Không ai biết rốt cuộc Lí Gia Tân đã trải qua những gì, cũng không biết trong khoảnh khắc cận kề cái chết, cô ấy đã nghĩ đến điều gì.
Khi thấy khuôn mặt của Lí Gia Tân bị mái tóc xõa xuống che khuất, Nghê Thanh chớp mắt, bỗng cảm giác mặt mình hơi ướt.
Dần dần, giữa núi rừng bắt đầu nổi lên tiếng mưa rơi tí tách. Cơn mưa bụi lạnh lẽo táp vào khuôn mặt Nghê Thanh và bắn tung tóe dưới nền đất nơi cô đứng. Trên cao, những đám mây đen càng lúc càng dày đặc, tối mịt đến nỗi Nghê Thanh có căng mắt cũng không thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Nhưng cô không hoảng sợ. Trong bóng tối, tất cả các giác quan khác đều sẽ được khuếch đại. Nghê Thanh có thể cảm nhận được rằng những người xung quanh cũng không hề di chuyển.
Cơn mưa này không như những cơn mưa tầm tã bình thường của ngày hè. Có lẽ vì sắp sang thu, trời mát mẻ, Hải Long Vương cũng muốn được nghỉ ngơi nên vào đêm cuối hè này, chỉ lất phất ít mưa phùn đáp xuống trò chuyện và an ủi.
Nhưng một cơn mưa nhỏ như vậy thực sự không đủ làm dịu những con người đã từng trải qua sóng to gió lớn, đang hoang mang trong đêm nay.
Tuy nhiên, Nghê Thanh vẫn chưa rõ tình hình của Lí Gia Tân lúc này.
Khi bầu trời còn chưa tối đen như mực, Nghê Thanh chỉ thấy Lí Gia Tân bị đóng đinh lên một cái giá gỗ dày hình chữ thập, cúi đầu xuống tựa như Chúa Jesus đang chịu đựng khổ hình.
Thế nhưng Nghê Thanh lại không nhìn rõ được tình hình cụ thể.
Ngay dưới chân cô, cách đó không xa chính là cái hố chôn xương người chết ấy. Tuy rằng mùi hôi thối nồng nặc đã bị cơn mưa rửa trôi, nhạt đi một chút, nhưng vẫn không thể giấu được đống xương cốt lộ ra ngoài.
Do có cơn mưa cuốn trôi đi lớp đất, Nghê Thanh thấy được màu trắng mờ nhạt ở đó hiện lên rõ ràng hơn. Mà nó cũng là màu sắc duy nhất cô có thể nhìn thấy được ở xung quanh mình.
Giọng bi thương của Lưu Tông Đạt vẫn cứ văng vẳng bên tai. Cô ngước mắt lên, nhìn về hướng Tần Việt đứng trong trí nhớ của mình, bỗng thấy một bàn tay lạnh ngắt áp lên cánh tay trái của mình từ phía sau.
Bị cảm giác lạnh lẽo bất ngờ làm co rúm người lại; Nghê Thanh định giãy giụa theo phản xạ, thoát khỏi cái đụng chạm kỳ lạ này.
Nhưng sau khi cô vùng người qua một cách dễ dàng, cô mới nhớ ra rằng sau lưng cô không có một bóng người nào.
Đứng gần Nghê Thanh chỉ có một người là Tần Việt ở ngay bên trái. Nhưng trong trí nhớ của cô, bàn tay của Tần Việt luôn ấm áp, cho dù là mùa đông lạnh thấu xương ở đất Bắc, đôi tay của anh cũng chưa bao giờ lạnh lẽo thế này.
Khi nỗi niềm chưa tỏ, mỗi lần chạm nhẹ nhau thôi, Nghê Thanh đều trân trọng và giấu kín trong kí ức của mình, nhiều lần hồi tưởng nên cô nhất định không thể nào nhớ lầm chi tiết này.
Nhưng nếu không phải là Tần Việt, vậy thì đó là ai?
