"Sư phụ, người làm gì vậy!"
Song đúng lúc này, chợt có một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Vạn Đạo Phu không còn một chút phong thái nào của tông chủ Vạn Trận Tông nữa, trông ông ta giống hệt như một người cha đang đau lòng vì mất đi con gái.
"Tâm Nhi?”
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã, Vạn Đạo Phu hoàn toàn sững sờ.
"Tâm Nhi, con, con không sao chứ?"
"Con có sao đâu ạ!", Vương Tâm Nhã mỉm cười rồi nhìn Vạn Đạo Phu nói: "Sư phụ, người khóc gì thế? Không phải con vẫn khoẻ mạnh bình thường đây u?"
Vạn Đạo Phu thần người ra nhìn Vương Tâm Nhã, nhất thời không biết phải nói gì.
Sau khi ngẩn ngơ một hồi, ông ta nhìn sang Mục Vỹ.
Ông ta nhìn hắn với vẻ đầy thảng thốt.
"Tiểu tử kia, ngươi đã giở trò quỷ gì hả?", Vạn Đạo Phu tức tối quát.
"Ta có gio trò gì đâu, ta chi hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm để mua Cửu Biện Hoa Liên mà không ai chịu bán nên đành thôi vậy!", Mục Vỹ xua tay rồi ra vẻ bất đắc dĩ nói.
"Rõ ràng ngươi nói là cần phải có Cửu Biện Hoa Liên cơ mà?"
"Trước thì cần, nhưng có cao nhan ra tay nên bệnh của Tâm Nhi khỏi luôn rồi, vì thế giờ không cần nữa!”
Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: "À, vốn ta nghĩ Tâm Nhi khỏi bệnh rồi nên không cần tới Cửu Biện Hoa Liên nữa, nhưng lại có người tới bán. Lúc trước, ta đã nói sẽ mua rồi mà giờ không thực hiện thì không hay. Tuy nhiên, ta chỉ bảo trả hai trăm tỷ thôi, nhưng người ta cứ bắt ta phải quỳ xuống cho bằng được. Vốn ta cũng có cần nữa đâu mà bắt ta quỳ, thế thôi ta cũng chẳng mua nữa, vì có hâm đâu mà phải làm vậy!"
Dáng vẻ này của Mục Vỹ khiến mọi người đều ngẩn ra.
Vương Tâm Nhã ... đã khoẻ lại rồi ư!
Chuyện này là sao!
Hoa ra Mục Vỹ đã chữa khỏi bệnh cho Vương Tâm Nhã nên không cần Cửu Biện Hoa Liên nữa, hèn chi hắn mới tự tin và không chịu quỳ xuống như vậy.
Nhưng mọi nguoi đều đa hiểu ro su viec het rồi, con Huyen Vô Tâm thì vẫn nghệt mặt ra.
Không cần nữa ... không cần nữa ...
“Không thể nào!"
Huyền Vô Tâm chợt gào lên: "Sao lại không cần Cửu Biện Hoa Liên? Rõ ràng Vương Tâm Nha đa trung Phe Tâm Cổ, chỉ có Cửu Biện Hoa Liên mới có thể hoa giải được, ngươi đã chữa kiểu gì hả?"
"À, ra là Huyền công tử cũng biết Phệ Tâm Cổ, ta đang bực mình vì không biết tại sao cuộc thi trận pháp lại xuất hiện chất độc ấy đây?"
“Mục Vỹ, ngươi hãm hại ta, là ngươi cố ý, ngươi cố ý hại ta!"
Huyền Vô Tâm trở nên dữ tợn, y nhìn Mục Vỹ rồi hung hăng nói.
Y chẳng những không lấy lại được hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, mà còn mất một bông linh dược quý hiếm là Cửu Biện Hoa Liên, làm sao y có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Đúng là tiền mất tật mang mà!
Mục Vỹ đã tính toán hết rồi, vì thế mới không lo lắng gì, hèn chi y phá nát bông Cửu Biện Hoa Liên, hắn vẫn dửng dưng.
"Ta hại ngươi?"
Mục Vỹ hu nói: "Ngươi hạ độc Tâm Nhi, sau đo định dùng Cửu Biện Hoa Liên để uy hiếp ta. Muốn trách thì phải trách ngươi quá ngu xuẩn, lại còn tham lam!"
"Ngươi chết đi!"
Bị Mục Vỹ sỉ nhục mình như vậy, sao một người kiêu ngạo như Huyền Vô Tâm có thể nhịn được.
Y hét lên rồi xông về phía Mục Vỹ.
"Huyền Vô Tâm, đủ rồi đấy!"
Nhưng Vạn Đạo Phu ở cạnh đo không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, lập tức bước ra, khí thế oai hùng của ông ta đã áp chế Huyền Vô Tâm, khiến y không thể phản kháng được.
“Núi Huyền Không ngày càng càn quấy rồi đấy, đến đệ tử hạt nhân của Vạn Trận Tông ta mà cũng dám chơi xấu. Hôm nay, ta sẽ thay mặt thiên chủ Huyền Thiên của các ngươi dạy cho ngươi một bài học!"
Dù gì Vạn Đạo Phu cũng là tông chủ của Vạn Trận Tông, ban nãy vì quá đau lòng nên ông ta mới hơi thất thố, nhưng giờ đã khôi phục lại dáng vẻ của một người đứng đầu, ông ta nhìn Huyền Vô Tâm rồi quát.
“Ông dạy dỗ ta? Dựa vào đâu mà ông đòi làm như thế hả?"
Huyền Vô Tâm lạnh mặt nói, y không hề sợ hãi gì.
“Láo!"
Vạn Đạo Phu không thể nhịn được khi bị một tiểu bối xúc phạm như vậy, vì thế đã cho Huyền Vô Tâm một phát tát.
Bạt, Huyền Vô Tâm quay tại chỗ mấy vòng, một chiếc răng của y rụng xuống, một bên mặt thì sưng phù.
"Để xem dù hôm nay ta dạy dỗ ngươi thì lão già Huyền Thiên dám làm gì ta nào?”
Nói rồi, Vạn Đạo Phu lại giáng thêm một cái bạt tai nữa.
Hai cái tát đã khiến gương mặt tuấn tú của Huyền Vô Tâm biến dạng.
“Á á ... "
Huyền Vô Tâm đã bị tát cho lệch mỏ, mặt thì nghệt ra.
“Ngươi nói gì?"
Thấy Huyền Vô Tâm tái mét mặt, thờ phì phò tức tối, Vạn Đạo Phu vỗ tay nói: “Không nói được nữa chứ gì? Có phải định mắng ta tiếp không? Hôm nay, lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là tôn trọng trưởng bối!"
"Vạn tông chủ, sao phải nổi giận thế!”
Đúng lúc này, có một bóng người bất ngờ xuất hiện ở cửa của Thiên Bảo Các.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!