Trận banh trong sân đã nóng tới độ bốc ra mùi khét.
Sau khi bị thương, Tưởng Dực tấn công không gắt được như trước, cũng ít ăn bàn hơn. Lớp số 6 càng chẳng nể nang, nhất là Quan Siêu, nhìn không ra cậu ấy bị ảnh hưởng gì từ việc bạn bị thương, ôm bóng la lớn chỉ huy: "Lên hết áp đảo bên kia."
Lệnh vừa ra, hết thảy mọi người đều đôn lên trước, chỉ để một mình Liêu Tinh lùi lại vòng cấm của đội mình, gánh trên vai trách nhiệm phòng thủ. Trang Viễn giữ chắc lằn ba điểm. Liêu Tinh đứng mặt đối mặt với Tưởng Dực, nói: "Xin lỗi."
"Khỏi phí lời."
Hai bên đụng độ, Tưởng Dực rõ ràng ở thế yếu hơn, sĩ khí của lớp số 6 bốc lên ngùn ngụt, dựa vào màn phản công nhanh của Quan Siêu và cú ném rổ ba điểm Trang Viễn kéo giãn khoảng cách lên trên 10 điểm.
Nghỉ giải lao giữa giờ, mọi người đều ngồi im lìm.
Mấy người Quách Tĩnh im lặng không nói, Tưởng Dực nhắm mắt, mím môi lại để cho bác sĩ băng lại vết thương giúp, trán túa đầy mồ hôi. Ngũ Đức vuốt mặt, nói, "Hôm nay liều thôi, Tưởng Dực, hiệp sau cậu đừng đi đâu khỏi khu quanh rổ, chạy càng ít càng tốt, cố gắng ghi bàn."
"Ừ."
"Tớ sẽ lùi lại khu rổ của đội mình, bảng rổ các cậu không phải lo, Quách Tĩnh cậu đổi vị trí với tớ, cậu giữ ở ngoài vòng cấm, yểm hộ cho Tưởng Dực. Lục Hằng mình cậu canh chặt Trang Viễn được không?"
"Được!"
"Vương Thần cậu tiếp ứng ở giữa cho Quách Tĩnh và Tưởng Dực, lúc chuyền banh không được mắc sai lầm đấy."
"Tuân lệnh."
"Chân Tưởng Dực bị thương, đội bên chắc chắn sẽ theo đó mà tổ chức phòng vệ, bọn mình ráng chạy nhiều hơn, giảm áp lực ở dưới rổ." "Được!"
Cậu bạn vai u thịt bắp nhưng có khuôn mặt trẻ con này xưa nay vẫn hay bị bạn chèn ép, giờ lại nghiêm túc lên hẳn. Cậu nâng dậy tinh thần mọi người, sắp xếp chiến thuật, cực có dáng đội trưởng, khiến người ta thấy an tâm, tin cậy.
Sau màn bàn bạc, thấy rõ lòng tự tin của các cậu con trai lại một lần nữa bừng cháy.
"Tấn công chính là phòng thủ, không tới phút cuối cùng, quyết không bỏ cuộc!" "Quyết không bỏ cuộc!"
"Lớp số 5 tất thắng!"
Cả sân ngùn ngụt bốc lên khí thế, tôi đứng trên khán đài, từ xa nhìn thấy các cậu ấy lại chuẩn bị vào sân, lo quay quắt trong bụng, nhưng lại giận nghẹn ở họng không nói ra lời. Đang lúc rối hết cả lên, Minh Vũ tự nhiên đẩy tôi, "Cậu ấy tìm cậu kìa."
Tôi lụp chụp ngoảnh lại, Tưởng Dực cũng đột ngột xoay sang, mái tóc vừa cắt ngắn làm tăng vẻ dứt khoát, gọn gàng, lông mày bị mồ hôi thấm ướt, khiến đôi mắt càng sáng ngời. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều sững lại.
Tưởng Dực động đậy môi, nhưng không phát ra tiếng.
Nhưng tôi biết, lúc đó cậu ấy đã nói: "Không sao đâu." Trong thoáng chốc, tôi càng ức hơn, cắn môi làm thinh.
Cái tên này sao mà đáng ghét!
Tiếng còi tuýt lên, năm tên con trai giống như đang nai nịt ra chiến trường, đứng thành một vòng tròn.
Ngũ Đức cất cao giọng: "Tớ sẽ không nói mấy câu vứt đi như "Thắng thua không quan trọng". Bọn mình đấu là phải tranh hơn thua với người ta, cấp ba cũng chỉ có mỗi giải đấu này, giờ mình chơi một trận cho tới bến đã đời đi mọi người! Đối thủ là ai cũng mặc kệ, mạnh kệ họ yếu kệ họ! Mình cứ cho ăn gạch hết! Mình là ai đây? Lớp số 5! Lớp số 5 tất thắng!"
=======