Nguyệt Minh dạo gần đây cảm thấy thế giới của mình dường như xoay chuyển 180 độ, thay đổi cực mạnh. Nhất là không khí nhà cửa, ngập tràn sự sống. Phải chăng do tiếng cười đùa, tiếng khóc của trẻ con đã khiến ngôi nhà này có sinh khí hơn?
- Hello, Joy xem ai về đây?
Nguyệt Minh vừa mở cửa nhà, đã thấy bảo mẫu bế Joy ngồi chơi ở phòng khách, dù bé chẳng thèm quan tâm nhưng cô vẫn thấy vui vẻ.
Nguyệt Minh rửa tay xong mới từ từ đón lấy Joy từ tay bảo mẫu, đặt bé con đứng trên đùi mình, mặt đối mặt.
Joy nay đã chín tháng, Nguyệt Minh cảm thấy xúc động vô cùng, trẻ con lớn nhanh như thổi, tựa như mỗi ngày đều có thể thấy được sự phát triển.
Mới ngày nào còn bé xíu vì sinh non, chỉ to hơn hai lòng bàn tay một chút, giờ đây đã lớn nhường này, tay chân dài ra, bế nặng tay hơn. Gương mặt đỏ hỏn những ngày mới sinh đã biến mất, chỉ còn lại một bé con mềm mại, thơm thơm cùng làn da hồng hào khoẻ khoắn.
Cháu nhỏ lớn rồi, biết ăn hiếp Nguyệt Minh rồi, vừa được bế liền theo thói quen đập vào mặt cô một cái cùng tiếng cười giòn tan thay cho lời chào.
Nguyệt Minh đối với thái độ này không cáu, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu, ngay lập tức đặt Joy nằm ngang ra, tiếp đến là hôn thật mạnh vào má bé liên tục, đấy là cách cô trừng phạt cháu mình.
Joy bị cưỡng hôn liền phản kháng, hai chân nhỏ giãy giụa, nhưng rốt cuộc đều bất lực, chỉ có thể la hét một chút rồi bị nhột mà cười hi hi, tay nhỏ đẩy đẩy mặt dì út ra trong vô vọng.
Nguyệt Minh bật cười, cô chẹp miệng vài cái, vẫn là hôn chưa đã nên bặm môi lại, cắn nhè nhẹ vào đôi má bánh bao của Joy.
- Ghét con quá đi, ghét con quá đi Joy~- Nguyệt Minh vừa "ăn hiếp" cháu nhỏ, vừa nói.
Thấy Joy bây giờ đã ngoan ngoãn nằm yên mặc cho bà dì già "bắt nạt", Nguyệt Minh mới chịu dừng lại nhìn thành quả của mình, hai má bé con ửng hồng, đã đáng yêu nay lại càng đáng yêu hơn.
Hai dì cháu giỡn nhây với nhau một hồi, Nguyệt Minh quay sang hỏi bảo mẫu.
- Hôm nay chị mặc tã cả ngày rồi đúng không?
Bảo mẫu mới gật đầu.
Thấy vậy nên Tổng giám đốc liền cởi tã của Joy ra.
- Ra ngoài chơi thì cứ nên mặc quần cho Joy là được rồi, nếu Joy tè thì lau và thay quần mới.
Gia An từng nói, không nên mặc tã cho trẻ con 24/7, sẽ gây hăm háng ở trẻ, nên đôi lúc cũng nên tháo tã ra. Bảo mẫu thấy vậy cũng nhanh nhẹn gật đầu tiếp thu sau đó vào phòng lấy quần để Nguyệt Minh thay cho bé.
Cả hai dì cháu lại tiếp tục trận đùa giỡn thứ hai. Nguyệt Minh nâng Joy lên rồi hôn lấy hôn để, vẫn chưa đã liền úp mặt vào bụng sữa hôn hôn, chẳng hiểu trẻ con có cái mùi gì cực kỳ quyến rũ luôn. Bé con bị chọc cho ngứa liền vung vẫy tay, bốp bốp đánh vào mặt dì Nguyệt.
Thoạt nhìn thấy rất bạo lực, nhưng thật ra, cả hai người lớn bé này không ai chán ghét. Joy tuy luôn có biểu hiện ghét bỏ Nguyệt Minh, bắt nạt đánh đấm, nhưng lại rất thích được bế chơi thế này.