Chẳng lẽ mình lại gặp ảo giác? Nghê Thanh tự hỏi.
Kể từ cái đêm Lưu Đông chết, cô thường xuyên gặp những ảo giác kỳ lạ. Lúc đầu, cô chỉ đơn giản nghĩ do gần đây mình bị kích thích nên hơi hoảng, nhưng tình trạng bất thường này cứ thường xuyên diễn ra khiến Nghê phải để ý.
Cơn mưa phùn tối nay chỉ kéo dài được mười phút. Sau khi mưa tạnh, những đám mây đen dày đặc, không lọt chút ánh sáng nào cũng dần vén màn, nhường chỗ vầng trăng ló rạng, chiếu sáng cả mảnh đất nơi Nghê Thanh đang đứng.
Lúc Nghê Thanh nhìn rõ được xung quanh thì mới phát hiện người ở phía trước đã sớm ngẩng đầu quan sát người đã chết, Lí Gia Tân.
“Đây là người thứ ba… Lời nguyền… là sự thật!”
Lời này vừa cất, đám đông phía trước lập tức hỗn loạn, xôn xao. Vị trí Nghê Thanh đang đứng vốn là dựa vào phía sau, hơn nữa chiều cao của cô chỉ khoảng một mét sáu, cho nên dù làm thế nào cũng không thể thấy được nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may là bên cạnh còn có Tần Việt cao một mét bảy tám. Cũng đúng lúc anh nói với Nghê Thanh nhìn đằng trước thì Khúc Nhất đột nhiên ngã nhào.
Từ đêm qua, hai chữ “lời nguyền” này đã bắt đầu trở thành đám mây đen che phủ trái tim của mọi người.
Ban đầu, không phải ai cũng tin một ý kiến vô lý như vậy, nhưng giờ, cái chết của Lí Gia Tân như là một bằng chứng đã được sắp đặt theo một cách nào đó. Trong cái đêm tối tăm, rét lạnh này, cùng với tiếng sáo xuất hiện trước mặt mọi người, khiến ta khó mà không tin tưởng vào điều đó.
Nhưng mà mặc dù là như vậy, Nghê Thanh, người không muốn tin vào tất cả những điều này, vẫn tự nhủ rằng điều đó không thể là sự thật.
Cô quay đầu lại, liếc nhìn những mảnh xương cốt chôn vùi do cô và Tần Việt đào lên, phát hiện Kiều Anh Tử đang chăm chú quan sát mọi thứ trong hố, vừa nhìn vừa lẩm bẩm gì đó.
Nghê Thanh không hề tò mò anh ta đang thì thầm cái gì.
Nhưng cô bất giác nhớ tới một vụ án mà mình từng thấy trong cuốn sách của Kiều Anh Tử. Nó có phần tương tự với tình huống lúc này.
Cốt truyện được mô tả một cách đơn giản – khi đang điều tra vụ án, một nam cảnh sát tài ba đã dựa vào chú chó nghiệp vụ được huấn luyện giỏi, tìm ra một cục thịt đã thối rữa, lộ xương cốt của một xác chết nam. Nghê Thanh vẫn còn nhớ rõ khi đó, trong sách có viết một câu – “Da thịt của thi thể đều đã bị thối rữa, hoàn toàn nhìn không ra thân phận, mà có lẽ anh ta đã bị chôn vùi ở đây được vài năm.”
Hầu hết phần thân trên của xác chết vẫn còn bị chôn dưới bùn đất, vì vậy không có nhiều người chú ý tới tình hình ở đó.
Rõ ràng đông đảo mọi người vẫn tập trung về phía Lí Gia Tân. Tất nhiên, những người bị chi phối bởi nỗi sợ hãi do lời nguyền mang lại có lẽ cũng không hơi đâu để ý đến xung quanh nữa.
