Có thể nói kiếm Khổ Tình là món Hư Tiên Khí mà hắn luyện chế thuận lợi nhất thời bấy giờ.
Hơn hết, thanh kiếm này được hắn dùng vô số thiên tài địa bảo để rèn ra từng li từng tí. Quan trọng nhất là độ bền của kiếm Khổ Tình có thể tăng không giới hạn.
Đấy mới là nguyên nhân vì sao hắn thích thanh kiếm này hơn cả.
Hiện tại, kiếm Khổ Tình là Hư Tiên Khí nhất phẩm nguyên vẹn, trong tương lai có thể thăng cấp lên nhị phẩm, tam phẩm thậm chí là cấp bậc tiên khí.
"Mặc dù tiên kiếm Cửu Nguyên không thật sự là tiên kiếm nhưng nó có giá trị thế nào trong hàng Hư Tiên Khí, ta nghĩ có lẽ trong lòng mọi người đều có tính toán rồi!"
Mục Vỹ cất trường kiếm rồi mỉm cười nhìn mọi người.
"Mục đại sư đừng nhử nữa, ra giá luôn đi!"
Có người ngồi ở dưới hội trường sốt ruột thúc giục.
"Được thôi!"
Mục Vỹ nhếch mép, tuyên bố: "Giá khởi điểm cho thanh kiếm này là mười tỷ!"
Nét mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, còn những người xung quanh thì há hốc mồm.
Mười tỷ là quá cao rồi!
"Kiếm tốt thì mười tỷ cũng đáng!"
Nam tử mặc áo bào đen cất giọng nói trầm ấm: "Ta ra mười lăm tỷ cho thanh kiếm này!'
Chưa gì đã tăng những năm tỷ, hành động của y làm một số tông môn hạng nhì nổi bật không tin nổi.
Khỏi nói cũng biết hết phần của họ rồi.
"Đa noi là kiem tot thì sao lại ra co muoi lam tỷ thoi!"
Thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt bỗng dưng lên tiếng: "Hai mươi tỷ!"
Dứt khoát thật!
Không ngờ cũng tăng luôn năm tỷ.
Nghe Tiêu Doãn Nhi nói vậy, Mục Vỹ cười khổ.
Nhưng thấy nụ cười ranh manh như ẩn như hiện của cô ấy, hắn mỉm cười tỏ ý cảm ơn.
Hắn biết chứ, Tiêu Doãn Nhi đang tăng giá giúp hắn.
"Hai mươi tư tỷ!"
Nhưng Tiêu Doan Nhi vừa noi xong thì một giọng noi khan khan đột nhiên vang lên.
Vạn Lịch trưởng lão của Vạn Trận Tông lên tiếng lần nữa.
"Thanh kiếm này thực sự rất bất phàm, người có thể luyện chế ra nó còn bất phàm hơn nữa!"
Dường như câu này có thâm ý gì đó.
Từ Chính Khí ngồi ở nơi khác bừng tỉnh đại ngộ
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Mục Vỹ lại ngỏ ý muốn lấy lại thanh kiếm này sau khi chọn Khai Vân Đao.
Vì hắn đã hạ quyết tâm thăng cấp nó thành Hư Tiên Khí.
Còn ai ngoài hắn làm được chuyện này?
"Cậu nhóc này tài thật, đúng là thâm sâu khó lường!", Từ Chính Khí nhìn Mục Vỹ, chỉ biết thầm than.
Thật tiếc khi thầy luyện khí tài ba thế này không thuộc Khí Cụ Môn, không vậy biết đâu họ sẽ có cơ hội vượt qua núi Huyền Không.
"Tại sao lại ra giá này cho kiếm tốt, để ta ra giá coi nào?"
Huyền Vô Tâm cũng góp mặt.
"Ba mươi tỷ!"
Lần này tăng những sáu tỷ làm tất cả mọi người đều sững sờ.
"Rốt cuộc núi Huyền Không giàu cỡ nào vậy? Tính ra đã là bảy mươi tỷ rồi, là bảy mươi tỷ đấy!"
"Núi Huyền Không mà. Ôi, đúng là phải có thực lực mới đứng trên ngôi vị bá chủ được!"
"Đúng đấy!"
Mỗi lần Huyền Vô Tâm lên tiếng là mọi người lại ngạc nhiên.
"Ba mươi lăm tỷ!"
Song, giữa lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
Người mặc áo bào đen đang ngồi thẳng lưng lại kêu giá, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.
"Bốn mươi tỷ!"
Hai người bắt đầu tranh nhau kêu giá. Các khách mời đã biết tiên kiếm Cửu Nguyên sẽ về tay một trong hai người họ!
"Bốn mươi lăm tỷ!"
Ai cũng thấy người mặc áo đen phân vân một lúc mới cất tiếng lần nữa.
Hội trường chìm trong im lặng thật lâu.
"Vị này phải bỏ ra số tiền lớn mới được lấy thanh kiếm tốt như nó!"
Giọng nói không chút cảm xúc của Huyền Vô Tâm từ từ truyền đến: "Năm mươi tỷ!"
Năm mươi tỷ.
Trong chốc lát, toàn bộ phòng đấu giá im phăng phắc, bầu không khí nặng nề đến mức những người ngồi xem không dám xen mồm.
"Mục Vỹ, có thể đập búa được chưa?", thấy mọi người im lặng, Huyền Vô Tâm khẽ nhếch mép.
"Năm mươi tỷ, còn ai kêu giá nữa không?"
Mục Vỹ ngước nhìn xung quanh, giải quyết mau lẹ: "Vậy thì tiên kiếm Cửu Nguyên thuộc về núi Huyền Không!"
Mười tỷ, ba mươi tỷ, năm mươi tỷ.
Tổng cộng hết chín mươi tỷ rồi!
Chín mươi tỷ, một số lượng Tinh Linh thượng phẩm gần đạt mức một trăm tỷ. Kể cả các thế lực siêu cấp như Thất Tinh Môn hay Thiên Kiếm Sơn cũng không phải muốn dùng là dùng được, bởi đó là tiền tài để dành được tối thiểu là nghìn năm trở lên của tông môn.
Núi Huyền Không quả là dứt khoát!
Ba món chí bảo đã được đấu giá xong, người người chuẩn bị ra về.
"Các vị đừng vội về!"
Giữa lúc đó, Mục Vỹ bỗng bảo tất cả mọi người dừng bước.
"Vẫn còn một món cuối cùng sau ba món bảo bối, ta nghĩ có lẽ mọi người sẽ hứng thú với nó đấy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!