Tên này không biết nhẫn nại gì cả, gã ta cứ kích động thế này chỉ khiến mọi người thêm tin tưởng Mục Vỹ, đồng thời nghi ngờ hai người họ.
Bạch Tuyệt ngu ngốc, nhưng Cổ Phi Dương hắn ta thì không!
Vù, Cổ Phi Dương không nói không rằng, lập tức bay đi.
"Một tên chạy rồi!"
Thấy Cổ Phi Dương đã bỏ đi, mọi người càng tin hắn ta và Bạch Tuyệt đã lấy chín cái vảy rồng hơn.
Lập tức có cả đống người đuổi theo Cổ Phi Dương.
"Mục Vỹ, ngươi mưu tính giỏi lắm!", Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.
"Không dám, sao so với người của núi Huyền Không các ngươi được!", Mục Vỹ lạnh lùng đáp: "Người của núi Huyền Không đều đáng chết hết!"
Vế trước thì Mục Vỹ nói hẳn ra, nhưng vế sau thì lại truyền bằng lực linh hồn.
“Ta sẽ bắt môn phái các ngươi phải nhớ rõ tên của ta. Rồi có ngày, các người sẽ biết hàng chục nghìn năm trước, các ngươi đã giết một người mà cả đời này nên tránh!”
Dứt lời, Mục Vỹ tiến lên tấn công Bạch Tuyệt.
"Ngươi không được giết hắn!"
Đúng lúc này, có mấy người bước ra từ trong đám đông.
“Cổ Trúc đứng thứ mười bảy trên bảng Thiên Mệnh, La Minh đứng thứ hai mươi sáu trên bảng Thiên Mệnh, Vu Dương đứng thứ chín mươi bảy trên bảng Thiên Mệnh!”
Trông thấy mấy người này, Mục Vỹ cười lạnh nói: "Tốt lắm! Hôm nay các ngươi đến càng đông thì Mục Vỹ ta càng có thể giết được nhiều. Đúng là núi Huyền Không rất mạnh, song các ngươi lại không phải nguyên nhân dẫn đến điều đó!
“Khẩu khí lớn quá nhỉ!”
Bạch Tuyệt hừ lạnh nói.
"Bớt lời đi!", Cổ Trúc mất kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc ngươi có giữ vảy rồng không hả?"
“Cô cũng nghi ngờ ta ư? Ngu xuẩn, các ngươi đúng là một lũ ngu dốt!"
Bạch Tuyệt sắp tức điên lên rồi!
Đến nhóm Cổ Trúc cũng nghi ngờ gã ta và tin Mục Vỹ.
"Ngươi bảo chúng ta phải tin ngươi thế nào đây?", Cổ Trúc cau mày nói: "Rõ ràng trên người Mục Vỹ đó không có vảy rồng, nếu ngươi không giữ thì chúng bay đi rồi chắc?"
"Sao mà ta biết được!"
Cổ Trúc nhíu mày rồi nhìn Mục Vỹ nói: "Ta không cần biết Bạch Tuyệt có giữ vảy rồng hay không, nhưng ngươi không nên tấn công hắn. Dẫu sao hắn cũng là đệ tử của núi Huyền Không ta, chúng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi sát hại hắn được!"
“Không thể nhìn thì cùng nhau lên cả đi, các người tưởng đệ tử của Thiên Kiếm Sơn chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?", đúng lúc này, chợt có một giọng nói thản nhiên vang lên.
Nhóm Chu Tử Kiện và Cừu Xích Viêm đã tới.
"Tử Kiện ... "
“Tử Kiện ... "
Trông thấy Chu Tử Kiện, Cổ Trúc và Vu Dương lập tức biến sắc mặt.
"Tử Kiện, ta không muốn gây thù với huynh!", Cổ Trúc ảo nảo nói.
“Ta cũng chưa bao giờ muốn có thù oán với muội, nhưng từ khi ta rời khỏi núi Huyền Không thì giữa chúng ta không còn gì nữa rồi!", Chu Tử Kiện bình thản nói: “Mục Vỹ là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta, hắn bị các người sỉ nhục, rồi còn định bắt tay đối phó, mấy người nghĩ đệ tử của môn phái ta dễ bị bắt nạt thế sao?"
"Tử Kiện, không phải vậy đâu!"
Vu Dương tiến lên, nói: "Ta giúp huynh, không giúp Bạch Tuyệt nữa. Ta không nhúng tay vào chuyện này nữa là được chứ gì, huynh là huynh đệ tốt của ta, ta sẽ mặc kệ hết mọi chuyện!"
Thấy dáng vẻ sốt sắng giải thích của Vu Dương, Chu Tử Kiện mỉm cười.
Trong cuộc đời, mỗi người đều sẽ gặp được vài người bạn tri kỷ, dù có chết cũng không hối hận.
Một người thương yêu thấu hiểu mình, cho dù ... đã không còn nữa!
Thấy người của Thiên Kiếm Sơn xuất hiện, Bạch Tuyệt cười lạnh nói: "Đúng là lũ vô dụng không biết trời cao đất dày là gì, sự uy nghiêm của núi Huyền Không dễ bị các ngươi khiêu khích vậy sao? Tưởng ta không dám giết các ngươi à?"
Ngay sau đó, các đệ tử của núi Huyền Không đứng sau lưng Bạch Tuyệt đã bước ra, sau đó nhìn nhóm Mục Vỹ với vẻ giễu cợt.
"Ha ha, từ khi nào mà đệ tử của Thiên Kiếm Sơn lại nhiệt huyết thế này? Để ta xem sau khi máu chảy thành sông thì nhiệt huyết ấy còn lại bao nhiêu!"
Tiếp đó, có một tiếng cuời lạnh vang lên sau lưng nhóm Mục Vỹ.
Người đàn ông đi đầu cao lớn có làn da màu vàng, cơ bắp cuồn cuộn.
"Thạch Đồng Minh!"
Cừu Xích Viêm lạnh mặt, hừ nói: "Thạch Đồng Minh, ta còn chưa giải quyết chuyện ngươi giết đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta đâu!"
"Ta giết rồi đấy thì sao?", Thạch Đồng Minh tức tối quát: "Mục Vỹ giết con cháu nhà họ Thạch ta, đó không phải mạng người chắc?"
"Tên chết tiệt mắt mù kia, ta giết đấy thì sao nào?", Mục Vỹ quay người lại nhìn Thạch Đồng Minh rồi lạnh giọng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!