Khác hẳn với dáng vẻ dốc hết sức chiến đấu trong phẫn nộ của Trần Nhiễm, Mục Vỹ đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt trêu tức.
"Cửu Nguyên Quy Nhất!"
Trong chốc lát, Mục Vỹ vung tay lên. Chín quả Nguyên Cầu không ngừng xoay tròn trên trời hòa làm một thể.
Một quả cầu đen khổng lồ bay đến trước mặt Bát Giác Thú.
Giờ phút này, đất trời biến động dữ dội, chợt tất cả mọi phong ba, ánh chớp, tia lửa biến mất.
Thay vào đó là một khoảng lặng như tờ.
Ngay cả Trần Nhiễm cũng ngấn người.
Sự yên lặng đáng sợ này làm lòng y hơi sốt ruột.
Đáng ra y có thể giết chết Mục Vỹ và chiếm lấy Cửu Linh Đoạt Thiên Bia một cách dễ dàng rồi, nhưng khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi này lại làm y hoảng loạn!
"Sợ cái gì? Nhào lên, ta cũng không chắc thắng ngươi được đâu, thua thì cùng lắm là chết thôi!"
Mục Vỹ khẽ cười nhìn khuôn mặt bàng hoàng của Trần Nhiễm, dí dỏm nói.
"Ai sợ ngươi, ngươi chết chắc rồi!"
Trần Nhiễm hét lớn rồi bước tới một bước.
Ngay sau một tiếng ầm ầm, hai bóng người lao vụt tới.
Dưới chân hai người, Nguyên Cầu đen kịt và con thú tám sừng va uỳnh vào nhau.
Bành bành bành ...
Trong chốc lát, gió nổi mây vần khắp bầu trời, sấm chớp và bão táp lại xuất hiện.
Âm thanh nổ đùng đoàng vang vọng trong không gian nghe đau cả tai.
Cú nổ này dữ dội đến mức như long trời lở đất!
Tất cả mọi thứ xung quanh bị hủy diệt, tiêu tán thật nhanh.
"Phụt phụt ... "
Tiếng phụt vang lên giữa bầu trời tối tăm. Một người máu ứa ra khỏi miệng liên tục, mặt trắng như giấy, lỗ thủng trên người nhiều vô số kể.
"Sao ... ta có thể thua ... "
Miệng Trần Nhiễm toàn là máu, mặt mày tái nhợt.
"Sao lại không thể?"
Mục Vỹ thở dốc, cười khẩy: "Còn chưa đánh một trận sinh tử mà ngươi đã sợ ta rồi. Sợ thì thắng kiểu gì chứ?"
Nghe han nói vậy, Trần Nhiễm nhìn trường kiếm đâm vào ngực mình rồi nở nụ cười chua xót: "Ta là Trần Nhiễm độc nhất vô nhị trên thế gian này, là thiên chi kiểu tử, vậy mà bị ngươi đánh bại. Ta không phục!"
"Không phục? Không sao, ngươi chả còn hơi sức đâu mà không phục!"
Mục Vỹ cười nhạo một câu rồi rút kiếm. Sau tiếng phập, máu bắn ra tung tóe, Trần Nhiễm lảo đảo rơi xuống.
Thi thể rơi cái uỳnh xuống nền đất làm nó rung chuyển một lúc.
Hình ảnh này làm khuôn mặt Mục Vỹ khẽ giãn ra nhẹ nhàng. Hắn thở dài một hơi, mặt tái nhợt, không nhịn được phun một ngụm máu.
"Đúng là nhếch nhác hết nói nổi!"
Che cái miệng đầy máu của mình, Mục Vỹ mệt mỏi than thở.
Dù gì Trần Nhiễm cũng đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, vốn là một người vô cùng mạnh.
Ngự Kim Thiên Long Quyết kia đúng là bá đạo thật.
Mỗi lần các chiêu thức đâm sầm vào nhau, mặc dù trông Mục Vỹ bình tĩnh thế thoi nhung thuc chat chung luon tac dung ngưoc mot luc ep lon đen đang sợ lên kinh mạch và mau thịt trong cơ thể hắn.
Chẳng qua là các đòn công kích ấy đã bị hắn vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển điều hòa sức mạnh huyết mạch của mình để hóa giải. Dù vậy, đòn chí mạng cuối cùng vẫn khiến hắn chật vật.
Mục Vỹ tỏ ra nhẹ nhàng, bình thản như thế chẳng qua là để đả kích niềm tin của Trần Nhiễm mà thôi. Một khi lòng tin dao động thì phát huy được bảy, tám phần mười thực lực là giỏi lắm rồi.
Bản thân Trần Nhiễm cũng không mấy tự tin nên mới rơi vào bẫy của hắn.
Nhưng uy luc chân chính của Cửu Nguyen Tụ Thiên Khí khi quy nhất mới là điều làm Mục Vỹ kinh ngạc hơn cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!