Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

"Họ không biết nhưng vài người thì đã biết rồi!"

Vu tổ đau đớn nói: "Nếu bây giờ ta thật sự gần đất xa trời, những người đó sẽ không chỉ chiếm đoạt quyền kiểm soát Vu tộc mà còn tìm kiếm trứng rồng mất!"

"Nên ông mới giả vờ sắp chết để dụ họ cướp trứng rồng?"

"Thằng nhóc thối này!"

Vu tổ cười mắng: "Sao ta phải giả chết để dụ chúng chứ? Không cần dụ chúng đã thèm thuồng trứng rồng rồi!"

"Vậy ông làm vậy là sao?"

"Nghìn năm qua luôn có người dò tìm hang rồng hòng tìm được trứng rồng. Thập Vạn Đại Sơn chưa bao giờ có phút giây yên bình nào suốt một thời gian dài!", Vu tổ cười khổ: "Nhưng gần đây một số người có được hậu thuẫn thì bắt đầu động thủ, ta bèn thuận nước đẩy thuyền thôi. Hơn hết là sức khỏe ta thật sự không còn được như xưa!"

Nghe vậy, Mục Vỹ bình tĩnh nhìn lão.

Người thống trị Vu tộc này sống không biết mấy nghìn năm, tinh thông Vu thuật và Cổ thuật của Vu tộc, gừng càng già càng cay.

Nếu chỉ giở mánh khóe thì Mục Vỹ chả sợ lão làm gì, nhưng bàn về thực lực thì có khi hắn đối với lão nhỏ bé và đáng thương như một con châu chấu quá!

"Vu tổ tiền bối, quả thật trên người ông có độc tố nhưng ta cho rằng mình có thể giải được!"

"Ò?"

Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, Vu tổ sửng sốt quan sát hắn.

"Ta có nghe nói đến thành tích của cậu. Thằng bé Vu Vũ ở Trung Vực quanh năm, hiểu rất rõ những chuyện xảy ra trong đó!", Vu tổ nói với Mục Vỹ: "Nhưng độc trong người ta không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu!"

"Ta biết cổ trung bản menh mà tiền bối nuoi là Thần Chu chín chân. Loại nhện này vốn đã mang trong mình độc tố sẵn, rất khó giải quyết, ngài giữ được tính mạng suốt bao năm qua đã là kỳ tích rồi!"

"Thế sao cậu còn ... "

"Nhưng như tiền bối biết, vạn vật trong thiên hạ đều tuân theo quy tắc tương sinh tương khắc, ngũ hành là vậy, muôn vàn đạo khác cũng là vậy. Chỉ cần tiến bối giúp ta tìm cỏ Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta sẽ khiến cổ trùng bản mệnh của tiền bối ngoan ngoãn trở lại!"

Mục Vỹ tự tin nói: "Thậm chí sẽ không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể ông mà còn khiến tu vi ông tiến bộ đáng kể!"

Lời thuyết phục đầy tự tin của Mục Vỹ làm Vu tổ ngạc nhiên.

"Tiểu tử, cậu thông minh lắm đấy!"

Vu tổ cười sảng khoái: "Thảo nào Vu Vũ dẫn cậu tới đây. Nhưng cậu có biết vị trí của cỏ Bích Lạc Hoàng Tuyền nằm ở đâu không? Trong hang rồng đấy! Chưa một người nào trong Vu tộc có thể bước vào hang rồng suốt mấy nghìn năm qua đâu, sao lão phu có thể vi phạm chứ!"

Trong hang rồng?

Mục Vỹ không nghĩ đến chuyện này.

"Tiền bối, vừa rồi ông cũng mới nói có vài người chuẩn bị động thủ đấy thôi. Hang rồng giờ đây không phải nơi ông có muốn vào hay không nữa, mà là phải vào!"

Mục Vỹ lên tiếng: "Sao không chủ động xuất kích thay vì để người khác giành mất cơ hội? Đã trôi qua hàng chục nghìn năm, dù trong hang rồng có gì kinh khủng đến đâu thì cũng bị bào mòn bởi thời gian thôi, không còn hiểm hóc đến nỗi cả Vỹ Tôn cũng hết cách như mười nghìn năm trước đâu!"

Lời nói của Mục Vỹ làm Vu tổ ngây ngẩn cả người.

Lão nhìn vào đôi mắt của hắn, bỗng thấy ngạc nhiên.

"Rồi rồi, ta hiểu ý cậu rồi!"

Vu tổ cười ha ha: "Nhưng chừng nào chúng chưa hành động thì ta chưa để tộc nhân Vu tộc mạo hiểm đâu. Nếu họ muốn thì được thôi, vừa hay coi đây là dịp để trừng trị những kẻ mưu toan kế xấu!"

"Vậy thì còn gì bằng!"

Mục Vỹ chắp tay nói: "Bây giờ vãn bối có thể luyện chế vài viên đan dược cho tiền bối, tuy trị ngọn không trị gốc nhưng vẫn đem lại khá nhiều ích lợi cho tiền bối. Neu như trong hang rồng có cường giả mạnh qua thì tiền bối cung dễ bề ra tay!'

"Tiểu tử, sao cậu không lo nguy hiểm có thể sẽ gặp trong hang rồng mà lại đi lo người trong hang chứ!"

"Thế gian này có gì nguy hiểm hơn con người ư?"

"Nói cũng có lý!"

Vu tổ cười phá lên, nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt nghiền ngẫm.

"Sao tiền bối nhìn ta như thế?"

"Bởi vì cậu thật sự rất giống một người!"

"Vỹ tôn giả sao?"

"Không sai!"

Căn phòng rơi vào im lặng, Mục Vỹ cười cay đắng rồi xoay người rời đi.

Giờ phút này, Vu Vũ ở bên ngoài chờ trong sốt ruột.

Đây là lần đầu Vu tổ gặp Mục Vỹ nên không rõ tính cách của hắn, Mục Vỹ cũng như thế.

Hai người mà không hợp tính nhau, xảy ra mâu thuẫn thì y khó xử lắm!

Khi thấy Mục Vỹ ra ngoài, Vu Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi tới hỏi: "Mục huynh, sao rồi?"

"À, ta không cứu nổi thương thế trên người lão tổ ngươi, nhưng ta có thể luyện chế vài viên đan dược để ngăn không cho vết thương trở nên tệ hơn".

"Vậy thì cảm ơn ngươi nhé!"

Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, nét mặt Vu Vũ đầy buồn bã. Nhưng sống chết có số, Vu tổ là lão tổ tông của Vu tộc, đã dìu dắt Vu tộc suốt mấy nghìn năm, đã đến tuổi gần đất xa trời.

Hơn nữa trong Vu tộc không có võ giả nào trường thọ, quả là bất đắc dĩ!

Vu Vũ đưa Mục Vỹ rời đi, một bóng người lặng lẽ vào phòng, không phát ra tiếng động nào.

"Là ông!"

"Là ta!"

Bóng đen nọ nhìn Vu tổ, lạnh lùng nói: "Ta đoán Vu tộc sẽ thống nhất trở lại sau khi việc đâu vào đấy. Vu lão đầu, phải công nhận ông tính hay thật!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!