"Không cần nghĩ, sau này ngươi sẽ biết ta là ai thôi!"
Người áo đen tiếp tục xua tay, nói: "Chuyện hôm nay xảy ra bất ngờ, hai chúng ta cũng tình cờ trông thấy, vì thế sau này xin Mục minh chủ phải hết sức cẩn trọng!"
"Ta biết rồi!"
"Cáo từ!"
"Cáo từ!"
Mục Vỹ chắp tay rồi nhìn hai người kia sóng vai rời đi.
"Diệp Thu, con thấy hai người đó thế nào?"
“Thực lực mạnh đến nỗi đồ nhi cũng không nhìn thấu được ạ!"
"Sao?"
Câu nói này của Diệp Thu khiến Mục Vỹ thấy bất ngờ.
Đến Diệp Thu cũng không biết, xem ra điện Khổ Thiên lợi hại hơn rất nhiều so với những gì hắn tưởng rồi.
"Doãn Nhi, đa tạ!"
Mục Vỹ đi tới một chỗ khác, sau đó nhìn Tiêu Doãn Nhi và các cường giả của thánh địa Huyền Nguyệt rồi chắp tay nói.
"Huynh vẫn muốn tỏ ra xa lạ với ta thế à?"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Tiêu Doãn Nhi cúi đầu hỏi lại.
"Không phải, tại hôm nay không chỉ có mỗi mình muội, mà còn có người của thánh địa Huyền Nguyệt nữa!", Mục Vỹ sờ mũi rồi lúng túng nói: "Muội yên tâm, đợi ta thu xếp xong việc của Huyết Minh, ta sẽ đích thân đến thánh địa Huyền Nguyệt để thương lượng với thánh nữ của các muội, xin cho muội đi cùng ta!"
Nghe thấy thế, Tiêu Doan Nhi lập tức ngang đầu lên nhìn Mục Vỹ với đôi mắt ngấn lệ.
“Đồ ngốc này, khóc gì chứ!"
Mục Vỹ tiến lên rồi ôm Tiêu Doãn Nhi vào lòng, sau đó xoa đầu cô ấy và cười nói: "Thay vì chung thuỷ với một mối tình một cách đường hoàng, chỉ bằng khiến cả ba muội đều vui vẻ. Với lại, càng nhiều phụ nữ thì ta càng được hưởng nhiều chứ sao!"
"Sao cơ? Thế à?"
Đúng lúc này, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao ở phía sau đã bước tới gần nhìn Mục Vỹ.
"Đương nhiên là không!"
Mục Vỹ run giọng nói: "Ba người phụ nữ tạo nên một vở kịch, có ba muội đại diện cho phụ nữ trong toàn thiên hạ là đủ rồi!"
Sự thật đúng là vậy.
Tần Mộng Dao vốn là người kiệm lời, luôn rất thanh cao và lạnh lùng, có thể gọi là mỹ nhân băng giá.
Còn Vương Tâm Nhã thì ngây thơ đáng yêu, lương thiện, từ vóc dáng đến gương mặt đều khiến người ta vừa gặp đã thích.
Tiêu Doãn Nhi thì giảo hoạt hơn với vẻ đẹp sắc xảo.
Song bây giờ, Tiêu Doãn Nhi đã là thiếu thánh nữ của thánh địa Huyền Nguyệt, ngày thường luôn nghiêm nghị nên đã không còn vẻ tinh nghịch và tuỳ hứng như trước nữa.
Ngoài ra, cô ấy luôn bận lòng với Mục Vỹ nên lúc nào cũng buồn tủi không vui nên cũng đã khác trước.
Nhưng hôm nay, Mục Vỹ đã mở lòng đón nhận cô ấy, do đó vết thương lòng của cô ấy cũng đã tan biến dần.
“Mục minh chủ, việc đã xong, chúng ta phải quay về thánh địa Huyền Nguyệt rồi, cáo từ!"
Vỹ thánh sử đứng cạnh Tần Mộng Dao chắp tay nói.
“Ừm, hôm nay đa tạ Vỹ thánh sử!"
Mục Vỹ chắp tay, Tiêu Doãn Nhi vừa đi vừa ngoai lại lưu luyến không muốn
rời.
Mục Vỹ thở hắt ra, cuối cùng đã vứt bỏ được tảng đá nặng trong lòng.
Mấy năm qua, không phải hắn không biết Tiêu Doãn Nhi đã làm gì vì mình, nhưng mỗi khi gặp lại rồi chia xa, bọn họ luôn không có nhiều thời gian để trò chuyện.
Lần này, Mục Vỹ đã cảm thấy quá hổ thẹn với cô ấy.
Mà sự hổ thẹn này được tích luỹ lâu ngày đã dần hoa thành một nỗi bận lòng.
Có lẽ chính Mục Vỹ cũng không phát hiện ra rằng nỗi bận lòng ấy đã biến thành tương tư từ lúc nào.
"Khởi hành, xuất phát thôi!"
Sau chuyện huyên náo vừa rồi, mọi người đều bị thương nên cần phải chữa trị ngay.
Vụ tập kích giữa đường này khiến Mục Vỹ nhận ra một điều.
Sự quật khởi của mình đã bắt đầu khiến núi Huyền Không thấy nguy hiểm.
Sự nguy hiểm ấy khiến họ nghĩ chỉ giết Mục Vỹ hắn mới có thể giải quyết được mọi chuyện.
Nhưng, đương nhiên Mục Vỹ sẽ không để họ được như ý.
Lần này về Huyết Minh, hắn sẽ biến môn phái thành Vạn Trận Tông thứ hai.
Hắn sẽ thiết lập một đại trận, một hàng phòng ngự mà không ai có thể phá vỡ được.
Một ngày sau, cuối cùng thì nhóm Mục Vỹ cũng đã về đến Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn.
“Minh chủ!"
“Minh chủ đã về!"
“Là minh chủ!”
Lần này, Mục Vỹ trở về, cả đảo Lạc Hồn đã chào đón nồng nhiệt hơn.