Dạo gần đây răng của Joy đã nhú lên cao mang lại cho bé một lợi thế cực kỳ to lớn, thay vì ngậm núm giả hay thèm thuồng cắn bừa vào đồ chơi, bé con dồn hết sức mạnh bám vào cổ Nguyệt Minh rồi "cạp" một phát cực kỳ chuẩn xác, không động tác thừa.
Tổng giám đốc hết cả hồn, đơ người trong vài giây, sau khi hoàn hồn liền bắt gặp gương mặt lém lỉnh đầy từ hào của Joy nhìn mình.
- Á à, dám cắn dì hả?- Nguyệt Minh ôm chặt Joy vào lòng.
Bé con bị ôm không có phản kháng được, nên cuối cùng bí quá hoá liều, tè lên người Nguyệt Minh.
Bạn đã hiểu công dụng của tã giấy chưa?
Ừm, là để em bé không tè bậy đó!
Sau khi tháo tã cho bé, việc đầu tiên nên làm là cho bé tè đúng chỗ, chứ đừng quên mất để rồi lãnh hậu quả như Nguyệt Minh.
Mặt Tổng giám đốc méo xẹo, cảm nhận dòng nước ấm nóng dần dần thấm vào quần, ướt cả người mình. Nhưng cô cũng không dám phản ứng mạnh, sợ cháu giật mình, chỉ đành nuốt nghẹn vào tim trở thành nơi để Joy đi vệ sinh.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Vẫn là bảo mẫu hiểu ý, bế Joy vào phòng tắm rửa.
Tổng giám đốc ở nơi này méo mặt nhìn quần mình, hôm nay cô mặc đồ sáng màu, nên vệt nước hiện rõ đến lạ.
Chẳng biết là ông trời tính toán thế nào, Nguyệt Minh vừa đứng dậy định đi thay đồ, cũng là lúc Gia An đẩy cửa vào nhà, theo sau đó là Hạ Băng...
Bốn con mắt đổ dồn về phía Nguyệt Minh, cô nhận ra hai cặp mắt kia đang trượt dài xuống phần dưới của mình. Mặt Tổng giám đốc từ đang bình thường chuyển sang trắng bệch, còn chưa kịp mở miệng giải thích thì cô bạn thân (ai nấy lo) đã nhanh nhảu cất tiếng, giọng nói đầy thảng thốt.
- Selina, cậu tè dầm à!?
Gia An:...
Nguyệt Minh:...
- Bao nhiêu tuổi còn tè không kiểm soát vậy?
Hạ Băng thấy mặt bác sĩ An vẫn như cũ, không biểu tình, lại nhìn sang vẻ mặt "đau chẳng nói nên lời" của nhỏ bạn thân, liền sợ lửa cháy chưa đủ to, bão chưa đủ mạnh, quyết định góp thêm vào tí gió.
- Cậu nói dạo này có tâm sự, là về việc chưa tìm được chỗ trị tè dầm đúng không? Thật sự luôn, bệnh người già mà cậu lại mắc là sao, đúng là sống không điều độ!? Thận yếu có khả năng yếu sinh lý á, đúng hông bác sĩ An? Yếu gì chứ không yếu sinh lý được nhỉ bác sĩ An.
Sau đó Hạ Băng quay sang Gia An mà tâm tình, biểu hiện hệt như bản thân nàng ấy rất đau lòng. Thật ra Gia An lại cảm thấy ánh mắt này có chút... vui vẻ khi thấy người gặp nạn.
Gia An:...
- Nguyệt không dám lại HOPE khám, sợ bị nói này nói kia, bác sĩ An cũng hiểu ha. Hay vấn đề tiểu bậy này có liên quan gì đến phụ khoa không? Bác sĩ An khám cho Nguyệt được không? Bác sĩ An chữa yếu sinh lý được không?
Nguyệt Minh thề là nếu Hạ Băng không đứng cạnh Gia An thì ngay-lúc-này cô đã lấy điện thoại trong túi quần phang thẳng vào mặt Hạ Băng.
Cô sợ mình trượt tay phang trúng Gia An.
Bình tĩnh nào Nguyệt Minh.
Giờ đâu phải giây phút bối rối hay phẫn nộ đâu...
Giờ nên lựa lời giải thích, đúng không!?
- Mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu... Cái này...
