Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

"Chàng trai trẻ, sao trông cậu bi thương thế?", Vu tổ nhìn Mục Vỹ rồi mở mắt ra mỉm cười.

Dù trông Vu tổ rất yếu, nhưng giọng nói vẫn rất nội lực.

“Tiểu tử bất tài, thấy Vu tổ bệnh nặng nên chợt có điều suy nghĩ!"

"Sao? Nói ta nghe xem nào!”

Mục Vỹ chắp tay nói: "Con người sống trên đời chỉ như một chiếc lá, dù có bay cao bay xa đến đâu, cuối cùng cũng sẽ phải rụng về cội rồi quay về với bùn đất!”

"Không ngờ một chàng trai trẻ như cậu lại có suy nghĩ sâu xa tới vậy!"

Vu tổ cười lớn nói: "Nhưng cậu có biết dù lá rụng về cội, nhưng chiếc lá ấy lại nuôi dưỡng đất đai không?"

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra nhìn Vu tổ.

Hèn chi trước kia, Vu Vũ từng tự tin nói với hắn một câu thế này.

Dù núi Huyền Không có bức hắn đến đường cùng, chỉ cần hắn có thể cứu được Vu tổ thì chắc chắn vẫn sẽ có nơi cho hắn dung thân!

"Chàng trai, cậu chẩn bệnh cho ta đi!"

Vu tổ mỉm cười nhìn Mục Vỹ rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Mục Vỹ gật đầu rồi ngồi xuống.

Hắn giơ tay ra, một luồng chân nguyên đã chui vào trong người Vu tổ.

Nhưng sau một hồi kiểm tra, Mục Vỹ phát hiện mọi cơ quan trong cơ thể của Vu tổ đều đã hỏng hết, gần như không có một chỗ nào khoẻ mạnh.

Điều quan trọng nhất là tim và não đã ngừng hoạt động như một người đã chết.

Mục Vỹ lập tức tái mặt nhìn Vu tổ nhưng không nói gì.

"Sao? Có phải vô phương cứu chữa rồi không?"

"Không, không phải!"

Mục Vỹ tiếp tục kiểm tra, cố gắng tập trung.

Nhưng một lát sau, Mục Vỹ chợt phát hiện ra một điều lạ thường.

Dù trông Vu tổ thật sự không còn một chút sinh khí nào, nhưng dường như mọi ngóc ngách trong cơ thể đều ẩn chứa những sinh khí nhàn nhạt.

Quả là ngược đời!

Rốt cuộc là sao?

Mục Vỹ đơ người luôn!

“Khoan đã!"

Đúng lúc này, Quy Nhất trong đầu hắn chợt lên tiếng.

“Đừng sốt sắng vội!"

Quy Nhất nói: "Ngươi sờ vào hai bên bụng của ông ấy đi, đừng dùng chân nguyên kiểm tra cơ thể nữa, dùng huyết mạch ấy!"

"Được!"

Mục Vỹ chầm chậm gật đầu, sau đó làm theo lời Quy Nhất bảo.

Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.

Bàn tay vốn giơ lên còn thấy mệt nhọc của Vu tổ bất chợt có thể vung lên thoải mái.

Chẳng mấy chốc, cả hai tay và hai chân của lão đều có thể cử động dễ dàng.

"Chàng trai trẻ, cậu giỏi thật đấy!"

Bấy giờ, Mục Vỹ mới biết là vì sao.

Bây giờ, trông Vu tổ không còn yếu ớt và thoi thóp như ban nãy nữa, chỉ có uy thế vô tận đang không ngừng lan ra.

Dưới luồng uy thế này, Mục Vỹ chỉ thấy hít thở khó nhọc.

"Ông đang giả bệnh! Tại sao vậy?"

Mục Vỹ nhìn Vu tổ rồi hổn hển hỏi.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác đè nén mạnh mẽ ấy đã dần biến mất, Vu tổ lại khôi phục lại trạng thái yếu ớt như ban nãy.

"Cậu tên là Mục Vỹ à?"

“Đúng!"

“Ha ha, vạn năm trước cũng có một người tên là Mục Vỹ đến đây, nhưng người đón tiếp không phải là ta, mà là Vu tổ thời ấy. Mục Vỹ đó đã cướp một món bảo bối của Vu tộc ta đi và bảo để cứu người!"

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngượng ngịu gật đầu.

Hình như năm xưa đúng là hắn có làm chuyện này thật.

Nhưng lúc đó là để chữa bệnh cứu Diệp Thu. Khi hắn đến, Vu tổ lúc ấy rất kiêu căng, mà hắn thì đang vội nên đã cướp đồ luôn.

"Nhưng người đó cũng biết điều, không lâu sau đó đã gửi một lễ vật lớn đến tặng coi như xin lỗi".

"Lễ vật lớn ư?"

Mục Vỹ bất an ngồi xuống.

Mục Vỹ biết Vu tổ không định giết hắn sau khi bị hắn phát hiện ra kế hoạch.

Xem ra, lão chỉ muốn trò chuyện với hắn thôi!

"Đúng vậy, là một lễ vật lớn, mà người đó còn để ở Thập Vạn Đại Sơn cơ!"

Mục Vỹ bắt đầu lục tung suy nghĩ.

Hắn tặng lễ vật lớn cho Vu tộc lúc nào nhỉ?

"Rốt cuộc là thứ gì vậy?"

“Trứng rồng!”

Vu tổ sáng mắt lên rồi chợt nói.

Trứng rồng?

Mục Vỹ ngẩn ra, sau đó lập tức đập vào đầu.

Nhớ rồi!

Hắn nhớ ra rồi!

Đúng là một món lễ vật lớn thật, nhưng có phải hắn tặng cho Vu tộc đâu.

Năm xưa, để cứu Diệp Thu, Mục Vỹ đã cướp chí bảo của Vu tộc, sau này quay lại để trả ơn thì hắn phát hiện ra một mật địa ở Thập Vạn Đại Sơn, bên trong có một con chân long đã chết.

Dưới người nó lại có một quả trứng rồng.

Song, dù khi ấy Mục Vỹ có bản lĩnh rất cao cường, nhưng cũng không thể xông vào sâu trong tuyệt địa để lấy trứng rồng đi được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!