Nửa tháng trước, khi Tề Minh vừa tiếp xúc với việc ngưng luyện khế văn, Mục Vỹ đã chỉ cho cậu ấy vài cách ngưng luyện những loại khế văn thường gặp. Cuối cùng, cậu ấy đã mất một khoảng thời gian rất dài để học tập và luyện chế.
Song không biết tại sao hôm nay, trông thấy hai khế văn mà Mục Vỹ điêu khắc, cậu ấy lập tức cảm thấy rất quen tay, sau đó không nhịn được bắt đầu khắc.
“Mau nói cho ta biết, sao trò lại nghĩ ra?”
Mục Vỹ không kiềm được kích động, hỏi: “Tại sao trò học kém khế văn mà ta dạy cho lúc trước, mà giờ lại khắc ra được thế này!”
“Dạ…”
Tề Minh ấp úng đáp: “Trò cũng không biết ạ. Trò cảm thấy những khế văn lúc trước rất khó khắc, nhưng lần này lại thấy rất đơn giản!”
Đơn giản? Mẹ kiếp!
Advertisement
Mục Vỹ suýt nữa không nhịn được chửi thề!
Khi còn là Tiên Vương chí cao tại đại thế giới Vạn Thiên ở kiếp trước, hắn đã mất hàng nghìn năm mới có thể lĩnh hội được hai khế văn này.
Trông chúng có vẻ đơn giản, nhưng hắn đã phải hao tổn tâm huyết cả ngàn năm.
Hơn thế nữa, nhờ vào hai loại khế văn này mà thần khí do hắn luyện chế ra cao hơn hẳn một bậc so với tất cả thầy luyện khí khác ở đại thế giới Vạn Thiên.
Vậy mà hôm nay, hắn mới khắc một lần, Tề Minh vừa nhìn đã ghi nhớ ngay.
Advertisement
Mục Vỹ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó tiếp tục khắc thêm một khế văn nữa.
“Khế văn Phụng Chi Hoàng Băng Sương!”
Đây cũng là khế văn mà Mục Vỹ từng tạo ra, nó có uy lực cực kỳ mạnh.
“Trò thử đi!”
Mục Vỹ không nhiều lời, kéo Tề Minh qua, còn hắn thì đầy vẻ mong chờ.
“Vâng!”
Nói rồi, Tề Minh cau mày, quan sát linh bản, sau đó bắt đầu khắc.
Không lâu sau, một khế văn giống y hệt đã xuất hiện.
Liên tiếp vài lần như vậy, Mục Vỹ bảo Tề Minh khắc những khế văn mà mình tự tạo ra, và gần như cậu ấy đều có thể mô phỏng lại trong nháy mắt.
Thiên tài!
Không đúng!
Mục Vỹ chợt hiểu ra.
Điểm thiên tài của Tề Minh nằm ở chỗ cậu ấy có thể khắc ra khế văn mà hắn luyện chế một cách hoàn hảo, nhưng lại không thể tiếp thu nhanh những khế văn có cấp độ cao.
Kỳ tài!
Phải nói rằng Tề Minh là một kỳ tài.
Mục Vỹ biết rõ bất kể là năng lực hay cách thức điêu khắc của các khế văn mà hắn tạo ra đều cao siêu hơn khế văn của Thiên Vận Đại Lục.
Nhưng Tề Minh có thể tiếp thu được khế văn của hắn và học rất nhanh, tuy nhiên cậu ấy lại không học được khế văn của Thiên Vận Đại Lục.
Mục Vỹ đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra một viên ngọc thô.
Tề Minh bây giờ chính là một viên ngọc thô, cậu ấy có thể tiếp thu các khế văn cao cấp hơn một cách triệt để. Một ngày nào đó, chắc chắn cậu ấy sẽ khiến các thầy luyện khí đỉnh cấp ở đại thế giới Vạn Thiên kinh ngạc.
“Tề Minh, trò có muốn làm đồ đệ của Mục Vỹ ta không? Đồ đệ luyện khí?”
“D… Dạ?”
Nghe thấy vậy, Tề Minh ngẩn ra.
“Không muốn à? Thế thì thôi, tính ta ghét nhất là ép buộc người khác!”
“Trò đồng ý, đồng ý ạ!”
Không chờ Mục Vỹ nói hết câu, Tề Minh lập tức tranh lời.
“Xin sư phụ nhận của đồ nhi một lạy!”
Bụp một tiếng, Tề Minh quỳ xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cậu ấy đang rất kích động.
Trong tiệm rèn sắt ngày hôm đó, sau khi Mục Vỹ rời đi, cha cậu ấy là Tề Ngự Phong đã liên tục than thở về sự bí hiểm của Mục Vỹ.
Mấy ngày qua, cậu ấy cũng mang những khế văn mà Mục Vỹ dạy mình về thỉnh giáo cha, nhưng có một vài khế văn đến cha cậu cũng không thể lý giải, mà chỉ biết thở ngắn than dài.
Hơn thế nữa, sự dạy bảo của Mục Vỹ trong suốt những ngày qua khiến Tề Minh cảm thấy có lẽ không thể tìm thấy thầy luyện khí thứ hai nào ở thành Bắc Vân có thể sánh ngang được với Mục Vỹ.
Không cần nói cậu ấy cũng biết học trò và đồ đệ có sự khác biệt như thế nào.
“Rất tốt! Từ nay trở đi, con không cần phải học khế văn của đế quốc Nam Vân nữa, số khế văn mà sư phụ dạy cho con đã đủ để con trở thành thầy luyện khí đỉnh cấp của Thiên Vận Đại Lục rồi!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Hôm nay, ta sẽ luyện chế một món phàm khí thượng phẩm. Con hãy ở bên cạnh giúp ta, tiện thể tập trung quan sát luôn, rõ chưa?”
“Vâng thưa sư phụ!”