"Diệp Thu! Phong Tử Du va Phong Ngọc Nhi đen đao Lạc Hồn rồi chứ?"
"Rồi a!"
Mặt Diệp Thu không chút biểu cảm: "Có một người đến đảo Lạc Hồn tự xưng Xà tôn giả, nói là tới để giúp sư phụ!"
"Ô?"
Mục Vỹ không ngờ Xà tôn giả sẽ góp mặt.
Y là thay luyen đan hang đầu Thiên Kiem Son mà, tự nhiên đến đảo Lạc Hồn của hắn làm gì?
"Việc này về rồi nói sau. Diệp Thu, con ghé đưa vật này cho trưởng lão của ba môn phái Vạn Trận Tông, Thiên Đan Tông và Khí Cụ Môn".
Mục Vỹ nói xong, ba chiếc vảy rồng bỗng xuất hiện trong tay hắn.
"Không dưng tặng vảy rồng cho người ta, huynh rộng lượng thật!"
"Đương nhiên không phải tặng không rồi!"
Mục Vỹ cười nói: "Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông sẽ đến đảo Lạc Hồn với ta nên nhất định Thiên Đan Tông sẽ phái người đi theo bảo vệ, vảy rồng xem như tiền ta mời hộ vệ của họ. Mạng của ta đáng dùng một chiếc vảy rồng chứ!"
"Lúc nãy Từ Chính Khí cũng nói với ta rồi, cho Từ Triệu Mông theo ta đến đảo Lạc Hồn luôn xem như bắt đầu quan hệ hợp tác giữa Huyết Minh chúng ta và Khí Cụ Môn, việc này do Từ Triệu Mông phụ trách!"
Mục Vỹ vừa cười vừa nói: "Nói là phụ trách nhưng thật ra là Từ Chính Khí muốn Từ Triệu Mông học luyện khí từ ta. Ta mang ơn ông ấy nên phải nhận lời chứ. Chiếc vảy rồng này cũng là thù lao thuê hộ vệ".
"Còn Vạn Trận Tông ... ", Mục Vỹ nhìn về phía Vương Tâm Nhã, vui vẻ hẳn: "Họ chăm sóc Tâm Nhi nhà ta như thế đương nhiên phải tỏ lòng biết ơn rồi. Ta không cần họ bảo vệ nhưng vẫn phải cảm ơn!"
Nghe vậy, Vương Tâm Nhã đỏ mặt.
Một chiếc vảy rồng có giá trị rất lớn nhưng Mục Vỹ lại lấy nó để báo đáp việc Vạn Trận Tông chiếu cố Vương Tâm Nhã, khỏi nói cũng biết vị trí của cô ta trong lòng Mục Vỹ quan trọng thế nào.
"Tâm Nhi vui chưa này, dùng một chiếc vảy rồng thay cho lời cảm ơn, Vạn Trận Tông mừng muốn chết!"
Tần Mộng Dao cười khúc khích.
"Tỷ tỷ đừng trêu muội nữa mà!"
"Ta đâu dám trêu muội, nếu không tên ngốc này đừng hòng tha cho ta!"
Mục Vỹ nghe hai người nói chuyện qua lại thì tỏ ra chán nản: "Cả hai đều là bảo bối của huynh mà, ai tốt với hai muội thì huynh phải tốt với người đó chứ, còn ai hãm hại các muội thì chuẩn bị tinh thần hứng chịu lửa giận của huynh đi!"
Mục Vỹ thiên vị thấy rõ, nghe rất là độc tài, nhưng có nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình ưu tiên mình chứ?
Đó lại còn là một nam tử ưu tú như Mục Vỹ!
"Chuyện hôm nay xem như xong. Sau buổi đấu giá chính là cuộc thi trận đạo do Vạn Trận Tông tổ chức nhưng lần này ta không tham gia được. Tâm Nhi à, muội cố lên nhé, ta không tham gia thì muội phải ẩm được giải quán quân đấy!"
"Huynh đừng lo, quán quân không phải muội thì còn ai!"
Vương Tâm Nhã nói với vẻ tự tin.
Cô ta nổi tiếng trong Vạn Trận Tông là thiên tài xuất sắc nhưng chỉ nổi lên trong mấy năm gần đây mà thôi.
Tuy nhiên, chính việc trở thành thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Trận Tông chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã chứng minh tài năng tột bậc của cô ta. Vương Tâm Nhã có thể không bằng Tần Mộng Dao về thực lực nhưng trong trận đạo thì Tần Mộng Dao có thể nói là không biết một chữ, trong khi cô ta đã tinh thông nó rôi.
"Giỏi lắm, Tâm Nhi nhà ta lợi hại quá chừng!"
Mục Vỹ cười vui vẻ: "Nhưng để chúc mừng muội thắng lợi sớm, phu quân như ta phải thưởng cho muội rồi!"
Nói xong, Mục Vỹ nở nụ cười ranh mãnh và duỗi hai tay về phía ngực Vương Tâm Nhã.
"Biến thái!"
Tần Mộng Dao thấy cảnh này thì đỏ mặt, muốn bỏ chạy.
"Sao lại chạy? Tới luôn nào!"
Mục Vỹ cười lớn kéo hai người lại, đắm mình trong mùi hương yêu kiều, mở màn cho một trận mây mưa mới.
Tuy Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao cùng chung một chồng, đã làm chuyện này rất nhiều lần nhưng vẫn không khỏi bối rối mỗi khi ba người cùng làm.
Chẳng qua hai người vừa e thẹn, cảm thấy mĩ mãn, trong lòng vừa mắng Mục Vỹ là biến thái.
Đem đen, Mục Vỹ liệt kê cac loại thiên tai địa bảo va vật liệu luyện khí cần thiết.
Đảo Lạc Hồn cần rất nhiều thứ để gây dựng, không những thế còn là đủ loại món với số lượng lớn.
Hai ngày vừa qua là hai ngày Mục Vỹ bận túi bụi.
Việc phải lập danh sách nguyên liệu cần mỗi ngày làm hắn tốn không ít thời gian, mà một số thứ lại không có tại tiểu thế giới Tam Thiên.
Nên hắn phải đến bảo khố của Thiên Bảo Các để xác nhận từng món một, cứ đi đi về về liên tục như thế. Lại thêm số thiên tài địa bảo hắn muốn mua thật sự quá nhiều nên hai ngày qua mới chỉ lấy được một phần mười.
Hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi trận đạo nhưng Mục Vỹ không đăng kí. Không phải một sớm một chiều là có thể bù đắp lượng tinh huyết bị hao hụt trong cơ thể han được.
Nếu là trước đây thì đã bình thường lại từ lâu rồi, nhưng giờ đây trong người hắn đã có máu rồng, rồi còn dấu ấn huyết mạch, muốn hồi phục thì rắc rối lắm.
Ban đầu Mục Vỹ định đi xem nhưng Vương Tâm Nhã cứ bảo hắn làm việc của mình, đợi cô ta lấy giải quán quân rồi về mở tiệc ăn mừng cũng được.
Trong Thiên Bảo Các, Bảo Linh Nhi ngán ngẩm nhìn tờ danh sách trong tay.
"Mục Vỹ, ngươi muốn làm Thiên Bảo Các ta khánh kiệt hả!"
"Bảo tiểu thư nói đùa!"
Mục Vỹ cười ha ha, đáp: "Chỗ vật liệu đó có đáng gì đâu, chắc chẳng là gì với Thiên Bảo Các ấy chứ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!