Gia An không nói gì, nàng tự cởi giày cho vào tủ, sau đó đổi sang dép mang trong nhà, động tác thuần thục khiến Hạ Băng bất ngờ vô cùng, lúc nãy cũng là bác sĩ An nhập mật khẩu nhà cho nàng vào ké.
Điều này khiến Hạ Băng nghi ngờ không ít về mối quan hệ của hai người này, phải chăng mọi chuyện đã tiến triển nhưng nhỏ ngáo kia không biết?
Ừ, dám lắm, Nguyệt Minh to xác vậy chứ ngáo ngơ à!
- Vào tắm rửa sạch sẽ đi.- Gia An vỗ vỗ vai Nguyệt Minh.
Gương mặt cười tươi của nàng bác sĩ khiến Tổng giám đốc muốn khóc thật sự, mếu máo định giải thích thì Gia An đã nhanh hơn.
- Hôm sau có cởi tã của Joy, Nguyệt nhớ cho bé tè trước nha.
Nguyệt Minh hai mắt long lanh, lời chị bác sĩ nói so với lời của quỷ bạn thân rõ ràng như thiên đàng và địa ngục vậy!?
Muốn so sánh với bác sĩ An sao?
Hạ Băng không có cửa đâu, người gì mà suốt ngày toàn nghĩ xấu cho người khác, đồ đàn bà ác độc!
Tổng giám đốc đứng cảm thán vài giây liền bị chị An đẩy lên lầu, phòng khách chỉ còn lại nàng cùng Hạ Băng.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Bầu không khí nhanh chóng biến chuyển đến vi diệu, như thể có một lò lửa tự phát nào đó thiếu đốt không gian khiến hai người có mặt tại đây cảm thấy ngột ngạt pha lẫn ngại ngùng. Cả hai người ăn ý bỏ qua sofa chính đầy nước tiểu của Joy, ngồi đối diện nhau trên ghế bành.
Đây là lần thứ ba Hạ Băng gặp Gia An, so với hai lần trước, nàng lại càng ấn tượng với vị bác sĩ này hơn.
Ban nãy, trên đường đến đây, Hạ Băng trông thấy một chiếc xe vàng vàng có chút quen mắt nên, liền vọt xe lên chạy song song.
Hạ Băng ấn nút, mui xe lập tức biến mất, thấy bác sĩ An vẫn không nhìn sang liền rồ ga một cái, tiếng thét mãnh liệt từ quái vật cứ vậy gầm rú vang một góc trời.
Đồng chí Gia An tuy lái xe thể thao, nhưng vẫn là một thanh niên nghiêm túc, niềm tự hào của xã hội, lưu thông trên đường nàng cực kỳ ghét các thành phần trẻ trâu mới nổi hay rồ ga thể hiện, vậy nên khi nghe thấy âm thanh, chói tai, nàng liền quay sang muốn xem tận mặt đứa con nít ranh có bộ dạng gì.
Đồng tử nàng hơi động, khẽ nhíu mày một cái, trẻ trâu vẫy tay chào nàng, thậm chí còn tặng nàng một nụ hôn gió.
Trẻ trâu này nhìn mặt quen quen...
À, là bạn thân của trẻ trâu nhà nàng...
Gia An thấy xe bên cạnh cứ nhiệt tình chào hỏi, cũng lịch sự hạ kính xe xuống chào lại, lúc này trẻ trâu Hạ Băng mới vừa lòng.
Gần đến nhà Nguyệt Minh, đoạn đường hẹp hơn, nên Hạ Băng quyết định giảm tốc, nhường Gia An chạy trước, hai người dù sao cũng đến cùng một đích. Tới nơi, Hạ Băng cao ngạo bước ra khỏi xe, tiến về phía Gia An chào hỏi chính thức.
Hạ Băng không kiêng dè, trực tiếp dùng cặp mắt hoa đào đầy phong tình đánh giá khiến Gia An cảm thấy có chút không tự nhiên, nàng nhanh tay ấn mã số mở cửa nhà Nguyệt Minh.
Hôm sinh nhật Nguyệt Minh cách đây vài tháng, Khả Hân đã cho Gia An mật khẩu nhà, nhưng nàng chỉ dùng duy nhất lần ấy, sau này khi đến đều sẽ ấn chuông để người bên trong mở cửa. Gia An không muốn chủ nhà nghĩ nàng là người tự tiện, dù sao mối quan hệ giữa nàng và Nguyệt Minh hiện tại cũng khá nhạy cảm và khó nói.
