“Chúng ta thật sự phải làm theo lời Trình Ngạn Đình sao?”
Kể từ hôm qua sau khi nghe Trình Ngạn Đình nói như vậy, Kiều Yên Nhiên luôn trong trạng thái hoảng loạn, thường xuyên hỏi đi hỏi lại vấn đề này, cũng không biết là hỏi mấy người Nghê Thanh hay đang tự hỏi chính mình.
Ban đầu Nghê Thanh còn nhẹ nhàng khuyên giải vài câu, nhưng liên tục nghe những lời này, chính cô cũng không còn kiên nhẫn nữa.
“Tất nhiên là không! Loại chuyện này vừa nghe đã biết là vớ vẩn rồi, không lẽ cậu tin à?”
Đổng Y Lan bắt đầu mất kiên nhẫn với người bạn thân này của mình, Nghê Thanh có thể nghe rõ sự bực bội trong đó, cũng không khó lý giải tâm trạng cô ta lúc này.
Nếu bình thường Nghê Duyệt cũng lắm lời giống chị dâu Tường Lâm thì cô nhất định cũng sẽ dùng giọng điệu như vậy mà đáp trả.
Nhưng càng nhiều hơn là sự oán trách Trình Ngạn Đình vì đã nói ra những lời như vậy.
Nghê Thanh không phải thánh, nhưng cô cũng không phải kẻ ác. Vì vậy cô càng không thể tưởng tượng được sẽ có người treo những lời như vậy trên môi mà đùa cợt.
Những lời này, trong mắt người khác có thể chỉ là một câu nói đùa, nhưng bên trong lại hàm chứa rất nhiều ác ý, không phải cứ nói là đùa là có thể qua chuyện. Cô nhớ lại dáng vẻ và giọng điệu của Trình Ngạn Đình khi đó, da đầu lập tức tê dại.
Vốn coi Trình Ngạn Đình như bạn của Nghê Duyệt, cuối cùng lại nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, hối hận tại sao mình lại tiếp xúc với loại người đáng sợ như vậy.
Nghê Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ thấy trên đó vẫn là một màu đen mù mịt bao phủ, khả năng mây đen tan gần như không có. Nhiệt độ ban đêm ở trên núi giảm mạnh, dù có mặc áo khoác nhưng Nghê Thanh vẫn cảm thấy sự giá rét xuyên qua quần áo chạm vào da thịt cô.
Nếu không phải vì chưa tìm được tung tích của Lý Gia Tân thì Nghê Thanh chắc chắn sẽ không lựa chọn việc ở trên núi với một đám người vào lúc mười một mười hai giờ đêm. Cô xoa xoa đôi bàn tay lạnh đến cứng đờ của mình, cúi mặt nhìn xuống mặt đất đen kịt.
“Nghê Thanh, em ổn chứ?”
Nghe được một câu quan tâm, trong lòng Nghê Thanh không khỏi thở dài một hơi.
Tần Việt và cô có quen biết nhiều năm, mỗi lần cô mệt mỏi anh đều ân cần hỏi han, điều này làm cho tình cảm thầm mến của cô không khỏi vui mừng, nhưng cũng lo được lo mất.
Đối diện với gương mặt lo lắng của anh, Nghê Thanh cũng không giấu giếm gật đầu. Cô không phải người thích che giấu bản thân, dù trong lòng vui vẻ hay buồn thì cô cũng luôn thể hiện nó ra mặt.
Đây là điểm hợp nhau giữa cô và Tần Việt.
Nhưng sao một chút tâm tư cũng không thể giữ lại dưới đáy lòng chứ?
“Em chỉ hơi lo lắng mà thôi.”
Đây đã là đêm thứ hai sau khi Đoạn Lệ Nghiên gặp chuyện không may. Nếu theo lời của Khúc Nhất thì nạn nhân tiếp theo rất có thể sẽ là một trong số bọn họ. Mặc dù bây giờ mọi người đều yên ổn, nhưng tâm trí mỗi người bây giờ đều đang căng như dây đàn.
Bỗng nhiên phải chết thì ai mà không sợ?
Nhưng tâm trí con người luôn mong đợi vào sự may mắn.
