ngậm lại không nói. Dụ Khang Trạch chỉ có thể nghiêm túc vài câu rồi lại cợt nhả ngay sau đó, đối thoại với nam nhân được 10 câu thì 8 câu là hắn nhắc đến những thứ đen tối.
Trái với sự khó chịu và nén giận trên khuôn mặt Mễ Nhiên, Khang Trạch lại vô cùng thoải mái. Sau cùng nghĩ đến chuyện con báo, chuyện này có ba người là cô cùng hai người hầu gái biết, Mễ Nhiên cũng muốn xem thái độ của Khang Trạch nếu cô đến chuồng báo sẽ như nào. Nữ nhân liếc nhìn đi chỗ khác, vật vờ hỏi:
- À em muốn đến chuồng báo một lần, có được không?
Khang Trạch nghe vậy liền thẳng thừng đáp:
- Không, tuyệt đối không
Giọng hắn nói to như một cách để nhấn mạnh và răn đe cô trước, không gian rơi vào trầm mặc, nữ nhân cũng bởi giật mình mà hơi sợ. Khang Trạch đưa tay lên vuốt lến mái tóc của vật nhỏ, từ tốn nói:
- Em có thể chơi đùa với Otto vì nó đã quen thân em, còn con báo.. Nó là động vật hoang dã, không thể ngày 1 ngày 2 lui tới cho đồ ăn hay chơi đùa mà nó sẽ coi em như bạn được, em hiểu chứ?
Nữ nhân gật đầu, bên ngoài tỏ vẻ chấp thuận nhưng bên trong lại phì cười, thực may là tên ác ma trước mặt không biết chuyện hôm nay, trong lòng cô khẽ thở phào. Dụ Khang Trạch lại chêm thêm câu nữa:
- Tôi mà biết em bén mảng tới đó.. tôi sẽ phạt em thật nặng, tôi sẽ thao em tận cùng, thao triền miên để hai chân em run bần bật không đi nổi, khỏi chạy nhảy lung tung
Khuôn mặt hắn trơ ra, cách một câu lại thêm một câu cực kì khó nghe và tục tĩu. Như chạm đến giới hạn chịu đựng, Mễ Nhiên tay cuộn tròn thành nắm đấm, bất ngờ ẩn mạnh nam nhân ra xa, đi lại đấm mạnh vào người hắn rồi bức bối:
- Anh điên sao?
Lồng ngực cô phả ra khí nóng cho thấy sự phẫn nộ đến cùng cực, Mễ Nhiên ghét bị trêu dai, nhất là Khang Trạch, hắn biết rõ cô sẽ xấu hổ như nào nhưng vẫn cố tình châm chọc. Lực tay cô đấm liên tiếp vào người hắn, sau cùng định chạy đi mà lại để Khang Trạch nắm chắc cổ tay, hắn ôm trầm cô từ phía sau, giả bộ:
- A Nhiên, đau quá à
Cơ thể hắn to lớn trùm sau lưng cô, khuôn mặt rúc xuống hốc cổ mân mê thớ da nơi này, Mễ Nhiên như bị tảng đá nặng đè sau lưng, khó nhọc nói:
- Anh nặng quá..mau bỏ ra coi
Dụ Khang Trạch không nói lời nào, trực tiếp bế thốc cô lên vai, đi về phía giường lớn rồi vui vẻ nói:
- Không được, hôm nay em dám đánh tôi... tôi phải dùng gậy lớn trị cho cái thói hư đốn của em, tôi chiều quá nên em toàn bắt nạt tôi thôi1
P/s: Ai bắt nạt ai không biết luôn á🥲