Những ngày cuối năm bộn bề, con người dường như vội vã hơn hẳn. Ai ai cũng trở thành một tay đua trên cung đường mang tên Thời gian.
Trên những tuyến đường huyết mạch tại thành phố X, tình trạng kẹt xe vẫn diễn ra dù đã mười giờ tối. Ở một đoạn đường nào đó, tiếng xe cứu thương cứ thế lạnh lẽo vang lên, các phương tiện lưu thông vội vàng nép sang một bên để nhường đường. Tài xế điêu luyện đánh vô lăng hết sang phải lại sang trái, chỉ mong có thể đưa người gặp nạn đến bệnh viện sớm nhất có thể. Trong xe, các y bác sĩ gắng sức làm hết những bước sơ cứu cần thiết nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân. Dù cho lớp khẩu trang đã che đi gần hết khuôn mặt nhưng không thể nào giấu đi được nỗi lo lắng của họ lúc này.
- Đây không phải là... Chủ tịch sao...- Một y tá len lén hỏi đồng nghiệp cạnh bên mình.
Người kia chần chừ đưa tay lau mồ hôi trên trán, gật đầu thay cho đáp án.
Lời nói của nữ y tá như một mũi tên bắn thẳng vào nội tâm của tất cả mọi người có mặt trên xe, sự căng thẳng từ đó mà tự nhiên tăng lên gấp bội. Thà không ai nói thì còn tốt, nói ra rồi, lại trở thành một loại áp lực vô hình cho họ.
- Đến rồi!
Người tài xế gấp gáp nhảy xuống, cửa xe rất nhanh được mở ra. Hành động này khiến các cá nhân có mặt tại đó thầm cảm ơn, vì chỉ chậm một chút nữa thôi, có thể họ đã bị bầu không khí bi thương này nuốt chửng. Các y bác sĩ trên xe vội vàng đẩy giường bệnh xuống. Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang trắng, lại có thêm một vài bác sĩ trực ca đêm chạy đến đẩy giường bệnh đi, hướng thẳng về phòng cấp cứu.
- Tình hình thế nào?- Một bác sĩ nam với thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh, thoạt nhìn rất phong độ, đậm nét đàn ông cất tiếng hỏi người đồng nghiệp.
- Bệnh nhân mất máu nhiều, đầu tổn thương nặng... và... cái thai... e rằng khó giữ... Tình hình rất tệ.- Bác sĩ trực trên xe cấp cứu nói sơ tình hình với nam bác sĩ.
Người kia từ lúc nghe báo tình huống, nét mặt vẫn không có chút biểu tình. Đây là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu cả nước, là niềm tự hào của bệnh viện này nói riêng cũng như của cả ngành y tế nói chung - Trọng Nhân.
Bác sĩ Nhân không quyết đoán đưa ra câu trả lời ngay lập tức như mọi khi mà trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng quay sang nói với một người y tá.
- Gọi bác An khoa sản đi, vào thẳng phòng cấp cứu.
Đất nước Tự Do - Nước A.
Thành phố N lúc này đang là giữa trưa.
Những tòa nhà cao tầng chọc trời sừng sững đứng chiếm lấy cả một khoảng trời. Bên dưới mặt đất, xe cộ hối hả, dòng người tấp nập bước thật nhanh qua những dãy phố đầy những cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy, cứ thế tạo thành một bức tranh chuẩn mực cho nhịp sống hiện đại.
Nước A - Đất nước có nền kinh tế đứng đầu thế giới. Thành Phố N - Thành phố trong mơ của biết bao con người trên trái đất này. Quả là thánh đường trong lý tưởng của những kẻ mộng mơ.
Trái ngược với sự hối hả bộn bề bên dưới, trên tầng cao nhất của một tòa nhà hoa lệ, vững vàng nằm giữa thành phố tỷ đô, là nơi hai cô gái xinh đẹp đang dùng bữa.