Cho đến một hôm, Nguyệt Minh kéo Gia An ra cửa, chính thức đọc mật khẩu cho nàng, nói nàng tuỳ ý sử dụng, "cứ đến thăm Joy đừng ngại", khi ấy nàng mới dám dùng...
Quay trở lại tình hình trong phòng khách lúc này.
- Bác sĩ An dạo này vẫn khoẻ nhỉ?- Hạ Băng cất tiếng trước nhằm phá tan bầu không khí bất ổn này.
- Ừm, tôi ổn. Cảm ơn cô.- Gia An lịch sự đáp.
- Dạo này bác sĩ An có hay đọc báo không?- Hạ Băng vén tóc, nở nụ cười ma mị.
Cứ coi như Selina nợ nàng một ân huệ đi, nàng hôm nay sẽ hào phóng "hạ phàm" đi thăm dò giúp bạn thân.
- Ừm, cũng có.
Quả thật là Gia An có đọc, nàng vốn chỉ muốn đọc báo nắm tình hình xã hội thôi, ai dè chủ đề xã hội dạo gần đây lại toàn xung quanh Hạ Băng cùng Nguyệt Minh.
Hôm trước hai người ở trước sảnh T Group làm trò, báo chí chụp được liền chẳng ngại thêm mắm dặm muối, từ hai người bạn thân liền biến tướng thành yêu đương thắm thiết. Vốn dĩ họ cũng chỉ định canh chụp mỗi Nguyệt Minh, vì sau họp báo lần trước thì độ nổi tiếng của cô tăng chóng mặt, ai ngờ lại vớ được thêm sự xuất hiện của Hạ Băng.
Hai người con gái chơi thân ôm nhau chẳng phải là chuyện rất bình thường sao, có gì lạ à?
Ừm, nhưng vấn đề là dính đến Hạ Băng nên chẳng còn bình thường nữa!
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Bản thân Hạ Băng "buê đuê" gần như cả thế giới đều biết, nhờ màn come out trên tạp chí danh tiếng từ nhiều năm trước. Khi bị phóng viên vây hỏi về các scandal của mình, Hạ Băng đầy phóng khoáng thừa nhận, thậm chí còn bồi thêm: "Phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa mềm mại, lại thơm tho như vậy ai chẳng thích?"
Có tiền đề như thế nên khi Hạ Băng đứng chung với Nguyệt Minh liền ngay lập tức tạo đề tài cho "lều báo" phóng tác. Ngay khi những tấm ảnh cùng video được đăng tải, trên mạng xã hội lại rần rần thêm một lần nữa, các nhóm đẩy thuyền SelYu mọc lên như nấm sau mưa, nhiều vô kể...
Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo trông hai người xứng đôi thế làm gì!?
"Hồ ly phong tình vạn chủng" phối với "Băng sơn mỹ nhân ngàn năm", kích thích kích thích!
Tội nhất vẫn là Tổng giám đốc, nằm không cũng dính đạn, bây giờ người ta lại chuyển sang bàn về tính hướng của cô.
Nguyệt Minh chẳng cần come out nữa, chỉ cần đứng đó để Hạ Băng ôm ấp, thiên hạ mặc định cô cong vòng luôn!? Giờ thì người nào đoán cô cong hay thẳng liền trở thành kẻ quê mùa, trend chính là đoán xem cô trên hay dưới.
- Vậy có thấy tin của tôi với Selina không?- Hạ Băng liếm nhẹ môi, chăm chú nhìn Gia An.
Gia An thầm nghĩ, suốt ngày tỏ ra sexy như vậy liệu có mệt không?
- Cũng không nhớ lắm.- Gia An rót trà, một ly cho Hạ Băng, một ly cho mình.
- Tôi với Sel đang hẹn hò đấy.
Gia An vốn đang đưa ly lên chuẩn bị uống, nghe vậy liền hơi khựng lại, động tác tuy rằng rất nhanh, nhưng đủ lọt vào mắt Hạ Băng.
Nụ cười trên mặt Hạ Băng ngày càng thâm sâu hơn.
Gia An chỉ hơi thất thố trong vài giây ngắn ngủi đó, nàng nhấp một ngụm trà, lại từ tốn đặt xuống dưới bàn, đã trấn tĩnh bản thân xong, khẽ "Ừm" một tiếng xem như trả lời Hạ Băng.
