- Thế về tới nhà nhớ nhắn tin tạo nhá.
Thảo hình như vẫn chưa thấy được bộ dạng khó ở của Mẫn, vẫn dõi mắt theo Phúc tới khi bóng anh khuất dần, cô mới quay lại, cầm lấy hành lý của mình và nói - Minh đi anh!
Thấy Mẫn cứ đứng yên không đi theo, Thảo nghi hoặc quay lại hỏi - Sao thế anh?
La Thái Mẫn lúc này giống như một đứa trẻ dỗi mẹ vì không được mua đồ chơi, anh xị mặt, bước lên cầm lấy vali của Thảo rồi đi nhanh về phía xe của mình. Thảo phải chạy theo mới đuổi kịp đôi chân dài kia, Mẫn mang hành lý ra sau Cốp xe còn Thảo thì ngồi vào ghế đằng trước, lúc anh ngồi vào ghế lái không quên chau mày lườm nguýt Thảo một cái, Thảo hiểu ra vấn đề, đưa tay qua cỔ Mẫn ôm lấy, lên tiếng trêu chọc.
- Đừng nói là anh ghen với Phúc nhé?
Vẻ mặt của Mẫn lạnh bằng nhìn vào Thảo - Hai người đi với nhau không phát sinh vấn đề gì chứ?
Thảo sững sờ vì câu hỏi của Mẫn, anh đang nghĩ gì trong đầu vậy chứ, tối nào cũng gọi điện kiểm tra rồi mà giờ vẫn còn nghĩ linh tinh gì thế không biết, cô nhăn mặt lại, cáu giận nhìn anh nói.
- Phát sinh vấn đề gì được chứ, anh đang nghĩ gì thế?
- Vậy về nhà còn nhắn tin làm gì?
- Thì nhắn tin báo cho nhau là mình đã tới nơi bình an rồi chứ sao.
Thảo cảm thấy nó là chuyện rất bình thường, những người quen nhau họ vẫn thường nói câu này mỗi khi tiễn nhau, chẳng lẽ Mẫn lại nghĩ cô và Phúc sẽ nhắn tin về vấn đề gì khác nữa, anh có ghen hơi quá rồi không.
Thôi nhưng mà người ta thường nói đàn ông giống như một đứa trẻ, hay giận dỗi và thích được dỗ dành, Thảo đành phải xuống nước nịnh nọt một chút. Cô đưa tay lên ôm lấy mặt Mẫn quay qua nhìn mình, rồi tặng cho anh một nụ hôn, cô dịu dàng nói
- Thôi mà, Phúc là bạn thân của em, anh cũng biết nên mới nhờ cậu ấy giúp đỡ còn gì, ai lại đi ghen như thế chứ.
- Thế sao em lại nháy mắt với cậu ta - Mẫn vẫn xi mặt hờn dỗi.
- Thôi được rồi lần sau em sẽ không làm như thế nữa - Thảo đưa hai ngón tay lên như lập lời thề, vẻ mặt vô cùng thành tâm.
Thấy vậy Mẫn mới chịu dân hai hàng lông mày ra, anh đưa tay đỡ lấy cổ Thảo kéo gần lại - Lại đây! - Mẫn đưa môi xuống chiếm trọn đôi môi cô, như con sói bị bỏ đói lâu ngày, mạnh bạo mà ngấu nghiến, bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu luồn vào trong váy, lúc này Thảo mới hoang mang vỗ vỗ lên bàn tay đang đi lạc của anh, cố gắng thoát khỏi đôi môi đó. Hoảng hốt nhìn anh nói.
- Mình đang ở ngoài đường mà!
Mẫn nhìn biểu hiện lo sợ của Thảo thì bật cười, vuốt ve khuôn mặt đang đỏ ửng của cô - Anh xin lỗi, chắc do anh hơi đói.
Thảo chau hai mày lại lườm anh, lúc nào cũng trêu chọc cô như vậy, cô còn tưởng anh sẽ phát tiết tại nơi này, không lo sợ mới là lạ.
Mẫn nổ máy rời đi, sau khi ăn tối, anh đưa Thảo về nhà của mình, cô cũng dần quen thuộc hơn với không gian này.Vừa bước vào nhà chưa kịp thay giày ra, Mẫn đã đẩy cô vào tường, chiếm trọn đôi môi, tay đưa ra sau váy kéo khóa xuống, Thảo bị những nụ hôn mạnh bạo của anh làm hơi thở trở nên dồn dập, cô chỉ biết nhắm mắt thuận theo từng động tác của anh.
Sau khi đã cởi bỏ quần áo, Mẫn bế cô đi về phía sofa, đặt cô nằm xuống rồi thưởng thức da thịt, làn da mịn màng thơm ngát, Mẫn không cầm được mà cắn vào quả bông đào một cái, Thảo bị đau liền hét lên một tiếng, hai tay cấu vào lưng anh.
Mẫn dần dần di chuyển xuống dưới, nơi đây đã ướt sũng, chỉ chờ anh bơi vào, nhưng đôi môi Mẫn vẫn còn mải mê trêu chọc, sự khiêu khích của anh khiến cơ thể cô run lên, hai tay bám chặt vào ghế, nhắm mắt đắm chìm trong cơn mê.