Cô gái bên phải có mái tóc nâu bồng bềnh bao lấy gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, kết hợp lại với nhau tạo nên một nét đẹp ma mị đến không ngờ, khiến người khác nhìn vào có cảm giác đẹp đến khó thở. Nét đẹp tự nhiên đã hơn người, nàng còn chọn cho mình lối trang điểm quyến rũ, đặc biệt nhấn mạnh vào đôi mắt đầy cuốn hút.
- Đi ăn với tớ, cậu không vui?- Đôi môi đỏ mọng cất lời, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu bên má phải.
Giọng nói nàng đầy hờn dỗi, chỉ cần nàng dùng giọng điệu này, bao người đều nguyện quỳ xuống dưới chân. Nhưng với người đối diện thì hoàn toàn vô dụng, người đó vẫn như một khúc gỗ cứng ngắt, chỉ chăm chú cắt thịt, cho vào miệng nhai đầy tao nhã.
Nàng bực bội đứng dậy, chặn động tác từ tay người đối diện, ngăn không cho cô ấy ăn nữa.
- Selina! Hoàng Nguyệt Minh!- Nàng gằn giọng.
Cô gái được gọi là Selina Hoàng Nguyệt Minh bị giật nĩa khỏi tay nhưng không hề tỏ ra bực bội. Cô chỉ đơn thuần lấy khăn chậm rãi lau miệng mình, xong hết thảy, mới ngẩng mặt lên nhìn người đối diện.
- Sao đây Fuyu?
Đúng như ước muốn của nàng, cô gái được gọi là Selina Hoàng Nguyệt Minh lúc này đã để ý nàng. Cô ngẩng mặt lên, vẻ đẹp trái ngược hẳn với nàng. Bề ngoài thanh tú, sáng sủa với mặt mộc hoàn toàn nhưng lại chẳng kém cạnh người đối diện là bao. Hai nét đẹp đối lập vậy mà đứng kế nhau lại như thể tạo ra tuyệt tác nghệ thuật.
Cô không quen dùng son môi đỏ tươi, cùng lắm là một chút son dưỡng đắt tiền hơi ánh hồng mềm mại để chống chọi lại cái lạnh mùa đông. Đôi mắt hai mí với đường đuôi mắt dài chẳng cần kẻ eyeliner như người đối diện vẫn phảng phất vẻ băng giá, lạnh lùng.
- Nãy giờ tớ nói gì cậu cũng không có nghe!
- Xin lỗi, đang bận suy nghĩ chút chuyện.- Nguyệt Minh tựa người vào lưng ghế dựa êm ái, hai tay khoanh lại, ánh mắt mông lung hướng về cửa sổ nhìn từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trắng xóa một vùng trời.
Cô nàng được gọi là Fuyu vuốt mặt thất vọng, người đối diện hẳn là lại có tâm sự nên mới trưng ra cái mặt đáng ghét thế này đây. Nàng đặt nĩa của Nguyệt Minh lại vị trí cũ, rướn người ngồi hẳn lên mép bàn. Áo lông thú trắng tuyết trượt dài để lộ ra đôi vai gầy quyến rũ, váy da đen bó sát vào người tôn lên từng đường cong chết người của nàng.
- Nói xem, chuyện gì có thể khiến Sel nhà ta vò đầu bứt tóc như vậy?
Cả hai đã quá thân thiết, nên không bao giờ dông dài với nhau. Trong lúc chờ Nguyệt Minh mở miệng, nàng nhìn một lượt đánh giá người bạn đã lâu không gặp này một phen.
Vẫn phong cách nghiêm túc quen thuộc, nhưng do mùa đông mà được biến tấu khác một chút do với thường ngày. Áo sơ mi nâu cài nút hững hờ, nhưng ẩn bên trong lại là chiếc áo len cổ lọ. Lúc nãy khi vừa bước vào, Nguyệt Minh còn khoác chiếc áo măng tô đen đầy sang trọng.
