Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mùi Hương Mê Hoặc [H+]

Nhìn bóng lưng đầy mệt mỏi của mẹ, Thảo nhận ra có lẽ mình đã quá lời, cảm giác vừa giận vừa thương làm Thảo không kìm được mà ngồi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Mẫn nhẹ nhàng hạ người, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng gầy an ủi, anh không thể nói gì, chỉ có thể khắc cốt ghi tâm dành cả đời còn lại để báo đáp tấm chân tình này. 

Đôi mắt ai nấy đều hoen đỏ vì mối nhân duyên đầy nghiệt ngã, liệu lựa chọn nào mới có thể chạm tới một kết cục tốt đẹp, để không ai chịu tổn thương đây. 

Chủ tịch sau khi biết Mẫn tự ý sắp xếp lại lịch trình để bay về gặp Thảo lại không hề tức giận, đó cũng nằm trong kế hoạch của ông, ông muốn cho Mẫn thấy không chỉ mình ông phản đối mối nhân duyên này, việc hai người ở bên nhau vốn là điều không thể. Nếu Thảo còn tỉnh táo, sẽ biết đâu là lựa chọn tốt nhất dành cho cô. 

Mẫn đứng trong phòng của bố, anh chất vấn ông một cách uất hận, tại sao ông cứ muốn phá hủy hạnh phúc của anh, chẳng lẽ những gì anh đang cố gắng không đủ để tự chọn cho mình một người bên cạnh hay sao. 

- Con đừng quấy nữa, đó là hiện thực, quay về vị trí của mình đi. 

Lời nhắc nhở nghe tưởng chừng như rất nhẹ nhàng lại như một cú tát thẳng vào mặt Mẫn, bàn tay anh nắm chặt như muốn bóp nát tất cả sự bất lực, trong thâm tâm anh hiểu, dù thế nào cũng không thể ép buộc cô ấy vì mình mà bỏ mặc gia đình. Cả tình yêu và sự nghiệp Mẫn đều không muốn buông tay, anh tự hỏi bản thân đã cố gắng đến vậy tại sao vẫn không thể có được một cuộc sống như mình mong, là anh quá tham vọng hay sự nỗ lực này vẫn chưa đů. 

Thảo nhìn Mẫn rời đi trong im lặng, cô không thể hứa hẹn với Mẫn điều gì, anh biết cả hai cần cho nhau thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Bây giờ việc Mẫn có thể làm là chờ đợi, anh sẽ chờ cho đến khi gia đình Thảo có thể chấp nhận mình, với tư cách là một người đàn ông thật lòng yêu cô chứ không phải là con trai của người nào đó. Anh sẽ không ngừng cố gắng để chứng minh cho mọi người thấy, anh hoàn toàn có thể đứng một mình, là một chỗ dựa vững chắc cho người thân, hy vọng Thảo cũng vậy, cô vẫn sẽ đặt niềm tin vào tình yêu này, cùng anh chờ đợi một ngày tình yêu này được cả thế giới công nhận. 

"Hãy đợi anh". 

Tin nhắn cuối cùng Mẫn nhắn cho Thảo trước khi rời đi, nhưng cô lại không thể nhắn lại, cô không biết anh đang nói cô đợi anh sắp xếp lại cảm xúc 

của mình hay đợi anh quay về thuyết phục bố mẹ cô một lần nữa, Thảo sợ những lời nói của mẹ đã làm anh tổn thương và hổ thẹn. Cứ nghĩ đến đây lồng ngực lại như bị bóp nghẹn, liệu tình cảm của anh có đủ mạnh mẽ để tiếp tục chịu đựng không. 

Sau một đêm khóc sưng cả mắt, mẹ vẫn không nhìn mặt cô, cũng không thèm nói năng câu nào, mẹ như đã mặc kệ đứa con gái bất hiếu này. Bố ở giữa cũng thật khó xử, ông cứ động viên Thảo xin lỗi mẹ, nhưng câu nói tưởng chừng đơn giản này cô lại không cách nào nói ra.

Thảo đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô còn quá nhỏ, chưa thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha mẹ, mọi thứ không hề đơn giản như cô mong muốn, có những sự việc không phải muốn quên liền quên, muốn tha thứ liền tha thứ, cô không thể bỏ mặc nỗi đau khổ của mẹ mà sống hạnh phúc được, cuộc đời còn dài, cô buộc phải học cách chấp nhận, chấp nhận sự thật dù không muốn, chấp nhận buông bỏ những thứ không thuộc về. 