- Bác sĩ An không chúc mừng bọn tôi hả?
Căng thẳng cứ thế tăng theo cấp số nhân, cho đến khi Tổng giám đốc nhà ta hồn nhiên bế Joy đi ra mới tạm cắt đứt bầu không khí quái lạ này.
- Sao vậy?- Nguyệt Minh nhìn thấy Hạ Băng cười đến ngoác mồm, còn Gia An thì hơi không được tự nhiên, liền cảm thấy chắc chắn đã có chuyện không hay ho xảy ra.
- Ối, chó con của dì, sang đây dì bế một cái.- Với câu hỏi của Nguyệt Minh, Hạ Băng chọn bơ đi, nàng đứng dậy vỗ vỗ tay ra chiều muốn bế Joy.
Joy hừ một tiếng, làm biếng nhìn mặt Hạ Băng nên úp mặt vào lòng Nguyệt Minh.
Hành động này khiến Hạ Băng bĩu môi hụt hẫng, còn Nguyệt Minh thì vui cười tít mắt, ít ra cô không bị cháu ruột xếp chót bảng xếp hạng!
Joy sau vài giây lại ngẩng mặt, quay sang hướng của chị đẹp gái số một trong lòng mình, bốn mắt vừa chạm nhau, Nguyệt Minh liền bị cho ra chung chuồng gà với Hạ Băng. Joy chẳng màng cái gì, hai mắt long lanh, nhào tới người Gia An.
Gia An thấy vậy liền mỉm cười, đứng dậy bế Joy vào lòng mình.
- Sao bụng con bé thế?- Gia An sờ sờ bụng Joy.
- Joy chưa uống sữa đó, cô chủ cho bé uống giúp tôi nha.- Bảo mẫu từ trong phòng đi ra.
Chủ nhà về đủ rồi, lại có khách đông vui như thế, bảo mẫu liền thức thời muốn lui về phòng riêng. Nguyệt Minh thích tự trông cháu, nhất là khi có Gia An ở đây, bảo mẫu là không cần thiết.
Gia An nghe vậy liền gật đầu.
- Để tôi pha sữa cho.- Nguyệt Minh tỏ ra tháo vát, chạy vào phòng Joy.
Gia An vừa bế Joy vừa nhìn Hạ Băng, trên môi nở nụ cười.
Chẳng biết Hạ Băng tưởng tượng hay gì, chứ nụ cười này khiến Gia An có chút... sợ, vội bật dậy chạy theo Nguyệt Minh.
Bên trong phòng, Tổng giám đốc đang tập trung đong từng muỗng sữa bột cực kỳ nghiêm túc, đến mức Hạ Băng nghĩ nếu để Nguyệt Minh mặc đồng phục của T-lab thì trông không khác gì nhà khoa học.
Hạ Băng cảm thấy thời thế thay đổi rồi, nhỏ bạn thân ngày thường luôn phồng mang trợn má như muốn ăn thịt người khác, giờ khắc này có khác gì mẹ bỉm sữa đâu?
- Selina ơi là Selina...- Nàng đau lòng cảm thán một câu
- ...
Nguyệt Minh không có thời gian quan tâm bạn thân, bây giờ cô đã tới bước đun nước, nói là đun chứ thật ra chỉ cần ấn nút rồi chờ một chút mà thôi.
- Cậu không thấy bác sĩ An có gì lạ sao?- Hạ Băng tựa người vào bàn, tay xoa xoa cằm.
- Hửm? Có gì lạ hả?- Nguyệt Minh khó hiểu.
Chủ động nhớ lại xem hôm nay bác sĩ An có gì khác, là màu son môi mới chăng?
Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh đầy khinh thường, đúng là ngoài kinh doanh ra không nên trông cậy vào nhỏ ngáo này cái gì khác.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Cái váy hôm nay Gia An mặc xinh không?- Hạ Băng thương tình nên bắt đầu lý giải, từ lúc vào đây nàng đã luôn quan sát Gia An.
- Ừm...- Nguyệt Minh suy ngẫm.
Đúng thật hôm nay váy trông rất xinh, ủa, nhưng Gia An thường ngày mặc đồ cũng xinh mà, có gì lạ sao?