Đợi đến khi Nghê Thanh có thể chen lên phía trước để xem xét kỹ hơn về tình hình của Lí Gia Tân, điểm đầu tiên cô chú ý là vết máu khô bên khóe môi của cô ta. Sau đó, cô bèn thấy tròng trắng mắt của Lí Gia Tân hiện lên và đôi đồng tử giãn ra.
Chắc là vì vị trí đứng của Nghê Thanh có vấn đề, cô cứ có cảm giác là đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào mình.
Ý nghĩ này khiến Nghê Thanh xoay người trong vô thức, lại vừa hay đúng đụng vào người Tần Việt ở bên trái.
“Xin lỗi.”
Nếu chuyện trùng hợp này ở hoàn cảnh bình thường, nhất định là sẽ làm cô laonj nhịp, nhưng Nghê Thanh, người đã bị quấy nhiễu bởi những việc xảy ra mấy ngày gần đây, bây giờ chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Tần Việt cũng không đáp lại lời xin lỗi của Nghê Thanh.
Chỉ đến khi Nghê Thanh ngước mắt lên, mới nhận ra rằng hình như Tần Việt vẫn luôn cúi đầu nhìn mình.
Lại nữa, Nghê Thanh nghĩ. Tần Việt cứ như thế làm cô ảo tưởng rằng hai bên đều có ý với nhau.
Nhưng cho dù là anh ấy khiến cô lầm tưởng, nếu không phải là chính cô cũng bằng lòng rơi vào cái lưới này, thì làm sao lại có thể bị mắc kẹt trong lồng, không thể nào tự thoát khỏi?
Nghê Thanh nhìn mặt mày thâm trầm của Tần Việt, chỉ cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.
“Em… hình như cô ấy đang nhìn thứ gì đó.” Nghê Thanh nghe thấy bản thân nói vậy.
Đây vốn chỉ là một câu tùy tiện nói ra của cô, nhưng vừa dứt lời lại khiến chính cô hoảng sợ.
Lí Gia Tân đang nhìn cái gì?
Nghê Thanh nhìn theo hướng mà đồng tử của cô ta đang nhìn, đó chính xác là chỗ xác chết được đào lên.
Là trùng hợp?
Nhưng Nghê Thanh cẩn thận quan sát hai bên, rồi lại không dám khẳng định suy nghĩ trong đầu.
Cô chỉ cảm thấy khi nhìn thấy xương cốt đó, vẻ mặt của Lí Gia Tân rất phức tạp, mâu thuẫn. Nếu để Nghê Thanh mô tả vẻ mặt ấy bằng từ ngữ, e rằng cô cũng chỉ có thể rối rắm nói ra vài từ “hốt hoảng nhưng lại nhẹ nhõm”.
Tuy là biết rằng giữa xác chết và người sống có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng cô chưa từng nghe vẻ mặt của một người có thể thay đổi.
Có lẽ chỉ vì cô thiếu hiểu biết. Tất nhiên, cô chưa bao giờ cho rằng mình có thể tinh thông mọi thứ trên trời dưới đất.
Nhưng ngay lúc này, Nghê Thanh lại khao khát giá như mình biết rõ mọi thứ.
“Khi chúng tôi rời khỏi đây, Lí Gia Tân còn chưa xuất hiện.” Tần Việt vẫn không nói ra bất kỳ suy nghĩ nào của mình, anh chỉ chậm rãi lên tiếng, bắt đầu kể lại những sự việc mấu chốt mà họ gặp phải ở đây trong vài giờ đồng hồ: “Khi thi thể của Lí Gia Tân xuất hiện trước mắt chúng tôi, từ trong núi lại vang lên âm thanh, có lẽ là khúc sáo “Mười hai đêm” theo như lời Khúc Nhất nói. Lúc đó, tất cả chúng tôi ngoại trừ người già và trẻ em đều ở đây, hơn nữa tôi đã để ý không có ai di chuyển gì nhiều ở đây cả.”
