"Nhìn kìa, nhìn kìa, Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả đấy!"
Bảo Linh Nhi nhìn hai pho tượng, kích động nói: "Ngươi không biết đâu. Có lần đó người của Vỹ Minh tới tiểu thế giới Tam Thiên tìm minh chủ của họ, khi tới đây đã đặc biệt ra lệnh ai dám động vào hai pho tượng này sẽ truy sát vĩnh viễn. Từ đó đến nay, đảo Huyết Sát đã trải qua biết bao thăng trầm nhưng vẫn có thể tồn tại là nhờ có hai pho tượng này!"
"Sao tự nhiên kích động thế?"
"Đương nhiên ta phải kích động rồi!"
Bảo Linh Nhi mừng rỡ reo lên: "Huyết tôn giả tiêu sái, trước giờ đều không thích tranh đấu nên ngài như hiệp khách giang hồ vậy. Ai cũng kính phục ngài ấy. Vỹ tôn giả thì ân oán rõ ràng, kiêu ngạo với thiên hạ. Ai là nữ nhân đều thích hai người họ!"
"Ta thích nhất là Vỹ tôn giả. Ngài không những cái gì ra cái đấy mà còn vượt trội về cả thiên phú và thực lực, tạo ra kỳ tích từ tiểu thế giới Tam Thiên đến đại thế giới Vạn Thiên. Kể cả khi chết rồi vẫn là huyền thoại không ai sánh bằng. Nam nhân như thế mà đã có hai nghìn thậm chí hai mươi nghìn thê tử, ta cũng muốn nắm trong vòng tay của người đó chứ đừng nói là hai trăm người!"
Bảo Linh Nhi nhìn pho tượng say đắm thật lâu, không tài nào bình tĩnh nổi.
"Người cô nói là ta chứ đâu?", Mục Vỹ thình lình nói.
"Ngươi á? Thấy gớm!", Bảo Linh Nhi như vừa nghe thấy tin gì buồn nôn lắm: "Ngươi chỉ bằng một phần mười Vỹ tôn giả, à không, phải là một phần một trăm mới đúng!"
Bị người ta hạ thấp hơn bản thân trước kia, Mục Vỹ cạn lời thật sự.
Giờ phút này, đã có người chờ sẵn trên đảo Huyết Sát.
Đám người Huyết Vô Tình và Huyết Nhất đang đứng giữa hai pho tượng với vẻ mặt nghiêm cẩn.
"Đảo Huyết Sát biết thời biết thế quá nhỉ!"
Bảo Linh Nhi cười khẽ, hạ xuống.
Có điều Mục Vỹ sau lưng cô ấy lại chắp tay rồi lạy ba cái với bức tượng của Huyết Kiêu!
Thấy vậy, Huyết Vô Tình, Huyết Nhất và những người khác cũng vái lạy tượng Huyết Tôn.
Khung cảnh này làm cho Bảo Linh Nhi sửng sốt, tuy thấy là lạ nhưng cũng lạy theo.
Trước đây, mỗi lần đến đảo Huyết Sát, cô ấy chưa thấy đám người Huyết Vô Tình cung kính với pho tượng kia như thế lần nào.
"Hoan nghênh Bảo thiếu chủ đến đảo Huyết Sát của ta, mời!"
Huyết Vô Tình nhoẻn môi cười, chìa tay ra mời.
Có điều, Bảo Linh Nhi có cảm giác khi Huyết Vô Tình nhìn sang mình đã nhìn Mục Vỹ rất chăm chú. Chẳng hiểu mô tê gì cả.
Đoàn người vào đảo Huyết Sát. Mục Vỹ ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh.
Huyết Sát là một cái tên nghe rất tanh máu nhưng trên đảo là cả một rừng hoa thơm ngát cùng những con chim bay lượn trên trời. Núi giả, tảng đá có hình thù kỳ lạ nhiều như nấm. Trông chẳng khác gì thế ngoại đao nguyên.
Bảo Linh Nhi tới đây để đàm phán việc hợp tác với đảo Huyết Sát. Mục Vỹ thì được Huyết Nhất dẫn đường thăm thú khắp nơi.
"Mục thúc thúc, cha con đã nói cho con biết rồi. Người đừng lo, con sẽ giữ bí mật về Vạn Cổ Huyết Điển!"
Mục thúc thúc?
Cách xưng hô của Huyết Nhất làm Mục Vỹ sững sờ. Hắn không khỏi bật cười.
Tính ra hắn làm lão tổ tông của thằng bé này luôn cũng được nữa là.
"Ừ. Năm nay con 16 tuổi rồi đung không?", Mục Vỹ hỏi: "Yên tam tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển nhé, rồi thành tựu của con sẽ vượt qua cha con thôi!"
"Vâng!"
Huyết Nhất lễ phép đáp: "Gần đay Huyết Nhất luôn chuyên tâm tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển nhưng chỉ mới lĩnh ngộ được chút da lông của tầng nhỏ thứ nhất. Con thấy xấu hổ lắm!"
"Khụ khụ ... "
Mục Vỹ vừa nghe vậy thì lúng túng ho khan.
Hắn tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển cũng phải hai, ba tháng mới hiểu nó nói cái gì, thế mà tiểu tử này chỉ mất mấy ngày, còn xấu với chả hổ.
"Con chỉ cần tập trung tu luyện là được, đừng bận tâm chuyện gì cả!"
Mục Vỹ cười nói: "Đảo Huyết Sát của con khác mấy đảo khác thật, y hệt thế ngoại đào nguyên".
'Từ xưa đến nay, đảo Huyết Sát luôn tuân theo lời răn dạy của lão tổ tông, không bao giờ thay đổi ạ", Huyết Nhất kính cẩn đáp.
Nhưng vừa nhìn sang, Mục Vỹ chợt nhận ra cách đảo Huyết Sát mấy dặm có một hòn đảo đen nhánh lẻ loi giữa biển rộng.
Trên đảo là một làn sương đen dày đặc, trông rất quái lạ.
"Đó là?"
"Đảo Niệm Thu ạ!"
Mặt Huyết Nhất bỗng tái mét. Cậu giải thích: "Thưa Mục thúc thúc, mặc dù hòn đảo này cách đảo Huyết Sát mười dặm nhưng vô cùng nguy hiểm. Nó cứ phát ra tiếng quỷ gào thét quanh năm suốt tháng, tồn tại được mười nghìn năm rồi. Phụ thân luôn dặn dò con không được đến gần nó".
"Vì sao?"
"Vì ... "
"Huyết Nhất, Mục Vỹ, hai người đang nói gì thế?"
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên. Huyết Vô Tình và Bảo Linh Nhi cùng nhau đi tới, mỉm cười hỏi hai người.
"Không có gì đâu ạ! Mục thúc thúc mới khen đảo Huyết Sát có nhiều cảnh đẹp, thích nơi này lắm ạ!"
"Ồ? Mục Vỹ thích sao? Chi bằng ở lại đây với Bảo thiếu chủ ít ngày nữa nhé?", Huyết Vô Tình niềm nở hỏi.
Bảo Linh Nhi khước từ: "Không cần đâu. Dạo này Thiên Bảo Các rất nhiều việc, bọn ta phải về giải quyết nên cảm ơn nhé!"