Những người đó sợ chết, rồi lại tin rằng thần chết sẽ không thể làm gì được vì mệnh của họ là mệnh được trời cao ưu ái. Vì vậy khi Nghê Thanh đưa ra đề nghị tìm Lý Gia Tân thì chỉ có một vài người ít ỏi là Nhạc Thanh Nguyên, Thường Quân Mai, Khúc Nhất và Kiều Anh Tử là đồng ý.
Số lượng người không đủ không phải nguyên nhân khiến Nghê Thanh lo lắng, phần lớn mọi người ở đây đều là người trưởng thành, có khả năng sống độc lập, tìm một người cũng không phải vấn đề.
Nhưng trong tiềm thức cô luôn cảm thấy mình đã quên mất cái gì, mà cô lại không thể nhớ ra. Nếu không có Khúc Nhất nhắc nhở, thậm chí ngay cả khi tiếng sáo kỳ lạ kia dừng lại, Nghê Thanh cũng không phát hiện ra.
Sự bất cẩn này bình thường Nghê Thanh sẽ không phạm phải, nhưng trực giác cô lại không thể lý giải tại sao. Vì không tìm ra nguyên do nên Nghê Thanh chỉ có thể chấp nhận việc mình bất cẩn mà an ủi bản thân.
“Cho dù bây giờ cô có lo lắng đến đâu thì việc quan trọng nhất vẫn là tìm kiếm Lý Gia Tân bị mất tích.” Đổng Y Lan lạnh lùng nói, “Đề nghị là do cô đưa ra, đừng làm mọi người mất tập trung vì sự bất cẩn của cô.”
Tối nay Đổng Y Lan không còn dáng vẻ như lúc trước, cho dù ở trước mặt Tần Việt thì cô ta vẫn nổi giận trách mắng một phen.
Nghê Thanh không đáp trả, cô cúi đầu nhìn mặt đất như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng Tần Việt đành phải xin lỗi Đổng Y Lan để hòa giải: “Tôi cũng không cẩn thận, nhưng sắc mặt Nghê Thanh quả thật không tốt lắm.”
Đổng Y Lan được Tần Việt xin lỗi mà nghẹn lời, cô ta im lặng hồi lâu, đến khi tất cả mọi người rẽ vào khúc cua trên núi mới nói: “Em không có ý này.” Nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói lại không che lấp được.
Hơi lạnh hòa vào cơn gió ban đêm thổi qua, giống như người tình dịu dàng lướt qua tóc mai của Nghê Thanh, để lại sự lạnh lẽo bên hai má nóng bừng của cô.
“Mau tìm đi.” Nghê Thanh nhìn xung quanh khu vực tối đen không người, vẫn không nhận thấy dấu vết gì của Lý Gia Tân. Theo bản năng, cô quay sang nhìn Kiều Yên Nhiên. Bản thân cô cũng không thể hiểu tại sao mình lại để ý đến hành động của Kiều Yên Nhiên, nhưng nhìn tinh thần của cô ấy không ổn định như trước khiến trong lòng Nghê Thanh không khỏi lo lắng.
Đúng lúc này, Nghê Duyệt hét to một tiếng: “Chị!”
Nghê Thanh quay đầu thấy Nghê Duyệt đã đi tới bụi rậm bên đường đồi, ánh mắt cô nhìn thẳng vào một chỗ trên mặt cỏ, cả người không nén được co rúm lại.
Trong lòng mọi người như đoán ra gì đó, vội vàng vọt tới bên cạnh Nghê Duyệt. Dưới màn đêm u tối mịt mù này, Nghê Thanh có thể nghe thấy tiếng thét sợ hãi của Kiều Yên Nhiên.
“Đừng la hét nữa!” Nghê Thanh hơi cáu kỉnh, “Cô thấy cái gì cũng la hét vậy!”
Nhưng tiếng thét chói tai của Kiều Yên Nhiên vẫn vang lên tận mây xanh trong màn đêm u tối.
Không thể không nói, Kiều Yên Nhiên rõ ràng đứng ở ngoài cùng không thể nhìn thấy cái gì, nhưng sự sợ hãi trên mặt còn rõ ràng hơn cả người đứng trong.
Thậm chí Nghê Thanh còn nghi ngờ cô ta có năng lực biết trước, bởi vì mắt của cô nhìn chỉ thấy một vệt dài ngoằn ngoèo. Dưới bóng đêm tăm tối, nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó phân biệt được màu sắc của dấu vết này với mặt cỏ.