Anh nói tiếp: “Tôi không tin vào yêu ma quỷ quái. Tôi chỉ tin rằng trên đời này chỉ có người hại người. Cái chết của Lí Gia Tân có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là có ẩn tình bên trong. Miễn là có lời nguyền chưa được chứng minh đó, tất cả những điều không hợp lý đều có thể trở thành hợp lý. Cái chết cũng có thể được coi là điều hiển nhiên.”
Tần Việt không cố tình hạ giọng khi nói, nên mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Vậy anh giải thích thế nào cái chết của hai người đầu tiên?”
Nghê Thanh nghe thế liền quay đầu, thấy Kiều Anh Tử không biết từ khi nào đã đeo cặp kính gọng vàng. Nó vốn là phụ kiện thanh lịch, nho nhã nhưng kết hợp với bộ râu dày, lộn xộn trên cằm anh ta lại có cảm giác rất kỳ lạ.
Nhưng Kiều Anh Tử đeo kính vào, đúng là trông có sức sống hơn hẳn. Xem như cũng không còn bộ dạng một ông chú già chán chường nữa.
“Cậu cho rằng người thường có thể làm được chuyện này sao?” Kiều Anh Tử nghiêm túc nói, “Cậu cũng đã nhìn thấy bộ dạng khi chết của họ rồi đấy. Xác chết của cô ấy bị uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm! Không nói đến, khi cô ấy còn sống, cũng chẳng thể nào dẻo được như vậy, nhưng cậu có thể bẻ cong một người chết chia thành hai nửa như thế không? Hay là nói, cậu có thể chia một người chết bóp méo như vậy làm hai nửa?”
“Thế chẳng lẽ anh tin rằng trên đời này có tồn tại lời nguyền?”
Bị phản bác nên Tần Việt không vui. Nhưng Tần Việt mà Nghê Thanh biết sẽ không bao giờ tức giận, nổi nóng vô lý vì những việc như thế này.
“Có hay không, có quan trọng sao? Vấn đề bây giờ là… ” Đang nói, Kiều Anh Tử tháo chiếc kính đã bị dính hơi nước xuống, sau đó cứ như là ảo thuật, từ đâu lấy ra một mảnh khăn lau mắt kính.
Anh ta không nói hết. Tuy nhiên, Nghê Thanh lại thấy anh ta thong thả lau nhẹ mắt kính đến sạch bong rồi lại nói tiếp: “Có người đã chết, và cũng có người… còn sống.”
Nghê Thanh hoàn toàn không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì. Nhưng sau khi Kiều Anh Tử nói xong một câu vô nghĩa kỳ lạ như vậy, cũng không nói gì thêm mà quay lại, một mình bước trên con đường mình vừa tới, để lại nhóm người sợ hãi, lo lắng đứng đó, mắt lớn trợn mắt bé.
Đúng là một kẻ lập dị. Nghê Thanh đánh giá như vậy.
Cô lại nhìn sắc mặt của Tần Việt, cảm thấy bây giờ cả người anh có gì đó kỳ lạ không nói nên lời.
Nhưng Tần Việt cũng không nói gì về quan điểm của mình. Anh chỉ dẫn đầu đưa thi thể của Lí Gia Tân ra khỏi khung gỗ hình chữ thập, mang về nhà trọ gần đó cẩn thận chôn cất.
Có điều đến cuối cùng, xác chết bị chôn dưới đất ấy hình như đã bị lãng quên mất rồi.
Lúc đi mọi người đều vội vã bước. Nhưng họ vẫn cố kìm bước chân để theo cùng cả đoàn.
Điều này cũng không hề giả dối. Nghê Thanh hiểu rõ bọn họ chỉ sợ rằng lời nguyền không biết thật giả đó sẽ đến với mình, nhưng vẫn không thể hoảng hốt mà chạy trốn được.
Cô cũng không nhắc lại bất cứ điều gì liên quan về xác chết bị “lãng quên” kia nữa.
Mọi người bỗng nhiên biểu hiện sự đồng tình một cách ăn ý. Không ai đề cập đến gì liên quan đến cái chết cũng như lời nguyền rủa, ngay cả Tần Việt, người luôn muốn tìm hiểu sự thật cũng im lặng.