Đừng nhìn quần áo của người này đơn giản như vậy mà vội đánh giá. Nguyệt Minh với phương diện trang phục rất khó tính, từng chiếc áo, chiếc quần của Nguyệt Minh đều được nhà tạo mẫu có tiếng cắt may riêng. Trên hết, thứ quan trọng nhất luôn được Nguyệt Minh mang bên mình chính là sợi dây chuyền bằng bạch kim hình trăng khuyết đầy tinh xảo được khảm hàng chục viên kim cương nhỏ, do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng của hãng T&C làm dành riêng cho chị em nhà họ Hoàng.
Mỗi lần Fuyu hẹn gặp Nguyệt Minh, không phải là một bộ suit ôm sát tôn body thì cũng là một thân váy công sở chỉn chu. Mái tóc dài đen nhánh khoẻ khoắn bao nhiêu người ao ước, nhưng chẳng được mấy lần thỏa sức tung mình phất phơ trước gió, Nguyệt Minh thường chỉ cột nó ra sau kiểu đuôi ngựa.
Mặc dù Fuyu công nhận là đẹp thật, phong cách này khiến cô bạn mình trông tao nhã và giỏi giang biết bao nhiêu, nhưng nói thẳng là nàng phát ngán khi cứ phải nhìn kiểu ăn mặc này rồi. Đối với nàng, đã xinh đẹp thì phải khoe ra, đời người con gái có bao nhiêu lâu cơ chứ? Đây còn chẳng phải họ đang trong lứa tuổi xinh đẹp nhất sao?
- Chị hai nói muốn lùi về sau.- Nguyệt Minh nói, ngón tay để trên bàn, vẽ vẽ gì đó.
- Chẳng phải cậu ấy vốn lùi từ lâu rồi sao?
Fuyu nhìn theo hướng tay bạn mình, Nguyệt Minh vẽ một hình mặt cười. Nhưng rõ ràng nụ cười này không phải vì vui sướng gì cả, ẩn sâu trong đó lại chứa đựng tâm tư vô vàng.
- Lần này sẽ từ từ chuyển giao quyền lực, tớ sẽ nắm toàn bộ công ty.
Fuyu trầm ngâm một chút, nhắc đến chị hai của Nguyệt Minh, nàng không khỏi cảm thán. Giỏi giang, thông minh, lại dịu dàng, là người mà bạn thân của nàng thương yêu nhất trên cõi đời này. Mà nàng, đối với cô ấy cũng rất thân thiết. Dù sao cũng cùng nhau trưởng thành mà.
Thật ra thì Nguyệt Minh tính tình cũng không quá tốt, lúc thì quá lạnh, lúc lại nóng hừng hực như lửa, cũng thông minh đấy, biết suy tính chu đáo mọi chuyện như Nhật Minh, nhưng nếu ví Nhật Minh là mặt hồ tĩnh lặng đầy nội hàm thì Nguyệt Minh lại là mặt biển gợn sóng. Tính cách của Nguyệt Minh không hoàn hảo như Nhật Minh. Nhưng như vậy mới mang cho nàng cảm giác chân thật, chứ nếu cả hai chị em nhà họ Hoàng đều thần thánh quá thì nàng lại cảm thấy như mộng ảo.
- Tớ nghĩ Nhật chọn như vậy vì muốn tốt cho đứa con sắp ra đời, cậu cũng nên thông cảm một chút.- Fuyu vỗ vỗ vai khuyên nhủ.- Người ta có thai còn nghỉ thai sản sáu tháng, chị cậu cả tuổi trẻ vất vả,đến gần sinh vẫn còn bận việc công ty, cậu không cho nghỉ à? Dù Nhật có giỏi thật, vẫn là người thôi nha bé Nguyệt.
Nguyệt Minh trầm ngâm, không phản đối cũng chẳng đồng ý. Cô chỉ đơn giản là ngẩng người ra đó, Fuyu nhìn mà chẳng thấu được tâm tư. Nhưng mà, vấn đề này cũng không phải là chuyện Fuyu có thể xen vào sâu. Nàng mỉm cười nhẹ, má lúm đồng tiền liền xuất hiện, tiếp đó lại lảng sang vấn đề khác.