“Là vết máu!” Đổng Y Lan khẽ thốt lên.
“Mau đi thôi.”
Thực tế thì, không cần Tần Việt phải nói, mọi người đều biết phải trốn đi.
Trong phim điện ảnh thịnh hành bây giờ, bất cứ ai cũng có thể học được một ít kịch bản phá án trong trinh thám.
Chỉ là, Nghê Thanh chưa từng nghĩ tới một người sẽ có nhiều máu như vậy, kéo dài từ sau sườn núi cho đến khu rừng lớn dưới chân núi.
Bọn họ vẫn chưa thấy có gì đáng sợ, ngược lại, nơi đó cái gì cũng không có, chỉ có tiếng ve sầu trong màn đêm tối tăm mát mẻ.
“Vết máu đến đây thì ngừng hẳn.” Nghê Thanh ngồi xổm xuống quan sát thật kỹ xung quanh, không phát hiện có dấu vết gì khác, “Nếu không phải… Máu chảy, thì hẳn là… Ở dưới chân chúng ta.”
Kiều Yên Nhiên kinh hãi vội nhảy sang bên cạnh, vịn tay lên một thân cây lớn, vẻ mặt như sống sót sau tai nạn khiến Nghê Thanh và mọi người bất lực nhìn nhau.
“Chúng ta có nên đào nó lên không?” Tần Việt hỏi.
Đổng Y Lan tỏ ý xem thường, “Đào như nào, anh dùng tay đào chắc?”
Nghê Thanh cũng thấy ý kiến này không ổn.
Nhưng cô chưa kịp nói, Tần Việt không nói không rằng lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu dùng tay đào mật đất ẩm ướt dính bùn.
Lúc này cô mới nhận ra Tần Việt và Đổng Y Lan giận dỗi nhau.
Tính cách Tần Việt chính là như vậy, chỉ cần biết người khác giận mình, anh nhất định sẽ không chọn cách xoa dịu, ngược lại thì đi giận lại người kia.
Người như này đối với ai cũng ôn hòa, nhưng khi tức giận thì nhất định sẽ phát chiến tranh lạnh, Nghê Thanh sớm đã hiểu rõ.
Nhìn hai người này giận dỗi nhau, trong lòng Nghê Thanh không khỏi dâng lên sự vui mừng nho nhỏ, nhưng cũng càng thêm ghen tị với mối quan hệ của bọn họ. Không phải Nghê Thanh cố tình làm bộ làm tịch, bọn họ đã quen nhau nhiều năm như vậy, trừ khi còn nhỏ Tần Việt còn giở tính trẻ con với cô ra thì hai người không có bất kỳ mẫu thuẫn nào lớn.
Càng lớn lên càng trưởng thành, sẽ không dễ giận dỗi với một người không thân thiết.
Nghê Thanh càng hiểu lý lẽ này hơn bất kì ai. Bởi vì tất cả sự dịu dàng của cô đều bị che lấp bởi năm tháng, sự độc ác của cô giấu trong nơi sâu thẳm nhất và như đang muốn lộ ra bên ngoài.
Cô cũng ngồi xổm xuống, lặng lẽ đào đất bằng tay giống Tần Việt.
Cô không biết làm như vậy thì có tác dụng gì, chỉ là đưa tay cắm vào đất bùn rồi xới tất cả lên. Nhưng làm như vậy liên tục không ngừng giống Tần Việt, mới có thể khiến cô an tâm.
Đổng Y Lan cười lạnh: “Điên rồi, các người đều điên hết rồi!”
Nghê Duyệt liếc mắt xem thường, sau đó cũng ngồi xuống trợ giúp đào đất.
“Không ai biết được dưới đây có cái gì, nhưng Nghê Thanh, cô chỉ đoán mò, nếu dưới này mà không có gì, các người làm vậy không phải vô dụng sao?”
Nghê Thanh có thể nhận thấy hai người bên cạnh ngừng lại, nhưng cô vẫn tiếp tục dùng tay đào sâu xuống.
Cứ tiếp tục đào như vậy cho đến khi dưới đất bốc mùi hôi thối.
“Mùi gì vậy, thối quá.” Nghê Duyệt dùng tay bịt mũi, “Không phải là phân động vật đấy chứ?”
