Lúc này, khi thấy Trần Nhiễm ở bên dưới, Mục Vỹ rất trông chờ trận chiến này để thử nghiệm thực lực của bản thân. Nhưng hắn biết rõ, nếu có ai của núi Huyền Không biết được trận đấu này thì điều chờ hắn ở phía trước chính là sự đuổi cùng giết tận.
Song bây giờ, các cầu thang hình xoắn ốc đang bắt đầu không ngừng mở rộng, phía trên cầu thang có bốn ngã rẽ.
Mà các lối re này trông giống hệt một trận pháp.
"Tứ Tượng Hoan Sát Trận!”
Trông thấy trận pháp này, Mục Vỹ chợt ngây người.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại mỉm cười.
Nụ cười này có vẻ đắc ý và hài lòng.
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt không hề phát hiện ra điểm tuyệt vời của trận pháp đó nên đã đi tới một đầu của ngã rẽ.
Sau đó, hai người nhìn nhau từ phía xa.
Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ cũng chọn một lối rồi cất bước.
Vốn Trần Nhiễm định đi theo Mục Vỹ, nhưng y phát hiện sau khi Mục Vỹ đi vào thông đạo đó thì nó đã bắt đầu khép lại.
Hai thông đạo khác cũng có hành động tương tự.
Hiện giờ, chỉ còn một thông đạo ở trước mặt mọi người.
Nhìn thấy thông đạo duy nhất đó, ai nấy đều như ngừng thở.
Song, Trần Nhiễm đã đứng trước mặt mọi người rồi liếc mắt nhìn từng người, ai nấy đều rõ thông đạo còn lại này là của y!
Trần Nhiễm hừ lạnh một tiếng rồi tiến lên, bóng dáng y đã biến mất trong thông đạo cuối cùng ấy.
Bấy giờ, những người còn lại mới dám tiến lại gần.
Nhưng bốn thông đạo đều đã đóng lại nên họ không thể đi vào, mà chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ thôi.
Sau một hồi chấn động không gian, Trần Nhiễm đã xuất hiện ở một nơi kỳ lạ.
Mặt đất ở không gian này cẳn cỗi, bầu trời thì âm u, nhìn không thấy điểm cuối, thi thoảng lại có sấm chớp đùng đoàng, mưa sa gió giật.
Thời tiết ở đây có vẻ rất khắc nghiệt, hoàn toàn không phù hợp cho con người sinh sống!
"Đến rồi à!"
Nhưng Trần Nhiễm vừa đứng vững thì đa có một bong người xuất hiện trước mặt y.
“Là ngươi, ngươi vẫn dám xuất hiện trước mặt ta ư?"
Trông thấy Mục Vỹ ở phía đối diện, Trần Nhiễm lập tức dâng sát ý.
"Đừng nóng! Để ta nói cho ngươi biết đây là đâu đã!"
Mục Vỹ cười nói: "Chắc ngươi cũng biết ta đang giữ một mảnh Cửu Linh Đoạt Thiên Bia rồi, nếu ta đoán không lầm thì tấm bia đá màu đen này là mảnh thứ hai đúng không? Còn trong Cửu Linh Đoạt Thiên Bia có gì thì ta nghĩ chắc chắn là vật báu hiếm có, nếu không ngươi và Bạch Tuyệt đã chẳng sốt sắng lên như vậy, thậm chí Cổ Phi Dương còn không che giấu tu vi của mình nữa!”
"Nhưng nơi này lại là một đại trận - Tứ Tượng Hoan Sát Trận!”
Mục Vỹ vung tay nhìn xung quanh rồi nói: "Tứ Tượng Hoan Sát Trận được chia làm bốn hướng gồm Đông Thanh Long, Tây Bạch Hổ, Nam Chu Tước và Bắc Huyền Vũ, còn Hoan Sát Trận chính là sát trận thật sự".
"Nhưng chỉ có hai người có thể rời khỏi đây, vị trí Thanh Long và Bạch Hổ, vị trí Chu Tước và Huyền Vũ. Người thắng thì ra ngoài, kẻ thua thì chết!", giọng nói của Mục Vỹ trở nên trầm thấp: "Đương nhiên nếu không đánh mà nhận thua luôn thì cũng có thế sống sót, nhưng ta biết ngươi sẽ không chịu nhận thua đâu!"
"Ha ha ... "
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trần Nhiễm chợt cười lớn.
“Mục Vỹ, ta phải nói là ngươi quá xui xẻo đấy!"
Trần Nhiễm cười lớn nói: “Lẽ ra ta còn nghĩ nếu giết ngươi ở chỗ đông người, trong luc thoi thop, ngươi lo tiết lộ ra chuyện của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, cho nên ta cứ chần chừ không dám ra tay. Nhưng bây giờ, chúng ta đều đang ở trong trận pháp, sống chết tự quyết, nhận thua ư? Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội đó sao?"
“Không không!"
Mục Vỹ không giận, ngược lại cười nói: "Y ta là ngươi sẽ không nhận thua!"
"Chán sống rồi à!"
Chuyện đến nước này, Trần Nhiễm không thể nhìn Mục Vỹ thêm một phút giây nào nữa, y sợ sẽ phát điên vị nụ cười cợt nhả của Mục Vỹ mất.
Leng keng, một thanh trường thương lập tức xuất hiện trong tay Trần Nhiễm.
Cây thương thẳng tắp đen kịt của Trần Nhiễm cao bằng một người, khí tức lạnh lẽo toả ra sát ý dày đặc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!