Sau khi được Mục Vỹ thức tỉnh, y bắt đầu sử dụng song kiếm, một bước lên mây, thực lực đột ngột tăng cao, đến hôm nay đã là cảnh giới Tiên Thiên Cương Khí - Vũ Tiên tầng thứ hai, song kiếm thì có sức công phá đáng sợ. Quan trọng hơn, Chu Tử Kiện có thể dễ dàng điều chỉnh tốc độ, chậm thì chậm hết mức có thể, nhanh thì nhanh đến tận cùng.
Nhóm người Cừu Xích Viêm lập tức xông lên theo.
Tần Mộng Dao cũng không do dự, bắt đầu triển khai thế công.
Tuy cô không biết Mục Vỹ đang muốn trút giận điều gì, nhưng mà cô hiểu rằng giờ hắn không cần mình nhúng tay.
Giúp Mục Vỹ ngăn cản bọn tép riu kia mới là điều cô cần phải làm.
"Hay rồi đây, hay rồi đây!"
Bảo Linh Nhi cười hí hửng âm thanh loạt soạt vang lên quanh thân, đáng ngạc nhiên là mười mấy món thánh khí với hình dạng khác nhau đồng loạt xuất hiện.
Tất cả mọi người trên tiểu thế giới Tam Thiên đều biết đệ tử Khí Cụ Môn mỗi lần ra ngoài đều mang một đống bảo bối bên mình.
Nhưng đâu bằng thiếu các chủ của Thiên Bảo Các, bản thân cô ấy đã là một kho tàng chứa một loạt bảo bối trân quý rồi.
Cảnh giới của Bảo Linh Nhi không cao lắm, ngặt nỗi cho dù là võ giả cao hơn cô ấy hai cảnh giới cũng bó tay trước cô ấy. Bởi lẽ Thiên Bảo Các gần như sở hữu hết thảy kỳ trân dị bảo của cả thiên hạ.
Trong khoảnh khắc, khói lửa nổ ra.
Đệ tử một số tông môn cũng gia nhập trận chiến.
Bao nhiêu năm qua, núi Huyền Không ỷ thế khinh người, tiếp tay cho giặc, trong lòng họ có tức giận cách mấy cũng phải nhịn.
Hiện giờ đã có người dẫn đầu, dù núi Huyền Không truy cứu thì cũng hỏi tội mấy kẻ đầu têu như Mục Vỹ. Bọn họ thuận nước đẩy thuyền, giết vài tên đệ tử núi Huyền Không cũng không sao.
Hơn một nửa trong mấy trăm người còn lại tấn công đội ngũ trăm người trên không.
Một số ít người đứng tại chỗ quan sát thế cuộc.
Nhậm Cương Cương là vậy, Cổ Trúc cũng vậy, Vu Dương cũng đứng yên tại chỗ.
Một bên là huynh đệ, một bên là núi Huyền Không. Nói cho cùng, Vu Dương cũng là đệ tử núi Huyền Không, can dự là chuyện không thể, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, hi vọng Chu Tử Kiện không bị thương.
Chốc lát cuộc chiến đã đến hồi khốc liệt, những võ giả vây xem cẩn thận chú ý nhất cử nhất động của hai bóng người đang đánh nhau trên trời.
Mục Vỹ và Bạch Tuyệt!
Ba tầng Lưu Ly Kim Thân, cú đả kích này đã khiến bọn họ không tưởng tượng nổi rồi, việc Mục Vỹ có thể chống lại đòn công kích của Bạch Tuyệt - kẻ có cảnh giới Bất Tử Chi Thân cường hãn và thân phận đệ tử cấp cao núi Huyền Không đầy vinh quang - còn làm họ rúng động hơn.
Đã thế còn là khi Bạch Tuyệt đã uống Tỏa Thiên Mệnh Thần Đan nữa chứ.
Sau vài tiếng sột soạt, Bạch Tuyệt chắp hai tay sau lưng, đứng trên không ngạo nghễ nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy giễu cợt.
"Khiến ta lãng phí Tỏa Thiên Mệnh Thần Đan, ngươi chết cũng đáng lắm Mục Vỹ! Mà chín vảy rồng là đủ để bù lại tổn thất cho ta rồi. Sau khi xuống địa ngục, mong ngươi nhớ chính Bạch Tuyệt này là kẻ đã tiễn các ngươi lên đường!"
"Mà thật ra ta cũng không hi vọng ngươi chet rồi con nhớ ta, nếu không chắc ngủ cũng không yên quá!"
Truyện full không bị ẩn mất một phần chỉ có tại mê truyện hot hoặc truyen.azz vì các bên khác là ăn cắp. Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Nhìn kiếm Tiềm Long cong queo, chẳng còn thấy được hình dáng ban đầu, Mục Vỹ nở nụ cười cay đắng: "Chu Tử Kiệt uống Tỏa Thiên Mệnh Thần Đan thì tàn tật hai tay, ngươi uống vào thì tật chỗ nào nhỉ?"
Chắc ngay cả khi ngưoi đã đến cảnh giới Bất Tử Chi Thân cũng không thể chữa trị sự biến dạng đáng sợ này nhỉ?"
"Giết ngươi bị vậy cũng đáng!"
Bạch Tuyệt gầm thét rồi bước ra một bước. Khí thế dâng lên ngất trời.
Một hư ảnh hiện ra sau lưng gã ta.
Bóng dáng ấy cao dưới một nghìn mét, nó đang nằm một cách ngạo mạn.
"Thiên Âm Huyền Xà!"
Ai nấy đều hốt hoảng trước cảnh tượng này.
Thiên Âm Huyền Xà là thánh thú cấp sáu, cực kỳ đáng gờm, mạnh hơn cả cường giả cảnh giới Nguyên Anh - Vũ Tiên tầng bảy!
Nhưng lúc này, rõ ràng Thiên Âm Huyền Xà sau lưng Bạch Tuyệt chỉ là một ảo ảnh, chắc có lẽ gã ta chỉ thu phục được thú hồn của thánh thú này!
Bản thân Bạch Tuyệt đã là một người âm trầm, lạnh lùng, giờ đây bộc lộ thú hồn thánh thú cường hãn đến thế càng làm người ta thấy gã ta đáng sợ.
"Chỗ dựa của ngươi đấy à?"
Mục Vỹ cười xảo quyệt, quăng kiếm Tiềm Long đi.
Thánh khí hạ phẩm không thể cáng đáng nổi trong tình huống này.
Mục Vỹ chỉ đứng tại chỗ nhìn Bạch Tuyệt mà không có một vũ khí nào trong tay, vẻ khinh miệt hiện lên trong mắt.
Khinh miệt!
Dù đã bỏ trường kiếm, ánh mắt Mục Vỹ nhìn Bạch Tuyệt vẫn đầy khinh thường!
Biểu hiện của hắn làm mọi người đều thấy khó hiểu, nhưng chốc lát sau đã hiểu ra.
Mục Vỹ chỉ tay, một đạo kiếm quang hiện ra trên đầu ngón tay của hắn.
Kiếm quang phát sáng chói mắt, toàn thân một màu máu đầy đáng sợ.
Huyết kiếm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!