Khi dõi mắt quan sát, Mục Vỹ phát hiện đám yêu quái lông xanh chợt có vẻ chậm chạp khi đối mặt với kẻ thù của mình.
Một thứ chất lỏng đỏ tươi được tiết ra trên bề mặt bộ lông của đám quái vật lông đỏ. Một khi đòn tấn công của bọn yêu quái lông xanh chạm vào cơ thể chúng sẽ bị hóa giải ngay tức khắc.
Ngược lại, thứ chất lỏng đỏ rực kia khi dính lên người đám lông xanh lại phát ra tiếng xèo xèo vang dội như có tính ăn mòn.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vỹ cực kỳ ngạc nhiên.
'Không cần biết ngươi là ai, mong ngươi hãy giúp ta giết bọn chó sói lông đỏ
<ia!"
Đột nhiên, yêu quái lông xanh cao năm mét nói tiếng người.
"Quái thú biết nói tiếng người? Chẳng lẽ các ngươi là thánh thú? Thánh thú biến dị à?", Mục Vỹ hỏi bọn quái lông xanh.
"Giờ khoan hỏi, giúp bọn ta trước đã!"
"Dựa vào đâu kêu ta giúp các ngươi?"
Mục Vỹ trêu tức đáp trả: "Mới vừa rồi các ngươi còn định giết ta, đã thế còn ăn thịt người, ta giúp các ngươi chẳng phải là tự đâm đầu vào đường chết à?"
'Ngươi ... "
Yêu quái lông xanh cao năm mét cứng họng nhìn hắn trân trối, cuối cùng thở dài: "Ta tên là Chu Á Huy. Không phải ngươi vào di chỉ Cổ Long để tìm bảo bối sao? Ta có thể giúp ngươi!"
Chu Á Huy?
Mục Vỹ vừa nghe vậy thì giật mình.
Chu Á Huy đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh ấy hả?
"Đừng nhìn ta kiểu đo. Ta chính là Chu Á Huy đứng thứ ba tren bảng Thiên Mệnh, đệ tử hàng đầu của núi Huyền Không. Còn chuyện tại sao lại ra nông nỗi này thì ta không có thời gian giải thích với ngươi!"
"Không sao, ta rảnh lắm, ngươi muốn giải thích lúc nào chả được!"
Mục Vỹ hạ kiếm xuống, vừa cười vừa nói với yêu quái lông xanh cao năm mét
kia
Hắn có biết đôi phần về bảng Thiên Mệnh. Chu Á Huy đứng thứ ba của bảng xếp hạng là đệ tử hàng đầu của núi Huyền Không. Trước đây, thứ hạng của Chu Á Huy đứng trước cả Bạch Tuyệt, nếu như không có sự tồn tại của Cổ Phi Dương thì y đã đầu bảng rồi.
Chẳng qua là do Chu Á Huy luôn ẩn mình trong nui Huyền Không, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện.
Hình như đã ba mươi, bốn mươi năm chưa nghe lại tin tức gì về người này nên thứ hạng của y mới bị đẩy xuống dưới Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Mục Vỹ cũng chẳng thể liên tưởng con yêu quái xấu xí, to tướng, cao những năm mét, toàn thân là cả một màu xanh lè trước mắt với Chu Á Huy phong lưu phóng khoáng, tính cách hào phóng trong lời đồn.
"Cứ coi như không có bọn sói lông đỏ này đi, thì thực lực ta chỉ có chừng đấy, làm gì giết được ngươi, ngươi cũng biết điều đó, ta đâu có lý do gì để lừa ngươi? Dù lừa được ngươi thì ngươi vẫn có thể chờ đến ngày trở nên mạnh hơn rồi trả thù ta mà!”
Chu Á Huy vội vàng giải thích: "Đây đều là đệ tử của núi Huyền Không, ta không muốn đứng nhìn họ chết!"
Thấy xung quanh chỉ còn lại bảy, tám người, Chu Á Huy càng lúc càng sốt ruột.
