Tony bật cười trước vẻ ngổ ngáo của cô, Thảo không hiểu sự tình chỉ biết cười cười rồi nhìn về phía Mai cầu cứu, Mai chỉ khẽ lắc đầu cười trừ.
La Thái Mẫn bên này sau khi nói chuyện với cổ động bên cạnh, quay lại đã thấy chiếc ghế cạnh mình trống không, đầu anh chợt nảy ra suy nghĩ "Không phải tên này lại tính giở trò gì chứ?", Mẫn đảo mắt tìm kiếm, quả là Tony đang đứng ở chỗ Thảo, nhận ra được ý đồ của Tony anh liền đứng dậy, bước vội về phía hai người.
Mẫn giựt lấy ly rượu trên tay Thảo uống cạn rồi kéo cô về phía lối vào phòng VIP, Thảo còn lơ ngờ chưa hiểu sự tình, cứ theo đà mà bị Mẫn kéo đi trong vô thức. Bỏ lại Tony đứng chôn chân tại chỗ, trên tay cầm ly rượu vang một cách ngượng ngùng, bộ dạng của Mẫn lúc này làm anh lắc đầu phì cười. Toàn bộ nhân viên đều kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, chưa hiểu ra sự tình.
- BỎ em ra! - Thảo ra sức giãy giụa muốn thoát
ra
Mẫn như bỏ ngoài tai, anh càng siết mạnh hơn khiến Thảo đau đớn kêu lên.
- Đau quá !
Mẫn đột nhiên dừng lại, đẩy Thảo vào tường nhìn cô một cách tức giận rồi cúi xuống hôn mạnh vào cỔ, để lại một nụ hoa anh đào ở đó.
- Anh làm gì vậy? - Thảo đẩy Mẫn ra, đưa tay lên xoa xoa cổ.
- Đánh dấu chủ quyền! - Anh bị hầm chắc. - Thảo trừng mắt nhìn anh
- Em có vẻ rất phóng khoáng với mọi người, nhưng lại khó chịu với anh nhỉ?
Lời nói của Mẫn làm Thảo cảm thấy tức giận, cô nhìn thẳng vào mắt Mẫn hỏi.
- Rốt cuộc anh xem em là gì? - Chẳng phải vừa nãy anh đã nói rồi sao.
Thảo ngán ngẩm với cách trả lời của Mẫn, cô khó chịu quay người rời đi. Nhưng cánh tay dài của Mẫn đã với lấy vai Thảo, ôm cô từ phía sau.
- Anh đã rất nhớ em!
Giọng nói ấm áp của anh đã làm trái tim của Thảo tan chảy, Thảo đã tức giận vì anh không hiểu cô, lại chỉ thích làm theo ý mình, lúc muốn thì sẽ cuồng bạo mà chiếm lấy song lại bỏ mặc không để lại một tin tức, Thảo không chắc tình cảm mà vẫn dành cho mình là gì nhưng con tim mong manh của cô chỉ vì một lời nói này mà run lên, những giọt nước mắt tủi thân nhẹ nhàng rơi xuống.
Mẫn khẽ xoay người Thảo lại, anh đưa tay lên lau những giọt nước trên gò má, sau đó lấy từ túi áo vest ra một chiếc hộp đưa cho Thảo, cô nhẹ nhàng mở ra, chính là sợi dây chuyền Happiness, Thảo ngạc nhiên mở to mắt nhìn Mẫn.
- Chẳng phải em nói thích nó sao? - La Thái Mẫn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt Thảo, anh cầm sợi dây lên đeo vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
- Lúc đó em chỉ nói đại vậy thôi, để anh không quấy rầy em nữa. - Thảo đưa tay muốn tháo sợi dây xuống.
- Ngoan, không được tháo. - Nhưng mà...
Lời nói chưa kịp thốt ra thì đôi môi của Thảo đã bị Mẫn khóa chặt. Anh bế cô vào một phòng nghỉ dành cho VIP gần đấy, đặt Thảo lên giường rồi cởi bỏ áo khoác. Thảo vẫn còn bất ngờ với những gì vừa diễn ra, cô ngồi dậy, giữ chặt bàn tay Mẫn đang muốn tiến vào trong.
- Không được, buổi lễ vẫn đang diễn ra - Thảo lo sợ nếu mọi người biết được những gì đang xảy ra giữa cô và Mẫn, những ngày tháng sau này có chưa biết sẽ phải đối diện như thế nào.