Hạ Băng biết Nguyệt Minh vẫn chưa hiểu, tiếp tục kiên trì giải thích cho cái đầu gỗ chỉ biết pha sữa này.
- Tớ cũng thích cái váy đó... ĐCM, dừng ngay cái ánh mắt khinh người kia lại!
Hạ Băng chỉ mới nói được một câu, Nguyệt Minh liền khinh bỉ nhìn nàng, lấy trong bóp một cái thẻ.
- Chắc là dì Hương lại chặn thẻ cậu hả? Thôi cầm của tớ đi, đừng có đi ra xin người ta cái váy, nhục lắm!
Hạ Băng:...
Nàng đang nghĩ liệu có nên cầm hộp sữa này mà vô đầu Nguyệt Minh không, cái đồ chúa phèn này còn bày đặt tỏ ra thương xót nàng không tiền hả?
Dùng tiền đi mua kiến thức đi!
- Không phải bà nội ơi... Ý tớ là, cái váy của Gia An, có tiền chưa chắc mua được!- Hạ Băng kiên nhẫn phân bua.
Nguyệt Minh lặng lẽ lấy ra thêm hai cái thẻ đen.
Hạ Băng:...
- Vậy nhiều tiền hơn mua được không? Nếu không thì cậu chịu khó mua cái tương tự thôi. Mà đồ Gia An mặc xinh chưa chắc cậu mặc xinh.- Cô không quên buông lời dè bĩu.
Hạ Băng trừng Nguyệt Minh, tự hỏi giết người phải đi tù bao lâu nhỉ?
Giết đại gia đi tù có lâu hơn không?
Sao nàng lại có con bạn ngáo đến thế này, đã ngốc còn không biết tiếp thu!?
- Im cho tớ nói! Cái váy đó thuộc bộ sưu tập mùa Thu mới nhất của nhà thiết kế lừng danh Ralph, chỉ mới được trình diễn ở nước F mấy ngày trước thôi. Mà đồ của Ralph chỉ để ngắm chứ không phải để bán đại trà, đến tớ còn phải dùng quan hệ mới có thể đặt mua được. Vậy mà Gia An mặc á!?
- ...
Nguyệt Minh có vẻ vẫn đang loading, dù không rành lắm nhưng cái tên Ralph này cô từng nghe qua rồi, một nhà thiết kế vang danh thế giới, những năm gần đây, ông ấy dường như chỉ thiết kế vì đam mê là chủ yếu.
Nguyệt Minh xưa nay chỉ toàn mặc trang phục được thiết kế riêng, cộng với việc không có hứng thú lắm thành ra khả năng nhận diện các thương hiệu thời trang nổi tiếng gần như là con số 0.
- Vẫn chưa hiểu hả? Để sở hữu nó, một là bác sĩ An mặc đồ FAKE, hai là bác sĩ An không phải dạng vừa.
- Ồ..- Nguyệt Minh gãi gãi đầu.
Hạ Băng nói đúng thật, nhưng Nguyệt Minh không nghĩ Gia An mặc đồ FAKE đâu!
- Lương cậu trả cho bác sĩ An nhiều không?- Hạ Băng bắt lấy trọng điểm
Nguyệt Minh vẫn gãi đầu, lương của bác sĩ An cao thật, nhưng nếu đúng như Hạ Băng nói thì quả thật không đủ mua...
Tổng giám đốc suy tư một chút, lại mở điện thoại, đưa ra mấy bức ảnh chụp lén bác sĩ An mà Uyên Hà bán cho cô.
Hạ Băng trợn mắt, nàng cảm thấy mình như trái bóng bị bơm đầy hơi, sắp nổ tung.
Damn it!
Hạ Băng chịu nổi, buột miệng chửi thề mấy tiếng, trên ảnh có thời gian chụp hình, dựa vào sự hiểu biết, nàng nhận ra kha khá những món đồ mà Gia An mặc đều được ra mắt sau thời điểm hình được chụp.
Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh, Nguyệt Minh cũng nhìn Hạ Băng, cả hai rơi vào trầm tư.
- Bảo thích người ta mà không có đi điều tra chút gì sao?- Cuối cùng, Hạ Băng mới lên tiếng.
- Ai mà để ý mấy cái này!? Chỉ cần biết chị ấy mặc cái gì cũng xinh là được.