- Lâu rồi không gặp, cậu cứ lạnh lùng với người ta, thật không hiểu sao Thanh Phương kia chịu nổi cậu.- Fuyu nghiêng đầu, mái tóc xoăn dài cũng vì thế rũ qua một bên, để lộ ra bờ vai trần quyến rũ của nàng.
Nhắc đến tên người kia, Nguyệt Minh vốn định đưa ly lên uống liền khựng lại vài giây. Lâu rồi không nghe đến.
Fuyu lại đỡ trán tập hai, được rồi, được rồi, là nàng không tốt, lại nói sang cái chủ đề dở hơi cám lợn rồi. Mặt người đối diện kia vốn đã không tốt, bây giờ thì có khác gì cái bánh bao bị nhúng nước đâu.
- Đôi lúc tớ cảm thấy việc nhận lời yêu cô ấy là sai lầm.
- Giờ mới biết luôn?- Fuyu nhướng mày.
Nhưng mà nghe chuyện tình cảm của người khác cũng không tồi, chuyện nhà khó chen vào, chứ chuyện bồ bịch của bạn thân thì dễ dàng rồi. Huống hồ gì năm ấy, nàng vì chuyện tình cảm của Nguyệt Minh mà tự vả mặt mình, giờ nghĩ lại thấy mất mặt ghê! Nhớ đến chuyện năm đó, rõ ràng là nàng có ngăn cản, nhưng vẫn không làm lay chuyển được Nguyệt Minh. Yêu đương mà như ký hợp đồng thế, kiên quyết đến cứng nhắc!
- Băng...- Nguyệt Minh khẽ gọi.
Fuyu bị người kia gọi tên cúng cơm liền cảm thấy rợn da gà. Nàng tên thật là Hạ Băng, nhưng nàng lại ghét cay ghét đắng cái tên này, rất ít khi muốn nghe thấy nó. Rất ít người nàng chấp nhận được dùng tên này gọi nàng. Nguyệt Minh cũng hiểu, nên chỉ những lúc thật sự cần nói chuyện nghiêm túc, mới gọi tên thật của bạn thân mà thôi.
- Thật xin lỗi.- Nguyệt Minh nhìn vào mắt bạn thân, chân thật nói. Giọng nói trầm thấp, thể hiện rõ nỗi khổ tâm.
- Lúc trước cho cô ấy cơ hội, cứ ngỡ cũng sẽ là cho bản thân cơ hội, nhưng có lẽ đây là hố chôn dành cho tớ. Tớ cảm thấy... cảm thấy thật tội lỗi.
- ...- Hạ Băng mím môi, nghĩ đến một người là bạn thân, một người là người khiến nàng chướng mắt, rốt cuộc cũng dễ dàng mà chốt một câu.
- Yêu không được thì bỏ đi!
Nàng vẫn là nên về phe bạn thân của mình, không cần biết ai đúng ai sai, bạn thân mình thì mình bênh, thế thôi!
Nguyệt Minh không đáp, chỉ khẽ mỉm cười buồn bã. Khúc mắc giữa cô và Thanh Phương thật khó mà nói ra hết.
Nguyệt Minh thông minh cả đời nhưng về phương diện tình cảm xem ra thật sự ngu muội. Lẽ ra cô nên biết yêu là cảm xúc xuất phát từ trái tim, không phải là thứ để thử, cũng chẳng phải là thứ để chơi đùa. Tình cảm là tự thân mình cảm nhận, chẳng phải chỉ vì người khác mong muốn, mình liền cho đi. Bao năm trôi qua, dần dà cả hai cũng chán nản vì cảm giác mới lạ ban đầu đã không còn như lúc trước. Nhưng càng làm Nguyệt Minh đau đầu là, Thanh Phương không muốn giải thoát cho cô.