"Ta là con cháu nhà họ Chu, chắc ngươi cũng biết gia tộc này rồi. Sau khi rời khỏi di chỉ Cổ Long, ngươi hãy đến nhà họ Chu báo cho phụ thân ta biết, ông ấy sẽ không bạc đãi ngươi đâu!"
Trông Chu Á Huy cuống cuồng quá làm Mục Vỹ cũng phải thu trường kiếm lại, nhoẻn môi đáp: "Được thôi, ta có thể cứu các ngươi, với điều kiện ta hỏi gì phải trả lời cái đay, neu không, ta vẫn giet cac ngươi như thường!"
Mục Vỹ chẳng vội gì.
Chỉ còn lại bảy, tám quái vật lông xanh, Mục Vỹ tin rằng dù có bị tên này lừa cũng không sợ.
"Giết!"
Trong lòng thầm quát, Mục Vỹ vung kiếm với tốc độ rất nhanh. Đường kiếm với kiếm tâm Tịch Diệt để lại từng vết chém kinh khủng trên mặt đất. Tiếng phập phập vang lên, bọn chó sói lông đỏ tức khắc tru lên một tiếng rồi ngã xuống đất, tắt thở.
Mới đó mà mấy chục chó sói chỉ còn lại vài ba con.
Bọn chúng hốt hoảng như rắn mất đầu, vội vàng chạy trốn.
"Sao không đuổi theo?"
Thấy Mục Vỹ đứng tại chỗ không nhúc nhích, Chu Á Huy lo lắng hỏi.
"Sao phải đuổi theo?"
Mục Vỹ ngồi xuống một tảng đá lớn, vừa vỗ vào chân vừa trả lời: "Ta mệt rồi, không đuổi theo đâu, mà chưa biết chừng mấy con chó sói kia gọi viện binh tới nữa mà. Biết đâu ngươi muốn giết ta, e rằng khi viện binh vừa đến thì các ngươi đã nháo nhào bỏ chạy!"
"Ngươi lõi đời đấy!"
"Đành vậy thôi, bị lừa nhiều quá đâm ra sợ, lúc nào cũng phải lo trước lo sau!"
Mục Vỹ phủi tay, cười nói: "Rồi, giờ tới lượt ta hỏi. Sao ngươi lại ở đây?"
"Chuyện này kể ra thì hơi dài, ngươi đi theo ta đến một nơi an toàn đi, rồi ta sẽ giải thích cho ngươi".
"Không không không, cứ ở đây, giải thích xong rồi đi cũng không muộn".
Mục Vỹ phất tay rồi nói: "Kể đi. Ngươi là đệ tử hàng đầu của nui Huyền Không, từng là thiên chi kieu tử ma bay gio lại xuat hien tại đay, khong đuoc nui Huyen Không ngó ngàng. Ta tò mò vì sao lắm đấy!"
"Núi Huyền Không mà ngó ngàng cái khỉ khô gì?", Chu Á Huy cười khẩy: "Chính bọn họ là người gây ra tất cả những chuyện này, thử hỏi có ngó ngàng đến bọn ta không?"
Núi Huyền Không gây ra?
Mục Vỹ ngẩn người.
Có vẻ trong chuyen nay nhiều uan khuc lắm đây.
"Ở tiểu thế giới Tam Thiên, núi Huyền Không được tôn sùng như thánh thần, không ai dám chống đối hay phản kháng lại lời nói của họ. Nhưng họ cũng giỏi làm mấy chuyện bẩn thỉu lắm!"
"Ờ, cái này thì ta đồng ý!"
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Mục Vỹ làm Chu Á Huy ngây ra, sau đó lắc đầu cười.
"Ta vốn là một trong những đệ tử xuất sắc nhất núi Huyền Không, nhưng do dính vào kế hoạch huyết thi của bọn họ nên bị xem như vật thí nghiệm, thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này đây. Không những thế, ta còn bị núi Huyền Không đối xử như tù nhân, nhốt trong di chỉ Cổ Long này. Đệ tử núi Huyền Không được vào di chỉ Cổ Long rèn luyện khá thường xuyên nhưng chưa bao giờ đến được đây, ta thật sự không hiểu tại sao ngươi lại là trường hợp ngoại lệ!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!