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có hiểu không? Ít nhất cậu nên hiểu bác sĩ An một chút, xem cô ấy là dạng người gì!? Nếu như tớ đoán không lầm, Gia An không phải dạng vừa...
- ...
Tổng giám đốc hoang mang, đâu phải cô không tra, chỉ là tra không ra.
Liệu rằng mấy chuyện này Alex có biết không nhỉ?
- Tớ nghĩ, Gia An có thể đứng đầu đường dây làm hàng giả đó!- Hạ Băng lại tiếp tục suy luận.
- !?
Nguyệt Minh trong lòng vừa khen Hạ Băng là người kỹ tính, bây giờ lại cảm thấy khinh bỉ cô bạn thân, chắc chỉ được 50% có lý, còn lại đều vô lý!
Nguyệt Minh không thèm quan tâm nữa, tiếp tục pha sữa, pha xong còn điệu nghệ lắc lắc như bartender chuyên nghiệp.
- Ê, cái sữa này có gì ngon mà bọn con nít uống cả ngày nhỉ?
Hạ Băng bị bình sữa trên tay Nguyệt Minh thu hút, đúng lúc cũng chạm vào sự hiếu kỳ của Nguyệt Minh...
Cô là cô cũng để tâm vấn đề này rất lâu rồi, nhưng mà nhiều thứ phải lo quá cuối cùng cũng quẳng ra sau đầu, nay lại bị bạn thân đào lên.
Nếu bây giờ không thử thì khi nào mới thử!?
- Lưỡi cậu bị gì vậy? Há miệng tớ xem xem.
Hạ Băng không đề phòng, liền há ra, hôm qua bị em tình nhân cắn đúng thật có chút đau.
Nhưng mà ĐCM!
ĐCM!
Hạ Băng còn đang ngu ngơ thì Nguyệt Minh đã tống thẳng bình sữa vào mồm nàng.
- Mé! Chơi mất dạy vậy!?- Hạ Băng sau khi nốc không ít sữa, cũng thành công đẩy tay Nguyệt Minh ra.
Tổng giám đốc cười đến chảy nước mắt.
- Nhưng mà ngon thật, hèn chi tụi nó khoái uống.- Hạ Băng dùng mu bàn tay lau sữa dính trên mặt mình, sau đó gật gù khen.
Nguyệt Minh thì vừa lau lau nước mắt vừa cầm bình sữa lên nhìn nhìn, nghi ngờ hỏi Hạ Băng.
- Ngon thật à?
Hai mắt Hạ Băng sáng lên, thấy Nguyệt Minh không phòng bị, nàng liền giật bình sữa, tay còn lại giữ chặt cô.
Vẫn là Tổng giám đốc khôn ngoan, không có hé miệng.
Hạ Băng hừ một tiếng, dùng hết sức đạp mạnh vào chân khiến Nguyệt Minh bị đau mà hét lên, nàng tranh thủ cơ hội nhét sữa vào mồm cô.
Vâng, có ai đời hai con người gần 30 tuổi đầu, lại đi trêu chọc nhau bởi cái bình sữa đâu!?
Đã vậy còn chơi đến nghiện, mãi không chịu ra nên Gia An đích thân bế Joy đi vào hối Nguyệt Minh.
Kết quả là Gia An vừa vào phòng liền thấy Hạ Băng đang cầm sữa cho Nguyệt Minh bú.
Joy khinh bỉ nhìn hai bà già khó ưa đang cầm bình sữa của mình, hét một tiếng.
Nguyệt Minh nhìn thấy hai người ở cửa... nước mắt bất giác rơi ra.
"Mọi chuyện không như chị nghĩ đâu, hãy nghe tôi giải thích!!!"
Gia An thì cạn cả lời, đúng là trẻ trâu thì luôn chơi với nhau mà...
Còn người vui nhất, chắc chỉ có Hạ Băng.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Hạ Băng: Bác sĩ An thân thế không vừa, chị ấy có thể đứng đầu đường dây sản xuất hàng giả đó.
Nguyệt Minh còn chưa kịp trả lời thì Pằng— một tiếng. Hạ Băng lăn đùng ra chết không kịp nhắm mắt.
Gia An nhếch môi, thổi thổi súng: Cô đã biết quá nhiều.
Nguyệt Minh run rẩy: Chị... chị ơi, em thích làm vợ của vua hàng giả... nên em không ý kiến gì đâu...
Mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhoé 🌚