- Giờ cậu ta đâu?
Hạ Băng thấy Nguyệt Minh trong phút chốc chuyển từ buồn bã sang chán nản pha cùng hối hận, trong con ngươi lạnh lùng vốn có tự lúc nào vươn thêm một tầng phiền não.
- Vài ngày trước có nói với tớ là ở nước F.
- Thật biết hưởng thụ.
Nghe Hạ Băng cảm thán, Nguyệt Minh nhún vai.
- Đừng nói về tớ nữa, khi nào cậu về nước đây?- Nguyệt Minh đưa tay xoay xoay nghịch ly nước lọc trước mặt.
- Cũng không thể nói về là về ngay được.- Hạ Băng nhún vai.
- Mẹ cậu đã xây dựng sẵn cả cơ ngơi, bây giờ phải nói là một tay che trời, chỉ việc về tiếp nhận vẫn không muốn?- Nguyệt Minh nhíu mày, khó hiểu nhìn cô nàng tham vọng trước mặt.
Cô, Hạ Băng cùng Nhật Minh là bạn từ thuở nhỏ, do mẹ cô và mẹ Hạ Băng là chị em kết nghĩa. Hạ Băng lớn hơn hai chị em cô 3 tháng tuổi, nhưng tính theo năm sinh lại hơn nhau 1 tuổi, vì Hạ Băng sinh vào tháng 12 buốt giá, hai chị em cô lại sinh vào tháng 3 đầy nắng xuân. Tính tình Hạ Băng phóng khoáng, thêm nữa nàng không muốn già đi, trực tiếp xem bản thân ngang hàng với chị em nhà Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh nghe mẹ kể qua, mẹ của Hạ Băng năm đó vất vả một mình sinh Hạ Băng ở nước A. Vì là chị em thân thiết, không đành nhìn bạn mình như vậy nên mẹ của Nguyệt Minh cũng vác bụng bầu, một hai cãi lời chồng mà bay sang nước A, hai chị em lo lắng cho nhau, cùng nhau chăm con mọn.
Mối duyên ấy cứ thế nối dài đến đời của họ.
Có thể nói các cô gặp nhau từ khi còn mặc bỉm sữa, nhưng vì gia đình Hạ Băng có chút đặc thù, nên lúc bé tí bọn họ không thường gặp nhau, chỉ lễ tết mới có thể gặp gỡ. Mãi cho đến khi Nguyệt Minh cùng Nhật Minh lên mười hai tuổi, Hạ Băng mười ba tuổi, gia đình liền đưa họ sang nước A du học.
Tình bạn mới nâng lên một tầm cao mới.
Cả ba cùng nhau trải qua sinh hoạt chung, vui buồn đều có nhau. Hạ Băng vốn đã sang đây từ sớm, về văn hoá, lối sống cũng như con người, nàng giúp đỡ hai chị em cô rất nhiều. Tuy bề ngoài Hạ Băng phóng đãng, lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thay người yêu như thay áo, đối xử với người ngoài rất tùy hứng nên có không ít kẻ thù, nhưng là bạn thân, Nguyệt Minh biết Hạ Băng thật ra không phải như thế... cậu ấy như vậy, là vì đối với tình yêu đã cảm thấy quá thất vọng mà thôi.
Chuyện xưa tóm gọn thì nghe màu hồng như vậy, để nhớ lại sâu xa từng chi tiết, chỉ e phải dành một khoản thời gian không nhỏ. Nguyệt Minh khẽ mỉm cười nhẹ khi ngẫm lại.
- Cậu nghe câu "nhân vật chính luôn xuất hiện sau cùng" chưa?- Hạ Băng nhấp ngụm rượu đỏ, nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt phong tình.
Nguyệt Minh bắt lấy ánh mắt đó, chợt phóng về bạn thân một tia nhìn cảm thông, hơn ai hết, cô biết ý nghĩa ẩn sâu trong đó là gì.