Ngày hôm sau Thảo và Mẫn không hề liên lạc, cả hai đều sợ đối phương sẽ vì những phút giây yếu lòng, mệt mỏi mà nói ra lời chia tay, đều chờ đợi đối phương sẽ lên tiếng trước, cứ thế hình thành một khoảng lặng, dù trong lòng rất nhớ nhưng không thể bất chấp mà lao vào nhau như trước nữa, hai người trở lại thế giới riêng của mình, dồn nén nỗi nhớ vào trong mà tiếp tục sống, tiếp tục hoàn thành trách nhiệm của bản thân. 

Tối đến, Thảo chuẩn bị hành lý để trở lại Sài Gòn làm việc, mẹ vẫn không ra chào tạm biệt cô. Chỉ có bố chở ra bến xe, trên đường đi cả hai bố con đều im lặng, bố không ép buộc Thảo phải từ bỏ niềm đam mê của mình nữa, qua sự việc này ông thấy con gái mình đã trưởng thành và biết suy nghĩ rồi, ông chỉ mong cô có thể sống vui vẻ, nỗ lực phát triển bản thân. Nhìn bộ dạng ủ rũ của Thảo ông cảm thấy thật có lỗi, nếu không vì sự việc năm đó, Thảo và Mẫn có thể có được một cuộc sống hạnh phúc hơn bây giờ chăng. 

Đưa Thảo lên xe, ông cố gắng mỉm cười, cỗ vũ tinh thần con gái cho phấn chấn hơn - Con nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ làm việc, bố ở nhà sẽ động viên mẹ, không cần lo 

Những lời nói ấy lại làm đôi mắt Thảo ngấn nước, sự bao dung của bố khiến cô cảm thấy mình thật sự là một đứa con tồi, người ích kỉ chính là cô chứ không ai khác, cố chấp vì tình cảm của bản thân khiến bố mẹ phải đau lòng. Thảo nhìn bóng lưng bố quay đi cô cảm thấy không nó, mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này chứ. Thảo không muốn mình mang theo sự hối hận mà rời đi, cô chạy thật nhanh xuống trước khi chiếc xe lăn bánh, ôm lấy bố từ phía sau. 

Con xin lỗi, con xin lỗi bố, con sai rồi, con sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ sống sung sướng. Bố đừng lo nhé. 

Bố Thảo bất ngờ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ gật đầu phía trước, không giấu nổi đôi mắt đang hoen đỏ của mình, ông quay lại vỗ vỗ vào vai cô vài cái Con nhớ gọi điện xin lỗi mẹ nhé! 

Thảo gật đầu đáp lại, cô biết bản thân còn nợ mẹ một lời xin lỗi, tự nhiên lúc này đôi chân lại chẳng muốn đi nữa, cô cúi đầu lí nhí trong miệng - Hay con ở lại với bố mẹ! 

- Con như vậy là trốn tránh nhiệm đấy, lúc nào mệt mỏi quá thì quay về, bây giờ con còn nhiều việc phải làm mà. 

Ông Hùng đẩy Thảo quay lại xe kẻo lõ chuyến. Chiếc xe dần rời đi, hai bố con cứ dõi theo nhau cho đến khi khuất bóng. 

Tờ mờ sáng Nga mở cửa đón Thảo, trông thấy bộ dạng thất thần của bạn mình, Nga lo lắng hỏi han - Sao thế, bà không khỏe à? 

Thảo chỉ lắc đầu đáp lại - Bà vẫn khỏe. 

- Ơ thể sao trông mày ủ rũ thế kia, có chuyện gì à? 

- Tao hơi mệt thôi, vào trong nghỉ ngơi đã, lát nói chuyện sau. 

Từ đôi mắt vô hồn ấy, Nga biết Thảo đã gặp chuyện không vui ở quê, nhưng chắc cũng khó mà nói ra ngay được, Nga không hỏi gì thêm nữa, chắc lúc này Thảo cần im lặng để suy nghĩ. Nga dự định nói với Thảo chuyện cô sẽ chuyển đến sống cùng với Tuấn Anh nhưng với tình hình này Nga không thể rời đi được, cô hiểu những lúc thế này cần nhất là một người ở bên. 

"Tính tong, tiếng chuông cửa vang lên, Thảo nửa tỉnh nửa mơ đi ra mở cửa, miệng thì càm ràm nhưng chân vẫn bước đi trong vô thức, cánh cửa vừa mở ra, đứng trước mặt cô là một người đàn ông với cơ thể nhuộm đầy máu, anh đổ gục xuống trước mặt cô, mặt Thảo xanh

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!