Cho đến khi người đầu tiên đề nghị rời khỏi thị trấn Thanh Bình “quỷ quái” này.
Anh ta vừa nói xong thì Nghê Thanh cũng cảm thấy có ai đó kéo tay áo của mình. Cô cảnh giác quay đầu lại bèn thấy sự hoảng loạn và mệt mỏi như sắp tràn ra trong đôi mắt của Nghê Duyệt.
Nhất thời, cô không biết phải nói gì cho phải.
Có điều cảm giác áy náy bỗng trào dâng trong lòng.
Nghê Duyệt được cô dẫn đến đây. Dù Nghê Thanh luôn hứa với lòng rằng sẽ chịu trách nhiệm với sự an toàn của con bé, nhưng thực tế lại chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về cảm nhận của cô bé ở nơi này.
Nói về trách nhiệm, nếu như không có lòng thì cũng vô ích.
“Tần Việt”, Nghê Thanh nhìn người đàn ông dừng bước trước mặt, cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại: “Chúng ta… cũng rời khỏi đây đi…”
Lòng dạ con người thật khó lường.
Hơn nữa, đâu có ai mà lương tâm không nghiêng lệch cơ chứ?
So với việc đuổi theo kẻ giết người hoặc lật mặt mọi sự giả dối như một anh hùng, Nghê Thanh chọn làm kẻ hèn để bảo vệ em gái mình.
Cô thấy Tần Việt hơi kinh ngạc quay lại nhìn cô, chỉ cảm thấy trái tim mình bị ngâm trong nước lạnh.
“Anh Việt, em cũng muốn quay về.” Kiều Yên Nhiên cũng nói theo Nghê Thanh, cũng vì sợ rằng Tần Việt sẽ từ chối yêu cầu của Nghê Thanh nếu cô ta nói quá muộn.
“Tần Việt”, Nghê Thanh nói lại, “Em muốn trở về.”
Thật ra thì trong đó có bao nhiêu phần trăm là suy nghĩ thật của Nghê Thanh thì chính bản thân cô cũng không rõ. Nhưng cô vẫn không quan tâm, trong nháy mắt huy động hết tất cả những ưu tư.
Giống như một cái bình vỡ. Cô không dám nghĩ Tần Việt sẽ nghĩ thế nào về mình, nhưng lúc này cô mới có thể vì Nghê Duyệt mà không màng đến bất cứ chuyện gì khác.
Sau khi chôn cất Lý Gia Tân xong xuôi, mọi người hoảng loạn đêm qua bây giờ mới chật vật ai về phòng nấy.
Bất kể là đồng ý hay từ chối, Tần Việt vẫn chưa trả lời lại Nghê Thanh.
“Tần Việt!” Nghê Thanh một lần nữa gọi Tần Việt, người đang chuẩn bị vào nhà.
“Anh đang… thất vọng về em đúng không…”
“Không có.” Tần Việt khựng lại động tác vặn khóa cửa và quay lại nhìn Nghê Thanh. Nhưng anh lại nhanh chóng cụp mắt xuống, mặc kệ Nghê Thanh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, anh cũng không muốn ngước mắt lên. Anh hắng giọng: “Nghê Thanh, em không phải thánh, anh cũng vậy… anh… cũng rất thất vọng về bản thân mình.” Vừa nói, tay anh ấn chốt cửa.
Ngay khi tiếng cửa vang lên lạch cạch, Nghê Thanh nghe tiếng Tần Việt lại vang lên lần nữa: “Thật ra thì nếu em không nói, anh cũng muốn nói chúng ta hãy rời khỏi đây vào sáng mai.”
Nghê Thanh lập tức có thể thấy rõ sự do dự trong lời nói của Tần Việt, cô thực sự muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng tất cả những lời định nói đều bị chặn lại khi anh đóng cánh cửa lại.