- Muốn lúc về nhà làm một trận tàn sát sao? Kiểu như giết mẫu hậu chiếm ngai vàng.
- Ha ha.- Hạ Băng nghe Nguyệt Minh nói liền bật cười, ngã người về phía Nguyệt Minh, đưa môi mình kề sát tai cô thì thầm.
- Chiếm ngai vàng thì không hứng thú, nhưng giết mẫu hậu nghe có lý đấy.
Nguyệt Minh nghe xong có chút rùng mình, loại âm mưu này cô không chắc thành công, mẹ của Hạ Băng là ai cơ chứ? Nhưng hiện Nguyệt Minh cũng không muốn làm Hạ Băng mất hứng. Cô né sang một bên, khẽ thở dài một hơi rồi đưa tay lấy ly nước lọc.
Xoảng—
Âm thanh khô khốc của sự đổ vỡ vang lên, ly nước Nguyệt Minh muốn lấy giờ đã vỡ thành trăm mảnh dưới mặt sàn. Nguyệt Minh nheo mày, đây là lần thứ tư cô làm bể ly nước trong hai ngày nay rồi. Nhiều lúc cô còn không hiểu vì sao những chiếc ly này có thể rơi xuống được. Nguyệt Minh cắn nhẹ môi mình, mỗi lần nhìn những mảnh thuỷ tinh kia, lòng cô nóng như lửa, cảm giác cồn cào khó nói.
Lúc này chợt chuông điện thoại của Nguyệt Minh reo lên, là số của quản gia nhà cũ của cô.
- Xin lỗi.- Nguyệt Minh siết tay, nhấc máy.
Hạ Băng lúc này đang đùa nghịch vài lọn tóc xoăn mình, thì nghe một tiếng cạch vang lên, lại có vật gì rơi nữa rồi hay sao đây? Nàng ngẩng mặt thì thấy điện thoại của Nguyệt Minh rơi xuống đất, hai mắt bạn thân tự lúc đã thấm đẫm một tầng nước, từng sợi tơ máu cứ thế nổi lên.
Từ lúc ba mẹ Nguyệt Minh qua đời, chỉ còn một người duy nhất có thể khiến Nguyệt Minh rơi nước mắt.
Đó là Nhật Minh.
Nhận thấy không ổn, Hạ Băng nhảy xuống bàn. Nàng cúi người nhặt điện thoại lên, đầu dây bên kia vẫn chưa tắt, bởi vì nghe thấy tiếng động lớn mà lo lắng hỏi không ngừng. Hạ Băng đưa một tay đặt lên đôi vai cứng ngắt của Nguyệt Minh vỗ về, một tay đặt điện thoại áp vào tai.
- Alo.- Nàng bình tĩnh cất tiếng.
Đầu dây bên kia rất nhanh hồi đáp, tiếp theo đó là hàng loạt sự quan tâm hỏi han về Nguyệt Minh. Hạ Băng nghe qua cũng hiểu được chuyện xảy ra, bàn tay nàng cũng run run theo. Nàng cắn môi, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, vì nếu lúc này nàng hoảng, chắc chắn Nguyệt Minh cũng sẽ hoảng theo.
Hạ Băng đặt điện thoại Nguyệt Minh xuống bàn, nàng ôm bạn mình vào lòng, gương mặt lạnh lùng lúc trước của Nguyệt Minh lúc bấy giờ dần trở nên ngây dại.
Hạ Băng suy nghĩ một chút, lại cầm lấy điện thoại Nguyệt Minh, ấn một dãy số.
- Ừm, xem hộ tôi vé sớm nhất về nước? Sao? Lâu như vậy? Thế thì điều ngay một chiếc chuyên cơ được không? Ừm, tôi chịu trách nhiệm.- Hạ Băng nói xong liền cúp máy, đưa đôi tay run run xoa nhẹ lưng Nguyệt Minh.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta về nước nha.- Hạ Băng ôn nhu nói.
Nguyệt Minh đau đớn vùi mặt vào lòng Hạ Băng.
