"Mục minh chủ!"
"Bảo thiếu chủ!"
Trong mấy năm qua, Thiên Bảo Các đẩy mạnh các hoạt động tại bảy mươi hai hai đao nên mối quan hệ giữa Mục Vỹ và Bảo Linh Nhi dần trở nên thân thiết hơn.
"Chẳng hay lần này Bảo thiếu chủ tới đây vì chuyện gì?"
"Mục minh chủ à, năm năm qua Huyết Minh của ngươi ôm trọn các thương vụ với bảy mươi hai hải đảo ở vùng biển Nam Hải mất rồi, giờ Thiên Bảo Các của ta chẳng làm ăn nổi tại bảy mươi hai hải đảo này nữa!"
Bảo Linh Nhi cười đau khổ: "Nói trắng ra là hiện giờ bảy mươi hai hải đảo chỉ nhận đan dược và thần binh do Huyết Minh sản xuất thôi, ta đang định cho Thiên Bảo Các rút lui khỏi bảy mươi hai hải đảo luôn!"
"Rút lui hả?"
"Đúng vậy!"
Bảo Linh Nhi chẳng biết làm gì hơn: "Thân phận thầy luyện thánh khí và thầy luyện thánh đan bậc nhất của ngươi xem như bảng hiệu sống ở tiểu giới Tam Thiên rồi đấy, bọn ta không địch lại nổi!"
"Sao Bảo thiếu chủ lại nói vậy!"
Thấy dáng vẻ cười bất lực của Mục Vỹ, Bảo Linh Nhi khoát tay rồi nói: "Thôi, không đùa với ngươi nữa. Thiên Bảo Các bọn ta sắp sửa rút lui khỏi bảy mươi hai hải đảo thật đấy!"
"Hả? Vì sao? Lãm Kim Lâu và Ám Ánh Các ra tay với các cô rồi à?"
Bảo Linh Nhi nghiêm túc đáp: "Thị trường tại bảy mươi hai hải đảo hiện nay rơi vào tay Đan Các và Khí Các của Huyết Minh ngươi cả rồi, bọn ta ở đây có tiếng mà chẳng có miếng, thà rút để dành công sức tập trung vào việc đối phó với Lãm Kim Lâu va Am Anh Cac thì hơn!"
"Gần đây Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các chuẩn bị động tay động chân vào vụ làm ăn giữa Thiên Bảo Các và Vu tộc sống tại Thập Vạn Đại Sơn nên rất cần nguồn lực!"
"Hửm?", Mục Vỹ ngẩn ra, hỏi: "Cần giúp không?"
Bảo Linh Nhi khẽ cười, trả lời: "Không cần giúp thì ta đâu cần tới đây tìm Mục minh chủ ngài đây chứ!"
"Vậy nói rõ ra đi!"
Năm năm qua, phương hướng phát triển của Huyết Minh cơ bản là tập trung vào vùng biển bảy mươi hai hải đảo khổng lồ này, chẳng qua Mục Vỹ hiểu một điều rằng nếu Thiên Bảo Các không cố ý nhường thì Huyết Minh đã không phát triển tại bảy mươi hai hải đảo một cách thuận lợi như thế rồi.
"Thế thì ta sẽ đi vào vấn đề luôn!"
Bảo Linh Nhi không từ chối, bảo: "Đan dược và thần binh mà ngươi luyện chế mấy năm qua được bán ra với số lượng rất lớn. Hiện nay, hầu như mọi võ giả trên tiểu thế giới Tam Thiên đều biết đến ngươi, phạm vi buôn bán của Huyết Minh ngươi sẽ không chỉ giới hạn tại bảy mươi hai hải đảo. Ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi muốn có chỗ đứng vững chắc tại bảy mươi hai hải đảo rồi mới lên kế hoạch tiếp theo. Chỗ thần binh và đan dược mà ngươi bán cho Thiên Bảo Các mấy ngày nay rất được chào đón tại Vu tộc ở Thập Vạn Đại Sơn đấy!"
"Nên ta cần ngươi giúp ta luyện chế một lô đan dược và thần binh chất lượng cao để đưa vào Thập Vạn Đại Sơn. Như vậy Thiên Bảo Các ta sẽ có thể chiếm ưu thế trong ván cờ đấu với Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các!"
"Dễ như ăn cháo!"
"Biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà!"
Bảo Linh Nhi thầm thở phào.
"Phải rồi, sao thê tử ngươi mang thai ba năm rồi vẫn chưa thấy có gì thế?"
Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ: "Ba năm ấy hả? Ta thấy chắc ba mươi năm, ba trăm năm nữa vẫn im ru như ve sầu mùa đông ấy chứ!"
"Cung đung nhỉ, the tử nguoi thuc tỉnh than phach Bang Hoang nen thực lực tăng vượt trội trong thời gian ngắn. Nhưng cha ta nói rằng Băng Hoàng là một thần thú rất hùng mạnh, hơn nữa bản thân nó đã có tính hàn, rất khó sinh con. Một lần mang thai mười nghìn năm, mấy trăm nghìn năm mới sinh cũng không lạ!'
Bảo Linh Nhi hơi mông lung: "Nhưng bản chất Tần Mộng Dao là con người, có thể là do cô ấy chịu ảnh hưởng từ thần phách Băng Hoàng nên mới có biểu hiện kỳ lạ thế này!"
Mục Vỹ nghe vậy cũng gật đầu.
Thật ra trong lòng hắn biết vì sao chứ.
Bây giờ có quá nhiều biến đổi phát sinh trong cơ thể Tần Mộng Dao, không thể dùng lối kiến giải của con người để suy luận được.
Hơn hết, điều quan trọng nhất và cũng là điều Mục Vỹ lo lắng nhất.
Đó là hắn mang trong mình huyết mạch của Thất Thải Thiên Long, còn Tần Mộng Dao la huyết mạch cua Bang Hoang, Muc Vỹ khong tai nao tưong tượng nổi sự kết hợp của hai người sẽ sinh ra một đứa trẻ thế nào.
Chẳng lẽ là rồng lai phượng?
Nói như Quy Nhất, trong tình huống này mà đứa bé vẫn được sinh ra thì quả là kỳ tích.
Còn về thời điểm nó chào đời.
Thì phải đợi phép màu xảy đến đã.
Sau khi tiễn Bảo Linh Nhi, Muc Vỹ trở lại hau viện Huyết Điện.
Mục Vỹ vừa vào đại điện đã cảm giác được một tia khí tức băng hàn.
"Dao Nhi, muội lại tu luyện nữa hả. Làm con huynh chết cóng thì bắt đền muội đó!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!