"Đuổi theo!"
Thấy Bảo Linh Nhi bỏ trốn, Điền Vân lớn tiếng ra lệnh.
"Ngươi khỏi phải lo, ta sẽ không đuổi theo cô ta đâu. Mục đích của ta là giết ngươi, cô ta thì sao cũng được!"
Quân Chính Ân giễu cợt nhìn Mục Vỹ.
"Giết ta? Tiếc ghê, cô ấy đi rồi là ta không bị bó buộc nữa, làm gì có chuyện đứng yên cho ngươi giết?"
Mục Vỹ đáp trả, nhìn gã với ánh mắt như nhìn một kẻ đần độn rồi xoay người chạy như bay.
Quân Chính Ân thấy Mục Vỹ cũng chạy trốn thì bật cười: "Yên tâm đi, ta đã bày trận trên toàn bộ nơi này cả rồi, Bảo Linh Nhi nhiều bảo bối có thể chạy thoát, nhưng ngươi thì tuyệt đối không ... "
Nhưng gã chưa kịp nói hết lời đột nhiên thấy Mục Vỹ vung kiếm mấy lần. Đại trận trong hư không để lộ một cửa ra đủ cho một người đi.
Mục Vỹ đi thẳng vào trong, mất hút, đầu không ngoảnh lại.
Trong lòng han hiểu rằng, chỉ cần mình về đến đảo Huyết Sát là bình an vô sự
rồi.
Có điều, không lâu sau khi rời khỏi đại trận, Mục Vỹ nhận ra đẳng trước có mấy người đã xếp hàng chỉnh tề trên trời chờ mình.
"Chạy à? Để xem ngươi chạy được tới đâu!"
Nhìn thấy Mục Vỹ không còn đường nào để đi nữa, Quân Chính Ân trào phúng.
"Chạy được chứ!"
Hắn lia mắt thấy hòn đảo đen kịt bên dưới, không do dự phi thân xuống.
Hành động này hoàn toàn ngoài dự đoán của đám người.
"Nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo! Hắn chạy tới đảo thì bao vây cả hòn đảo lại cho ta! Để xổng thì mang cả mạng của các ngươi chạy theo hắn luôn đi!"
Bọn thuộc hạ mấy chục người sững sờ ra đó làm Quân Chính Ân giận dữ quát.
Sau mấy tiếng soạt liên hồi, mấy chục người bay xuống, đuổi theo Mục Vỹ.
Sau có truy binh, trước là ngõ cụt, Mục Vỹ thực sự chẳng còn cách nào tốt hơn.
Nghe Huyết Nhất nói hòn đảo đen một màu này vô cùng nguy hiểm.
Nếu không thì đảo Huyết Sát đã chẳng ra lệnh cấm không cho thế hệ sau lại gần từ đời này sang đời khác rồi.
Một tiếng ầm vang lên, Mục Vỹ đáp xuống đảo.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được lực linh hồn và mọi kĩ năng thăm dò của mình đã biến mất toàn bộ.
"Vậy thì tốt quá rồi. Mình không phát hiện được chúng, chúng cũng không phát hiện được mình!"
Mục Vỹ xông thẳng một đường vào núi, hành động dứt khoát không ngại ngần.
Giờ phút này, mấy chục người kia hạ xuống đảo rồi nhanh chóng chia nhau ra làm việc.
"Tìm mau, hai người một đội! Nghe đây, các ngươi không được tách ra, nếu không hắn sẽ giết các ngươi đấy!
"Rõ!"
Sau khi ra lệnh, Quân Chính Ân cũng chạy vào dãy tối tăm.
Gã đâu ngờ lại có một nơi thế này. Không thể dùng lực linh hồn để do thám, mọi bí pháp đều vô dụng, chỉ biết trông chờ vào mắt thường và hai tai.
Trong chốc lát, mấy chục người chia ra khoảng hai mươi đội vào núi từ nhiều phương hướng khác nhau.
Mười mấy người còn lại đứng trên trời trông chừng, đề phòng Mục Vỹ bỏ trốn.
Hòn đảo này có diện tích không quá lớn, chu vi chỉ khoảng mười cây số. Có điều trong đảo có rất nhiều hòn đá có hình thù kỳ lạ, nhìn đâu cũng thấy bụi gai, chính giữa chỉ có một ngọn núi nhỏ cao trăm mét, còn những nơi khác đều là hỗn thạch cao từ mười mét trở lên.
Mục Vỹ liên tục chạy về phía trước, cảm nhận được mấy người sau lưng đang ngày một gần mình hơn.
Với tốc độ này, dù không có lực linh hồn thì chúng vẫn sẽ nhanh chóng lục soát toàn bộ hòn đảo và tìm được hắn.
"Ơ? Có hang động kìa?"
Vừa đến chân ngọn núi cao một trăm mét ở chính giữa, Mục Vỹ bỗng phát hiện một sơn động.
"Niệm Thu Động!"
Hắn ngây ngẩn nhìn ba chữ rồng bay phượng múa to đùng trên cửa sơn động.
Nét chữ này quá quen thuộc với hắn.
Chữ của Huyết Kiêu!
Nhưng tại sao y để lại ba chữ "Niệm Thu Động" này ở đây? Niệm là nhớ ai? Người trong lòng ư?
Nhưng tiếng bước chân đã ngay sát sau lưng, Mục Vỹ không dám đắn đo lâu, nhanh chóng vào trong hang động.
"Tìm hết chưa?"
"Ta lục tung cả nơi này rồi vẫn không thấy, chỉ còn mỗi hang động này thôi!"
Ánh nhìn của mọi người tập trung vào cái hang.
"Niệm Thu Động? Hừ, đi vào!"
Quân Chính Ân lạnh lùng ra lệnh, sau đó dẫn bọn thuộc hạ vào trong.
Lúc này, Mục Vỹ đang men theo sơn động không ngừng tiến sâu vào lòng đất.
Trên đường đi là những viên Dạ Minh Châu được khảm vào tường chiếu sáng rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!