“Có con vật nào chôn phân nó sâu như vậy không?” Nghê Thanh hỏi lại.
Lúc này bọn họ đã đào được một khoảng, nếu không phải như lời Nghê Duyệt thì có thể có thứ gì đó bị chôn vùi ở dưới.
Cô quay sang nhìn Tần Việt, nhận thấy anh đang nhìn mình.
Chỉ thoáng qua, Nghê Thanh lập tức hiểu được ý của anh.
Nghê Thanh nâng khuỷu tay huých nhẹ Nghê Duyệt, cô mím môi ý bảo Nghê Duyệt lùi về đằng sau.
Khi cả hai đứng dậy và lui về sau vài bước, Tần Việt vươn tay tiếp tục đào xuống.
Trong phút chốc, một mùi hôi thối từ dưới đất bốc lên, Nghê Thanh còn có thể thấy được vài mảng trắng dày ở giữa đống da thịt thối rữa.
Mùi hôi thối tanh tưởi khiến mọi người bịt mũi quay đầu ngay tức khắc. Đến khi tất cả nhận ra thứ trong đất là gì thì mặt mũi trắng bệch.
“Tại sao lại có xác chết chôn ở đây?”
Nghê Duyệt run rẩy nói, dưới tình cảnh này Nghê Thanh không biết phải an ủi con bé kiểu gì.
Sắc mặt Tần Việt cũng không tốt lắm, sợ là không ngờ tới chỉ giận dỗi nhau mà thôi lại thành nên chuyện như vậy.
Người cả đoạn đường không lên tiếng lần nào, Tần Lam bỗng hỏi một câu, “Tiếng sáo có vang lên không?”
“Không. Nhưng nơi này cách nhà trọ khá xa, không nghe thấy cũng là bình thường.” Tần Việt trả lời.
Tần Lam cười khẩy: “Thế mà mấy người còn nói cái gì mà trước khi tiếng sáo vang lên thì phải tìm được bà chủ, không thấy nực cười à?”
Tần Việt không trả lời, thay vào đó anh quay ra nhìn Nghê Thanh và Nghê Duyệt với vẻ mặt lo lắng: “Em họ tôi là loại người kiểu này. Vài ngày trước nó còn cãi nhau với Đổng Y Lan và Kiều Yên Nhiên, tôi đã nhắc nhở rồi mà nó vẫn như vậy. Tôi thay mặt nó giải thích với mọi người, cũng mong mọi người thứ lỗi.”
Nghê Thanh không bị lời nói của Tần Lam làm ảnh hưởng vì cô cảm thấy lời Tần Lam nói có lý. Là do cô chưa suy nghĩ kỹ đã vội đi tìm Lý Gia Tân, nghe theo cái lời đồn đãi rằng trước khi bị nguyền rủa mà tìm được thì sẽ an toàn. Bây giờ xem ra, nơi này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô.
Bất kể truyền thuyết có thật hay không, nhưng sau vài ngày thấy tình trạng thảm khốc của một vài người, Nghê Thanh cảm thấy không cũng sẽ thành có.
Chỉ là Nghê Thanh ngạc nhiên vì tính cách của Tần Việt với em họ trái ngược hẳn với nhau. Dù sao cũng là do cô quá chắc chắn, thấy hai người có cặp lông mày tương tự nhau, nên nghĩ Tần Lam với Tần Việt hẳn cũng giống nhau.
“Không sao.” Nghê Thanh lắc đầu, sự tình trước mắt quan trọng hơn. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, cô không cho rằng Tần Việt phải gánh nghĩa vụ đi giải thích hộ Tần Lam.
Cô hỏi Tần Việt: “Chúng ta còn tiếp tục đào sao?”
Tần Việt im lặng, sau đó nói: “Đào! Nhưng trước tiên phải tập hợp mọi người đầy đủ cho ổn thỏa đã.”
Mọi người không vấn đề gì, bộ dạng của Kiều Yên Nhiên trông như không thể chờ được mà chạy trốn.
Đại khái nếu không phải vì một mình đi trong đêm thì cô ta đã sớm chạy trối chết ngay từ đầu rồi. Nghê Thanh thầm nghĩ.