- Bác Nhân, tình hình sao ạ?- Trong buồng cấp cứu, nữ bác sĩ vừa mặc lên người đồ phẫu thuật màu xanh, gấp gáp hỏi.
- Trước mắt là mất máu và đa chấn thương. Dù bị thương nhưng bệnh nhân vẫn ôm khư khư bụng mình... Tình hình không khả quan lắm, em xem chút đi, anh nghĩ khó mà...- Bác sĩ Nhân thuật lại toàn bộ cho vị nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ cầm lấy tập số liệu, cau mày. Trong tình huống sinh tử như thế này vẫn cố gắng bảo vệ cho cái thai, quả là mẫu tử thiêng liêng.
- Người nhà bệnh nhân?
- Còn chưa đến.
- Em nghĩ là, chúng ta cứ cố hết sức, không bỏ ai cả.
Bác sĩ Nhân nhìn người con gái quả quyết trước mặt, đấy chính là điểm mà nàng khiến hắn mê đắm. Một người con gái vừa xinh đẹp lại tài đức thế này, ai mà chẳng mơ mộng được nắm tay cùng nàng đi cả đời cơ chứ?
Bác sĩ Nhân khẽ gật đầu rồi bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật.
- Trước tiên chúng ta sẽ mổ cứu thai nhi trước, vì là sinh non nên phải hết sức cẩn thận.
- Ừm.
Suốt một ngày ngồi ròng rã trên máy bay, Hạ Băng không dám rời mắt khỏi Nguyệt Minh giây phút nào.
Nhật Minh đối với Nguyệt Minh mà nói vừa là người chị, vừa là cha là mẹ, nói đúng hơn là một loại tín ngưỡng. Nhật Minh nói một, chắc chắn Nguyệt Minh không dám nói hai. Chuyện Nguyệt Minh quen Thanh Phương, có chăng cũng vì một câu nói của Nhật Minh mà ra. Mấy năm gần đây tuy chị em họ không thân nhau như trước, nhưng Nguyệt Minh chưa bao giờ ngừng quan tâm đến chị hai của mình, chỉ là từ công khai trở nên âm thầm hơn thôi.
Bởi vì là tín ngưỡng, là tinh thần, nên một khi có chuyện gì liên quan đến Nhật Minh, Nguyệt Minh hầu như không thể giữ bình tĩnh, cái đầu lạnh trước nay liền bốc hỏa, ngông cuồng thấy rõ.
Nhớ năm đó lúc đến hôm bảo vệ khóa luận lại nghe tin Nhật Minh bị bệnh, Nguyệt Minh liền bỏ hết tất cả mà bay về nước, dù chị gái đã nói chỉ là cảm thông thường. Hạ Băng nhớ như in lúc nàng nắm tay kéo Nguyệt Minh lại, cô bạn đang vội vàng chỉ để lại cho nàng một câu: "Bảo vệ khóa luận bây giờ không được thì lần sau làm lại, chị hai chỉ có một mà thôi, không bảo vệ bây giờ thì khi nào bảo vệ? "
Kể từ lúc đấy, Hạ Băng biết rằng Nhật Minh là giới hạn cuối cùng Nguyệt Minh.
Từ lúc lên máy bay đến giờ, Nguyệt Minh ngồi im tại đó, tay phải không ngừng gõ lên thanh tựa của ghế máy bay.
Liên tục.
Không ngừng nghỉ.
Đây là thói quen của cô khi rối trí.
Hạ Băng nắm lấy bàn tay ấy, cô bạn của nàng càng gõ lực càng mạnh, chẳng mấy chốc có khi tổn thương đến tay.
- Sẽ không sao đâu.- Nàng thỏ thẻ.