Tờ mờ sáng hôm sau, mấy người bọn họ đóng gói quần áo, cùng nhau lên đường xuống núi để ra khỏi thị trấn.
Trước khi rời đi, Nghê Thanh cũng chú ý một vài động tĩnh trong nhà trọ mới phát hiện ra là nhiều người đã rời khỏi chỗ này. Ngay cả cửa phòng một số người cũng mở toang hoang giữa hành lang tĩnh lặng. Khi cô xách hành lý đi qua còn có thể thấy rõ chiếc giường bừa bộn bên trong.
Xuất phát từ nhà trọ Hi Lai đi bộ xuống núi khoảng 1km, đoàn của Nghê Thanh mới bắt đầu nhìn thấy dấu vết của người dân thị trấn Thanh Bình này.
Thị trấn Thanh Bình từng là một ngôi làng nghèo. Nhưng chỉ một vài năm trước, có nhóm khảo cổ đã phát hiện ra di tích thành Cổ Lan và du lịch nơi đây đã lập tức phát triển.
Tất nhiên, đây là những gì Nghê Thanh tìm thấy trên mạng trước khi đến nơi này.
Nhưng cô lại không ngờ rằng nhiều cơ sở hạ tầng cơ bản và phương tiện giao thông trong ngôi làng nhỏ này không được xây dựng đầy đủ, thậm chí có nhiều thứ còn phải dùng chung với các thị trấn lân cận.
May mắn thay, vẫn còn có xe đi thẳng đến tỉnh.
Ngay khi Nghê Thanh bước lên xe buýt, mùi thức ăn hỗn tạp liền bay vào mũi cô. Cô nhìn thấy một vài người ngồi ở hàng ghế đầu xe, phát hiện hai người đang âu yếm nhau chính là Cao Thăng cùng cô tình nhân nhỏ bé Tống Nguyệt Nguyệt. Còn lại đều là những người dân địa phương đi làm sớm.
Tống Nguyệt Nguyệt đang ăn bánh bao nóng, hương thơm len lỏi vào khướu giác của Nghê Thanh khiến cô bụng đòi cồn cào.
“Này.”
Cô quay lại thì thấy Tần Việt đang gặm một cái bánh bao thịt, trong tay cầm một túi bánh bao.
“Anh không biết em và em gái thích ăn gì nên đã mua một ít bánh bao thịt.” Anh lấy bánh ra, rồi lấy cả hai cốc sữa đậu nành phía sau Tần Lan: “Còn cái này nữa.”
“Cảm ơn anh.” Nghê Thanh gật đầu.
Nhân tiện cô cũng giấu nhẹm ánh mắt đang liếc trộm anh.
Chỉ thấy Tần Việt khôi phục vẻ mặt bình tĩnh trước đó cực nhanh, Nghê Thanh không biết nên buồn hay vui.
Nếu không phải vì sự thiếu kiên nhẫn của những người xếp hàng để lên xe phía sau, sợ là Nghê Thanh còn bận suy nghĩ kết quả.
Đoàn bọn họ ngồi thành bốn năm hàng. Sau khi ngồi xuống, Nghê Thanh đưa tất cả hai cái bánh bao thịt trong tay cho Nghê Duyệt.
“Chị, chị không thích ăn bánh bao thịt à?”
Nghê Thanh lắc đầu: “Em ăn đi, chị ăn chay tốt hơn.”
Chị em lớn lên cùng nhau, Nghê Thanh biết em gái của mình thích ăn thịt như thế nào. Tất nhiên Nghê Thanh cũng thích ăn thịt, nhưng cô vẫn theo thói quen nhường đồ ăn ngon cho em gái.
Nghê Duyệt chần chừ một lúc nhưng cũng không từ chối nữa. Sau khi cầm lấy bánh thì bắt đầu ăn ngấu nghiến. Khi chiếc xe khởi hành, Nghê Thanh mới bắt đầu từ từ nhai chiếc bánh bao còn lại trong tay.
