Mẫn bỗng dừng xe lại bên đường, hai tay đặt trên vô lăng nắm chặt, có lẽ anh nên trả cho Thảo cuộc sống vô tư hồn nhiên như trước đây, tuy trái tim không muốn chút nào, nó cứ quặn thắt từng Cơn trong lồng ngực, nhưng giờ Mẫn không đủ tự tin có thể giữ mãi nụ cười tươi trên môi Thảo như trước được nữa, là anh đã ép buộc cô bước vào cuộc tình đầy sóng gió này, chắc cô đã mệt
mỏi lắm, chưa bao giờ Mẫn cảm thấy thất vọng về bản thân như vậy, Mẫn trầm mặc một lúc lâu trong xe, sau khi suy nghĩ xong, anh quay xe tới một nơi, với hi vọng có thể làm một điều gì đó.
Tại nhà Ngọc Anh, người mẹ đang không được vui, bà ngồi khoanh tay trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào cô con gái xinh đẹp và giỏi giang của mình, tại sao lại đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy
- Con chắc chắn muốn kết hôn với nó sao?
Bà đã hỏi đi hỏi lại câu hỏi này không biết bao nhiều lần, vẫn mong con gái mình có thể suy nghĩ lại, chuyện hôn nhân đại sự là hạnh phúc cả đời, không phải chỉ vì mục đích thương mại mà tổn hại đến bản thân.
Ngọc Anh vẫn tỏ ra kiên quyết như vậy, cô muốn nhờ cuộc hôn nhân này có thể khiến Mẫn nhìn về phía cô, cô không tin lửa gần rơm lâu ngày lại không thể bén, dù không thể bén cô cũng phải chiếm lấy người đàn ông muốn có này. Ngọc Anh bước tới ngồi cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay của bà
- Con biết mẹ lo lắng cho con nhưng con đã quyết định rồi, chỉ cần được ở bên anh ấy là con hạnh phúc, mẹ đừng lo nữa!
Bà vẫn im lặng không nói gì, làm sao mà không lo lắng cho được, dù sao con gái cũng đã trưởng
thành, không thể ép buộc theo ý mình được mãi, chỉ có thể đồng hành cùng con, dù là hạnh phúc hay đau khổ thì đấy cũng là con đường nó đã tự mình chọn lựa.
Nhạc chuông điện thoại của Ngọc Anh vang lên, không cần nghe máy cô cũng biết là ai, vừa rồi Mẫn đã hẹn gặp cô tại quán cafe gần nhà, Ngọc Anh chọn một bộ váy thật nhẹ nhàng, trang điểm lại một chút, dù sao cô cũng là thiên kim tiểu tư, cành vàng lá ngọc, luôn phải xuất hiện một cách hoàn mỹ nhất. Mẹ Ngọc Anh vẫn không được vui, bà nhìn con gái bước ra khỏi nhà trong lòng đầy trắc ẩn, có thật sự con cảm thấy hạnh phúc không.
Mẫn vẫn phong thái lạnh lùng đó, anh ngồi vắt chéo chân, hai tay đan lên đùi, gương mặt vô cảm khó có thể nhìn thấy được suy nghĩ bên trong, khi Ngọc Anh bước vào, nội tâm Mẫn khá dằn vặt, không hiểu lý do cô chấp nhận cuộc hôn nhân này là gì, rõ ràng cô hiểu được tình cảm của anh, là vì cô muốn giúp anh vượt qua khó khăn trước mắt, hay đơn giản muốn liên kết hai gia tộc ngày càng lớn mạnh hơn.
Ngọc Anh nhìn biểu cảm của Mẫn, có chút thất vọng, đến việc nhìn thấy mình cũng làm anh cảm thấy chán ghét như vậy sao, cô khẽ nhấc khoé môi
cười khổ, ngồi xuống đối diện vẫn chờ đợi câu hỏi từ anh.
- Em đồng ý việc kết hôn?
Khi mông vừa chạm ghế, Mẫn đã vào thẳng vấn đề chính, Ngọc Anh mỉm cười nhìn Mẫn vài giây rồi gật đầu.
- Em thấy đây là việc tốt mà, vừa giúp anh thoát khỏi chỉ trích lại còn giúp Cổ phiếu công ty hai bên tăng giá, thêm nữa em với anh cùng trong một thế giới, chẳng phải mảnh ghép hoàn hảo sao.
Mẫn khẽ chau mày, suy nghĩ của Ngọc Anh thay đổi đột ngột khiến anh khá ngạc nhiên, đúng như những gì bố anh muốn, vốn muốn tìm cô để thương lượng lại một chút, không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy, giọng Mẫn trầm xuống, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa kính, nhìn vào không gian vô định, cô có hiểu được tâm trạng của anh lúc này.
- Em biết tình cảm của anh mà, dù không hạnh phúc em cũng chấp nhận sao?
Ngọc Anh không đáp lại, cô nhìn Mẫn với tất cả cảm xúc mãnh liệt, lòng tự nhủ "chỉ cần có được anh là em đủ hạnh phúc rồi".
- Chúng ta cứ quyết định như vậy đi, giúp anh giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Bàn tay đang cần ly nước của Mẫn nắm chặt,