Nguyệt Minh đến một cái liếc mắt cũng không nhìn Hạ Băng. Bàn tay bị giữ chặt lại, cô không thể gõ vào thanh tựa tay nữa, chỉ đành chuyển sang cắn môi, phóng tầm mắt ra cửa sổ nhìn bầu trời xanh rộng lớn. Trước đây, khi còn đi học, cô cũng thường bay đi bay về thế này, nhưng chưa bao giờ cảm thấy giống địa ngục như bây giờ.
Bác quản gia gọi điện báo chị hai cô không may gặp phải tai nạn giao thông. Nhưng dựa theo thời gian bác quản gia nói, chị hai sao lại ra đường muộn như thế?
Bỏ đi, thứ Nguyệt Minh quan tâm bây giờ chỉ là tình trạng nguy kịch của chị mình. Càng nghĩ cô càng cảm thấy không thở được, trái tim cứ thế càng đập nhanh và mạnh.
- Chị hai nhất định không sao.- Nguyệt Minh cúi đầu tự an ủi chính mình. Đôi môi mỏng manh hồng nhuận như hoa đào lúc nào đã bị cắn chặt đến sắp rướm máu.
Cô vô thức siết chặt hai tay trong, vô tình làm tay của Hạ Băng bị đau theo. Hạ Băng thở dài, nhìn cô bạn thân cúi đầu, nước mắt rơi ra như những hạt trân châu trong suốt, lòng nàng cũng rối bời.
Lúc xuống máy bay, Hạ Băng đã khéo léo thu xếp hết mọi chuyện. Dựa vào thế lực gia đình nàng, chút thủ tục máy bay là chuyện nhỏ. Vậy nên, vừa đặt chân về đất tổ là đã có ngay xe đón Nguyệt Minh tại sân bay đi thẳng về bệnh viện.
Nhưng chỉ e là việc này sẽ làm kinh động đến người mẹ cường thế của nàng mất rồi. Dù sao cũng điều động chuyên cơ riêng, gia sản nhà nàng mà...
- Nhớ có gì thì gọi tớ, xin lỗi vì chỉ đưa cậu được đến đây.- Hạ Băng đứng ở ngoài, nhìn vào trong xe, một đêm không ngủ khiến Nguyệt Minh trở nên tiều tuỵ thấy rõ.
- Ừm...- Nguyệt Minh yếu đuối ậm ừ một tiếng. Giờ phút này cô còn hơi sức đâu mà để ý mấy thứ lặt vặt cơ chứ?
- Đi đi.- Hạ Băng gõ gõ thân xe.
Tài xế nghe lệnh liền chuyển số, lao đi vun vút trên đường.
Giữa phi trường nắng gió, hết máy bay này đáp xuống lại đến máy bay kia cất cánh, Hạ Băng đứng đó nhỏ bé lọt thỏm giữa cả đất trời rộng lớn. Mãi cho đến khi chiếc xe đã rời tầm mắt, nàng mới dời ánh mắt hướng lên trời xanh trong vắt.
Bầu không khí ở nơi mà nàng phải gọi là nhà, hạnh phúc thì ít mà đắng cay thì nhiều. Vậy nên, không ai được quyền hạnh phúc cả, những người mà nàng gọi là người nhà, nàng sẽ không để ai hạnh phúc.
Kể cả là chị ta.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để quay về.
Dù Hạ Băng cũng rất muốn chạy ngay đến bệnh viện thăm Nhật Minh, nhưng vẫn chỉ có thể ở đây chắp tay cầu nguyện cho cả hai mẹ con được bình an chứ không thể làm gì khác được...
Hạ Băng nhếch môi chua chát, lúm đồng tiền nơi má phải lún sâu vào.
Cứ thế, tiếng giày cao gót nện lên mặt cầu thang lạnh lẽo vang lên.
Cánh cửa khép lại, phi cơ một lần nữa cất cánh bay lên bầu trời.
- ----------------
Mẹ ruột có lời muốn nói:Nguyệt Minh: Sao mình là nhân vật chính mà cứ bị con báo Hạ Băng chiếm sì pót lai ý nhể?
Hạ Băng: Tại tui là con gái cưng á bà hihihi.