Mà mấy người Nhạc Thanh Nguyên vào trấn tìm Lý Gia Tân đã sớm trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Đến khi đám Nghê Thanh quay lại, Kiều Anh Tử còn đang hào hứng nói chuyện với Khúc Nhất. Dĩ nhiên là cả lầu một cũng chỉ có hai người họ.
Không biết trong lúc đi đã xảy ra chuyện gì, Kiều Anh Tử bây giờ không còn chút dáng vẻ kiêu căng lạnh lùng như ban ngày nữa, hoàn toàn biến thành bộ dạng anh em tốt tám phét với Khúc Nhất.
Nghê Thanh không để ý đến câu chuyện của bọn họ, tiến lên ngắt lời hai người: “Những người khác đâu rồi?”
“Tất cả mọi người đều đang ở trên lầu.”
Đối mặt với câu hỏi của Nghê Thanh, Kiều Anh Tử vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như không nghe thấy, Khúc Nhất bèn thay tên kia trả lời.
Cảm ơn với Khúc Nhất xong, bọn họ gọi những người ở trong phòng ngủ ra ngoài.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, vì vậy lúc đi ra mọi người vẫn còn ngái ngủ, trên mặt hiện vẻ bực mình. Có lẽ chuyện đau khổ nhất là khi đang ngủ say mà bị đánh thức.
“Làm gì vậy?! Có thể cho người khác ngủ một giấc được không?” Gã cường tráng cáu gắt nói, hẳn là anh ta rất khó chịu khi bị đánh thức. Nghê Thanh nghĩ, nếu ánh mắt anh ta mà hóa thành dao được thì mấy người quấy rầy giấc ngủ chắc đã bị anh ta xiên cho hàng ngàn nhát.
Sau khi càu nhàu vài câu thì những người khác cũng bắt đầu tỉnh ngủ, đến khi phản ứng lại gương mặt mọi người không hẹn mà cùng biến sắc.
Mấy người Nghê Thanh còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Như Kiều đã suy sụp tinh thần, nức nở nói: “Những chuyện này là gì đây, sao lại rơi vào chúng ta cơ chứ.”
Thấy dáng vẻ lo lắng hãi hùng của Mạnh Như Kiều, Trình Ngạn Đình thay vì an ủi, ngược lại nói: “Sao lúc chị họ của cô chết thì không thấy cô đau khổ như vậy?”
Lời này nói ra đúng là chọc vào tim người mà. Nhất thời nước mắt Mạnh Như Kiều rơi xuống như mưa, nhìn đáng thương thật sự.
“Cô nói gì vậy?” Anh em nhà họ Nghiêm cả giận nói, đúng là tư thái bênh vực kẻ yếu.
“Chậc chậc chậc.”
Không biết Trình Ngạn Đình u ám là do bẩm sinh hay lớn lên mới vậy, mỗi câu của cô ấy dù là nội dung hay giọng điệu đều khiến người khác vô cùng khó chịu. Nhưng Trình Ngạn Đình như bị sự lảm nhảm bám vào người, mấy hôm trước còn là bộ dáng u ám đến rắm cũng không đánh một cái mà giờ biến mất gần như không còn, thậm chí nói năng không kiêng nể gì hết.
“Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, một người ngoài như anh có tư cách gì xen vào?”
Thấy anh em nhà họ Nghiêm đang chuẩn bị cãi nhau với Trình Ngạn Đình, Nghê Thanh đau đầu gần chết. Cô thật sự không nghĩ Trình Ngạn Đình thoạt nhìn như ba mươi tuổi mà tính tình lại ngoa như vậy.
Không phải tính cách như vậy là xấu nhưng Nghê Thanh không chịu nổi. Thôi đành tính tình như nào thì cũng kệ cô ấy thôi.
Cũng may Tần Việt kịp thời ngăn lại tình huống giương cung bạt thế sắp xảy ra, sau đó thúc giục mọi người mau chạy tới rừng cây phía sau núi.
Trải qua thời gian ba ngày đồng hành, mọi người ban đầu từ không tình nguyện đều thay đổi nghe theo lời Tần Việt. Nhưng kể ra Tần Việt còn có tâm phụ trách loại chuyện ly kỳ này, đổi người khác chỉ sợ đã sớm chạy không thấy đâu.