Cô vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, cô có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Tần Việt ngay phía sau.
Có phải anh ấy đang cau mày? Nghê Thanh không thể ngừng suy nghĩ.
Mặc dù Nghê Thanh không nhận thấy điều gì bất thường trong biểu hiện của anh sáng nay, nhưng cô luôn cảm thấy rằng có điều gì đó ẩn giấu sau đôi lông mày điềm tĩnh của anh.
Đó là điều mà thậm chí Nghê Thanh không dám nghĩ đến.
Bởi vì cô cho rằng mình đã hiểu rõ về Tần Việt.
Từ biểu hiện và lời nói kỳ lạ của Tần Việt đêm qua, cô bỗng dưng cảm thấy khó hiểu.
Tại sao ư?
Nói thẳng ra là hình như cô chưa bao giờ hiểu anh?
Nghê Thanh nhìn vào sương mờ sau cửa kính, khẽ thở dài.
Khi thích một người, ai mà không muốn có mối quan hệ thân thiết với người đó cơ chứ?
Nhưng Nghê Thanh đã phạm một sai lầm lớn, cô đã quên rằng thế giới trong mắt mỗi người đều khác nhau. Làm sao mà Nghê Thanh sống trong thế giới nhỏ của riêng mình có thể thực sự hiểu mọi thứ trong mắt người khác chỉ bằng trí tưởng tượng?
Xe buýt họ đang đi không giống như những chiếc hiện đại ngày nay. Khi xe khởi động, Nghê Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng từ động cơ dưới lòng bàn chân, cả mùi dầu mỡ bốc lên khiến mọi người buồn nôn.
Người chưa bao giờ bị say tàu xe như Nghê Thanh ngửi thấy mùi này thì thấy không dễ chịu cho lắm. Nhưng cô đã lấy lại tinh thần, nhìn khung cảnh từ từ trôi qua bên ngoài cửa sổ xe.
Thực tế, cô không muốn rời đi vội vàng như vậy, nhưng cô thực sự không chịu nổi với nơi kỳ quái này.
Trước khi đối mặt với những chuyện này, cô chưa từng nghĩ rằng người thích tâm linh, thích những chuyện kinh dị như mình lại phải trải qua một ngày mà chỉ có trong cơn ác mộng.
Nhưng nếu được chọn lại, cô không chắc liệu sẽ đưa ra quyết định như vậy một lần nữa hay không.
Nghê Thanh hạ mi mắt nặng trĩu.
Có rất nhiều thứ hỗn loạn trong tâm trí cô, nhưng lại không biết chúng từ đâu ra.
Dưới chân không ngừng lắc lư, Nghê Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp té ngã.
May mắn thay, khi ra khỏi biên giới thị trấn Thanh Bình, chiếc xe buýt cuối cùng cũng đi vào đường cao tốc trơn tru, tất cả những xóc nảy cũng lập tức biến mất dưới chân cô.
Cô còn nghe thấy Nghê Duyệt khẽ thở dài bên cạnh: “Cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.”
Đúng vậy, cuối cùng cũng đã rời khỏi nơi này.
Nghê Thanh nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ bị tốc độ cao kéo thành một đường thẳng mờ. Khi nhìn ra phía sau, cô thấy một tấm bảng màu xanh lá đứng yên ở đó, nhưng những từ trên đó thì lại không thấy rõ lắm.
“Có mệt không?”
Nghê Thanh nghe thấy Tần Việt hỏi cô thì tựa đầu lại gần cửa sổ một chút.
“Còn anh thì sao?”
“Chiếc xe này sẽ đến trạm khoảng hơn bảy giờ, bây giờ gần sáu giờ rồi. Nếu em muốn ngủ bù thì vẫn còn khoảng một tiếng nữa.”
Hai người đột nhiên đồng thanh khiến Nghê Thanh hơi bất ngờ.
Hóa ra là tại trong lòng vẫn đang luôn nghẹn lời, Nghê Thanh cười khổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!