Có điều, đến khi bọn họ hùng hồn mang theo xẻng lên rừng cây sau núi thì chợt nghe thấy một tiếng sáo vang lên, giống như tiếng ca lay động trong đêm tối.
Tiếng sáo ngắn ngủi vang lên chưa tới ba phút lại làm mọi người sợ hãi, tất cả ôm mặt theo bản năng, Nghê Thanh cũng không ngoại lệ. Đợi đến khi cô nhận ra âm thanh kia từ nơi nào truyền tới thì đã bị tiếng la hét xung quanh làm cho hoảng loạn.
Nhiều người thấy bản thân bình an vô sự thì nhanh chóng im lặng, nhưng tiếng sáo lúc này đã sớm kết thúc, không thu hoạch được gì khiến Nghê Thanh hơi nhụt chí.
Cô không khỏi thất vọng rồi tìm lại hướng phát hiện thi thể ban nãy, cảm giác trong bóng đêm phía xa như đang cất giấu một màu đen u ám.
Không lẽ là xác chết vùng dậy chứ.
Loại chuyện ly kỳ trong tiểu thuyết với phim ảnh này đối với Nghê Thanh trước kia thì chắc chắn cô sẽ tràn đầy hứng thú mà tưởng tượng, nhưng bây giờ, người lâm vào hoàn cảnh này mới biết được nó đáng sợ cỡ nào, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.
“Tần Việt…” Sau khi nhỏ giọng gọi tên anh, Nghê Thanh khẽ chạm vào cánh tay Tần Việt, ý bảo anh đi qua hướng kia xem.
Thật ra Nghê Thanh bị mắc quáng gà nhẹ, chỉ cần ánh sáng ban đêm mà ảm đạm một chút thì sẽ không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, ngay cả con đường dưới chân cũng không thể nhận ra được. Vì vậy nếu không chắc chắn ở trước có thứ gì thì cô tuyệt nhiên không muốn kinh động người khác.
Tần Việt nhìn hướng kia một lát, hơi cau mày, anh nhỏ giọng đáp lại Nghê Thanh: “Hình như bên kia có gì đó, giống như bù nhìn ở trên cánh đồng.”
Lời này khiến hình ảnh bóng ma trong mắt Nghê Thanh dần biến thành cánh tay của bù nhìn.
Nhưng ai lại đặt bù nhìn ở đó chứ?
“Nơi đó sao lại có người?”
Chú ý đến bóng đen kia không chỉ có Nghê Thanh và Tần Việt, dưới hoàn cảnh nhìn gà hóa cuốc này mọi người cũng có thể mẫn cảm nhìn ra, từng người một kinh ngạc thốt lên.
Nhất thời tất cả nhìn nhau không biết nói gì.
“Hay là chúng ta đến xem thử?” Khúc Nhất đề nghị.
Có nhiều người thì lá gan cũng lớn hơn chút, Khúc Nhất đề nghị xong thì đa số đều tán thành. Nhưng vẫn có người không muốn đi, chính là một cô gái nhỏ xinh đẹp rung động lòng người, sợ hãi nắm chặt tay bạn trai mình.
“Nguyệt Nguyệt, lát nữa đứng sau lưng anh, anh sẽ bảo vệ em.” Cho dù gương mặt xinh đẹp của cô gái sắp nhăn nhúm rồi, người bạn trai cao to khỏe mạnh vẫn trả lời như vậy.
Thật ra Nghê Thanh cũng không tình nguyện đến chỗ bóng đen kia, bởi vì cô cảm thấy đó không phải cái gì tốt đẹp. Nhưng vì phần lớn mọi người đều đồng ý, nên cô cũng không phản đối.
Sự sợ hãi vẫn đang xâm chiếm, một nhóm người, cả nam lẫn nữ đều rụt rè đi từng bước một.
Cách bóng đen kia khoảng năm đến sáu mét, Nghê Thanh mới lờ mờ nhìn ra cái đó ở đâu. Mọi người bên cạnh hít sâu, cô vẫn không thể nhận ra đó là cái gì.
Lưu Tông Đạt gần như từ phía sau vọt tới bóng đen kia, anh ta như cơn gió quét qua người Nghê Thanh, khiến cô suýt thì ngã lăn ra đất.
“Thím tư!”
Nghê Thanh nghe thấy giọng nói anh ta tràn ngập sự khó tin.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!